Vì Đó Là Anh

Đến lúc thức giấc mặt trời cũng đã lên cao, cô vươn vai đón những tia nắng sớm còn sót lại. Ngủ một giấc mọi muộn phiền gần như tan biến, cô thôi không nghĩ đến chuyện ban sớm nữa tinh thần thoải mái cô đi xuống tầng. Nhìn quanh đi quanh lại chỉ có mỗi cô, có lẽ Nam ra ngoài đi quay hay chạy chương trình rồi ở nhà một mình nhất định sẽ sinh buồn chán nhưng ra ngoài một mình cũng không được. Sống cuộc sống của người nổi tiếng thật khổ sở, muốn ra ngoài hóng chúc gió trời ăn các món ăn lề đường cũng phải suy nghĩ cả ngày xem có nên đi hay không. Cuối cùng ở nhà vẫn là cách tốt nhất, cô bước ra khoảng sân có thể xem là khu vườn nhỏ của nhà cô cũng lâu rồi cô không dành thời gian cho những khóm hoa. Công việc gần như chiếm trọn thời gian của cô đến cả việc đơn giản nhất là tưới cho mấy chậu oải hương cũng không rảnh mà làm. Định sẽ tưới cho chúng nhưng lại bị tiếng chuông cửa phá rối, buông bình nước xuống cô chạy ra xem ai đến hoá ra là Nam, ông anh nay đúng thật là về nhà mình mà cũng nhấn chuông nữa cô hậm hực mở cửa, giọng đầy trách mắng

-Anh không tự mở cửa được hay sao mà phải nhấn chuông

Nam bễu môi nhìn cô, nghe cách nói chuyện như thế là biết cô không còn buồn chuyện bị hiểu lầm nữa rồi, cậu cũng không muốn nhắc lại

-Em ở lại nhà với anh đi tuần sau ba mẹ mới về, anh ở nhà một mình rất buồn-Nam giữ cô ở nhà là vù không muốn cho cô về nhà của anh. Bây giờ trở về nhà chỉ làm cho mối quan hệ của hai người trở nên căng thẳng tốt nhất cả hai không nên ở cùng nhau cho nhau thời gian nghĩ suy lại mọi chuyện. Cô đủ nhạy bén để hiểu ý anh trai mình

-Chỉ có mỗi Nam hiểu em-Cô ôm lấy Nam

-Anh không cho phép bấc kì ai làm em gái bảo bối của anh phải khóc-Nam xoa xoa đầu nhỏ


Bây giờ cô mới hiểu thế nào là tình thân, là mái ấm. Những lúc mệt mỏi, bất lực không biết nên làm gì phải đi đâu thì về nhà là tốt nhất. Cho dù mọi người xem thường hay nghi ngờ cô thì người nhà vẫn luôn hướng về cô một lòng tin tưởng cô.

-Anh đưa em đi ăn sáng-Nam cưng chiều nhìn đứa em gái nhỏ

-Bây giờ đã trừa rồi đó Nam-Tuy tâm tình không vui nhưng cô vẫn còn có thể tinh nghịch chọc cậu

-Vậy đi ăn trưa-Nam kéo cô vào xe, láy đến một nhà hàng gần đó

Cả hai sẽ vui vẻ dùng bữa nếu không bắt gặp cảnh tượng trước mắt. Một nam một nữ vui vẻ dùng bữa, anh tận tình chăm sóc Trang Thuỳ, vô tình nhìn thấy cô hành động có đôi phần cứng nhắc, anh cố tình phớt lờ cô vui vẻ cười nói. Trang Thuỳ thấy thế lòng vui không tả nổi, không quên nhìn cô bằng ánh mắt của người chiến thắng. Anh đã tỏ ra xa cách hà cớ gì cô phải thân quen, xem nhau là người lạ cũng tốt thôi. Cô nghĩ mình đã có quyết định cho đoạn tình này rồi. Một người đã từng dối lừa cô bây giờ lại không tin tưởng cô thì không nên lưu luyến. Kết thúc sẽ giải thoát cho cô cũng như tạo nhịp cầu để anh đến với người cũ.

-Hay mình đến nơi khác nha!-Nam nhận thấy sự khó chịu trên gương mặt xinh đẹp của cô

-Không cần đâu. Ăn xong anh đưa em về nhà anh ta nha-Cô kéo ghế ngồi vào chiếc bần đối diện anh

-Em định về đó sao? Anh ta đã dối với em như thế rồi.....-

Lời nói chưa dứt đã bị cô chen vào

-Em về để lấy đồ


Nam gật gù hài lòng

******

Sau khi ăn xong như lời đã nói Nam đưa cô về nhà anh lấy đồ. Cô mang đi hết mọi thứ trước đây từng mang đến và trả lại hết những gì anh đã tặng dù là một món đồ nhỏ của anh cô cũng không mang theo.

Bước đến cửa nhà vừa lúc anh về đến. Nhìn cô tay phải một giỏ, tay trái một giỏ rồi cả cái balo to đùng trên vai anh đủ thông minh để biết cô đang muốn làm gì.

-Em đi đâu?-Anh thật ngớ ngẩn cô tất nhiên là trở về nhà ba mẹ mình rồi

-Đi đâu là việc của tôi anh không phải quản-Cô thay đổi thái độ với anh hoàn toàn, lạnh nhạt và xa cách. Nghe câu nói không phần thân thuộc này anh thật không quen. Cô vung cánh tay bị anh nắm chặc bước đi trong lạnh nhạt, nước mắt cũng theo cái quay lưng kia mà tuông rơi. Hết thật rồi giữa cô và anh đã kết thúc thật rồi. Anh bất lực buông thỏng đôi tay, có phải lần này người sai lại là anh không?

Cô xót xa nhìn bóng lưng cao lớn của anh qua tấm kính xe. Cô và anh không còn bước cùng nhau trên một con đường nữa rồi. Cô bây giờ không thể mạnh mẽ nước mắt được lúc tuôn ra. Nam ở cạnh không biết nên an ủi như thế nào cho phải.


-Em sẽ kết thúc hợp đồng với JK. Em không muốn trở thành ca sĩ nữa đã đến lúc quay trở về là Gia hân của một năm trước rồi-Cô lao đi những giọt nước mắt còn vướn lại.

Nam có đôi phần bất ngờ vì quyết định này của cô. Làm ca sĩ đó là ước mơ là niềm khao khát cháy bỏng của cô ấy vậy mà cô lại dễ dàng nói từ bỏ ngay lúc sự nghiệp đang thăng tiến

-Em đã nghĩ kĩ chưa?

-Em sẽ đăng kí khoá học chuyên nghành thời trang ở Pháp khoảng ba năm. Em nghĩ ba mẹ sẽ đồng ý-Cô không rõ mình đã suy nghĩ kĩ hay chưa mà chỉ cần đi đâu đó thật xa khỏi cái nơi có quá nhiều kỉ niệm giữa hai người. Quên một người không phải là chuyện một sớm một chiều vậy nên cô sẽ cho bản thân mình thời gian ba năm để dứt bỏ mọi thứ, xoá sạch những gì liên quan đến con người đó.

******

Mình đang viếc truyện Thiên Thần Của Riêng Anh đã up 2chap rồi hi vọng các bạn sẽ đón đọc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận