Vị Diện Thương Thành Ta Trở Thành Đoàn Sủng Nhờ Tích Trữ Hàng Hóa


Từ sau khi gặp qua Thẩm Tinh Lạc ngày hôm đó, Trình Khê không còn nghĩ đến việc lấy đồ từ không gian ra để kiếm ít tiền kết thúc cuộc sống khó khăn của mình.
Cô vẫn chưa muốn chết.
Tên phu quân tiện nghi của cô rõ ràng không phải là một tên đèn cạn dầu, vừa nhìn liền thấy có tám trăm ngàn thủ đoạn, đối phó với người như vậy chẳng khác nào lấy hổ lột da.
“ Chao ôi, cũng chỉ có thể thành thật mà làm công nghiệp mà thôi.”
Kiếp trước cô đã được gia tộc đào tạo từ nhỏ cho đến lớn tới khi cô tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, cô đã được mọi người đặt cho danh hiệu là vua lăn lộn, sau khi du hành xuyên thời gian, cô chỉ muốn nằm xuống và nghỉ hưu sớm.
Bây giờ thì tốt rồi, bắt đầu lại từ đầu!
Vì bảo vệ bí mật nhỏ của mình tương đương với việc bảo vệ tính mạng của một người, nên Trình Khê chỉ có thể bắt đầu phương thức kiếm tiền nhỏ mỗi ngày.
Bởi vì bánh rán hành lá quá thơm ngon nên nó đã trở nên rất phổ biến ở bến tàu Hoài Thủy, và việc buôn bán mỗi ngày cũng đã tăng lên nhiều hơn so với 100 chiếc bánh ban đầu, thu nhập được 3 lạng bạc trong 5 ngày.
Lúc này Trình Khê đã sớm dọn dẹp quầy hàng của mình, nhìn hai bên bến tàu Hoài Thủy đỏ rực lá phong, cau mày suy nghĩ sâu xa.
Thời tiết có vẻ không ổn.
Mặc dù cô chỉ mới xuyên qua có vài ngày, nhưng vào cuối tháng 9 ở Lâm An phủ hẳn sẽ không lạnh như vậy, giống như là sắp có giông bão ập đến.
Nếu nói về ở việc này ở hiện đại, nhiệt độ này, đã đến lúc phải làm nóng mọi thứ trước rồi phải không?
Trực giác của Trình Khê luôn rất chính xác.

Cô đang nghĩ đến việc dành thêm thời gian để chuẩn bị nhiều quần áo và chăn bông hơn phòng trong trường hợp khẩn cấp.

Khi sắp về đến nhà, cô lấy từ trong không gian ra một bao gạo rồi đặt lên xe đẩy…..
*
Sau vài ngày dưỡng thương, Thẩm Tinh Lạc đã có thể đứng lên và di chuyển.
Lúc này, anh đang nhìn váo bát thuốc đang bốc khói, trên mặt không có chút biểu cảm gì.

Anh dùng ngón tay thon dài cầm lấy và đổ vào chậu lan trước cửa sổ.
Tên trộm ngày hôm đó không phải là một tai nạn.
Ngay cả đại phu trong thành phố cũng không mời được, ngoại trừ đại phu Lâm, người mà Trình Khê đã bất chấp trời mưa để mời đến...
Thẩm Tinh Lạc nhếch khóe môi và cười chế nhạo.
Khi còn trẻ, anh luôn cho rằng mình chỉ là một người tầm thường không ai thèm ghen tị, nhưng anh không bao giờ ngờ rằng mình sẽ bị bạn cùng lớp giết chết.
Những trải nghiệm sau này khiến anh hiểu rằng nếu ai đó khiêu khích bạn điều đó chỉ có nghĩa là bạn đứng chưa đủ cao.

Chỉ khi bạn đứng ở độ cao mà người khác không thể chạm tới, bạn mới có thể áp đảo được cái loại yêu ma quỹ quái.
“Hệ thống.”
[Zai Zai Zai, hệ thống Vị Diện Thương Thành 666 sẵn sàng phục vụ bạn tận tình!]
Âm thanh điện tử trong đầu anh ta gần như hét lên.
‘ Woohoo, chúa ơi, cuối cùng nó cũng đã liên lạc được với vật chủ của nó.

Có tên hệ thống nào trong toàn thiên hà này còn khốn khổ hơn cả nó không?'
[Chủ nhân, nếu có chỉ thị gì, xin cứ nói ra!]
Thẩm Tinh Lạc: "..."
Hắn nhíu mày nói: “ Ngươi nói cho ta biết, ngươi có công dụng gì.”
Mùa đông năm nay sẽ không được bình yên, bốn tháng bão tuyết liên tục sẽ khiến toàn bộ Yên triều rơi vào thảm họa.
Tỉnh Lâm An tuy thịnh vượng nhưng khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, vô số người sẽ chết cóng.

Một trận mưa lớn vào năm sau sẽ khiến lương thực trên đồng ruộng không thể thu hoạch được.
Anh phải chuẩn bị sớm.
“ Ngươi nói rằng tôi có thể giao dịch giữa các vị diện (thế giới khác)?”
[Đúng vậy, chủ nhân có thể trao đổi đồ vật từ thế giới của mình sang thế giới khác để đổi lấy tiền giữa các vì sao và sẽ được trao đổi để lấy đồ vật.

]
[Bạn cũng có thể nhận được phần thưởng khi giao dịch hoàn thành và có rất nhiều lợi ích ~]
“Lợi ích là gì?”
[ Nguyên bản sẽ có gói quà dành cho người mới, mỗi ngày rút thăm một lần và gói quà nâng cấp mỗi lần bạn lên cấp ~]
“Nguyên bản?”
[Thật xin lỗi, ký chủ, bởi vì bạn là con nợ nên những lợi ích này tạm thời không được cung cấp cho bạn ~]
“….....”
Thẩm Tinh Lạc đã không thể nói nên lời trong một thời gian dài.
Kiếp trước hắn dùng thân thể tàn phế của mình dùng thiên hạ làm quân cờ.

Bằng sự khéo léo vô song của mình anh đã thu phục được những người bạn tâm giao và khơi dậy sự sợ hãi của nhiều bên.

Có rất ít người hoặc điều gì đáng để hắn phải bận tâm.
Anh không bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó anh sẽ gặp phải một kẻ ngốc như vậy.
“Giao dịch như thế nào?”
[Chủ nhân nhấp vào màn hình tùy chọn trên màn hình điện tử để lựa chọn một vị diện bất kì, sau đó liên hệ với thương gia ở thế giới đó là có thể giao dịch.]
[Cho đến nay, thế giới Orc đã mở cửa cho bạn, hãy nhanh chóng hoàn thành giao dịch đầu tiên!]
Trong đầu Thẩm Tinh Lạc xuất hiện một màn hình điện tử trong suốt, khác hẳn với thứ tự đọc sách của Đại Yên.

Nội dung hiển thị:
Chủ nhân: Thẩm Tinh Lạc (cấp một vị diện)
Giới tính: Nam
Tuổi: 18 tuổi
Sức mạnh: Không có
Cấp độ: 0 Cấp độ (0/1000)
Bạn bè: 0
Tiền xu: -1,000,000,000
Trung tâm mua sắm vị diện: Chưa mở
Anh nhấp vào liên kết theo lời giải thích của hệ thống, và một con orc trông to lớn xuất hiện trên màn hình nhưng gãi đầu và không biết mình muốn gì.
Mặc dù là lần đầu tiên tiếp xúc nhưng Thẩm Tinh Lạc đã nhanh chóng hiểu được điều kiện cụ thể của vị diện thú nhân với chỉ số IQ vượt xa người thường.
Anh vào bếp lấy một cục muối màu vàng to bằng nắm tay em bé.
“Đây là muối, có thể thay đổi mùi vị thức ăn, ta cần con mồi của ngươi.”
"Tốt, được được, bộ tộc chúng ta vừa mới giết được một con lợn hoang lớn, ta có thể đổi lấy cho ngươi!”
Thỏa thuận đầu tiên đã được thực hiện, và trong bếp có một nửa món thịt lợn hoang chế biến trông rất giống món thịt lợn rừng của Đại Yên.
“Tỷ lệ trao đổi này...”
[Nó được hiệp hội liên sao chuyển đổi một cách khoa học dựa trên các điều kiện khác nhau của hai thế giới.

Bạn chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều lợi ích mà không mất tiền!]
Thẩm Tinh Lạc trầm tư.
Thực ra, muối tuy đắt nhưng nửa phiến có thể đổi hai trăm ký thịt lợn hoang, số tiền bán được củng đủ mua được một khối muối.
[Ding! Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành giao dịch đầu tiên và mở khóa ngăn được chứa đồ!]
......!Ừm?
*
Trình Khê bước vào bếp mang theo nửa bao gạo và phát hiện gần như lọ đen đựng muối đã biến mất.
“Tinh Kỳ, em đã làm dưa chua sao?”
“Không có.”
Thẩm Tinh Kỳ nắm một nắm rau xanh
“Hôm nay em không có ở nhà, anh trai nói có một người thợ săn muốn đổi lợn rừng lấy một ít muối, liền đổi đi.”
Trình Khê liếc nhìn hai cân thịt lợn, rồi nhìn vào chổ chiệc lọ màu đen đã biến mất.
“…....”
Aiz! Mọi công sức của cô mấy ngày nay đều vô ích!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui