Chạy ra khỏi bệnh viện, Phan Lâm cứ thế chạy, anh nghĩ nếu anh chạy bằng chính đôi chân của mình thì sẽ nhanh hơn bất cứ phương tiện nào cả. Lý trí anh đang rối loạn hơn bao giờ hết, anh không biết phải làm gì, chỉ chạy thế thôi. Chạy cho đến khi anh được nhìn thấy nụ cười ngốc nghếch của Dương Nghi.Bỗng một chiếc ô tô chắn trước mặt anh. Một người phụ nữ chạy vụt ra, lắc đôi vai anh.
-Jun, con sao thế! Ta không biết có chuyện gì nhưng cin đang không khỏe, cứ chạy như thế này sẽ chẳng giúp ích được gì ngược lại còn gây hại cho con.
- Buông ra, đừng ngăn cản tôi, tôi phải đi tìm cô ấy- Anh hất tay bà.
Biết không khuyên được Phan Lâm-đứa trẻ ương bướng bảo thủ, bà nắm lấy tay anh, đặt chiếc chìa khóa lên:
- Ta luôn ửng hộ con nhưng phải luôn giữ an toàn.
-Cảm ơn mẹ.
Tiếng "mẹ" được Phan Lâm cất lên bỗng tạo một cảm giác ngượng nghịu chi cả Phan Lâm và bà.
- Cẩn thận!
Nhận lấy chìa khóa, anh nhanh chóng lên ô tô và đi.
***
-Thầy! Đây là đâu?- Dương Nghi hỏi khi đã được Khánh Đằng đưa đến một căn hộ lớn nhưng chẳng có dấu hiệu gì là có người ở.
-Sau này chúng ta sẽ ở đây- Khánh Đằng vừa rót một ly nước đưa cho Dương Nghi vừa trả lời cô.
Cô vẫn không hiểu điều gì đang diễn ra ..
- Thầy! Là sao? Sau này chúng ta? Ở đây? Em không hiểu.
Thầy Đằng tiến đến khiến cô phải lùi mấy bước .
- Sao em cứ gọi anh là thầy? Anh chỉ hơn em có mấy tuổi.
- Thầy! Đừng làm em sợ! Thầy lại đùa em hả? hihi! Đừng đùa quá vậy chứ.
Khánh Đằng bắt đầu tiến đến dồn Dương Nghi vào tường, nâng cằm cô lên.
- Chẳng lẽ, em vốn không nhận ra tình cảm của anh sao? Phải! Anh yêu em! Rất yêu em. Anh yêu em đến phát điên, anh có thể bỏ qua tất cả vì em-Anh dần tiến tới, cầm chặt cằm của Dương Nghi mặc cho cô có vùng vẫy. Sắp rồi! Anh sắp thực hiện được khao khát bao lâu nay. Khao khát được ôm cô trong vòng tay, nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào.
Bỗng gương mặt anh ướt đẫm, nhìn xuống tay cô, ly nước hồi nãy anh đưa cho cô đã không còn một giọt nào.Dường như cô muốn nhân lúc anh bàng oàng mà bỏ chạy. Nhưng sức của một nữ sinh yếu đuối sao có thể chống lại sức của một người đàn ông trưởng thành. Khánh Đằng dường như phát điên lên, anh đã biến thành con quỷ khát máu chăng? Mặc cho Dương Nghi giẫy dụa, anh nắm chặt cổ tay cô đến tím bầm, điên cuồng hôn lến má, lên mặt cô, ké quần áo của cô đến xộc xệch. Anh cứ như thế cho đến khi chợt nhận ra gương mặt cô ướt đẫm, mắt đỏ hoe khóc không ra tiếng.
Dừng lại tự hỏi "Mình vừa làm gì vậy? Ỷ mạnh ăn hiếp yếu sao?"
_anh... Thầy.... Thầy xin lỗi-Buông cổ tay cô, lùi lại vài bước. Nhìn những vết bầm trên tay trên cổ Dương Nghi anh thấy rất hổi hận, hối hận vô cùng và cực kì đau khổ.
DƯơng Nghi lau nước mắt, cô không muốn khóc lúc này:
- Em muốn về nhà! Đừng đi theo em.
Cô đi ra đến cửa, định mở cửa thì giọng Khánh Đằng cất lên:
-Em không có chút tình cảm nào với tôi sao?-Sự im lặng của Dương Nghi khiến anh hiểu được câu trả lời- Thôi được rồi, tôi để em đi nhưng nếu bây giờ em đi thì em sẽ phải hối hận.
Mặc kệ những lời Khánh Đằng nói, cô bỏ đi.
Bước đến cửa hành lang cô bỗng bị bàn tay ai đó giữ lại. Một chiếc khăc bịt chặt cửa miệng và có mũi có mùi Alcover nồng nặc. Đôi chân bất lực, mất dần đi ý thức, cô đi vào cơn mê man......
Tác Giả: Z.Y
Đăng Bởi: ๖ۣۜJ.N