Thanh âm Vệ Lẫm bình tĩnh: “Đứng vững lại.”
Trần Nhược Tinh a một tiếng.
Đợi cô đứng vững rồi, Vệ Lẫm buông lỏng tay ra.
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào, Vệ Lẫm cảm thấy cả người khô nóng. Cuối tháng mười mà nhiệt độ còn cao như vậy, thời tiết năm nay đúng là thất thường.
Qua một phút, xe đến trạm, lại ba người nữa đi xuống. Vị trí bên cạnh Trần Nhược Tinh đã trống, cô dịch qua một bước, “Cậu ngồi đi.” Cô đã quên Vệ Lẫm đi ra đường đều có xe, bảo anh cùng cô ngồi xe bus, cô thấy có chút áy náy.
Vệ Lẫm nhìn cô, “Đây là chỗ cho người già yếu bệnh tật tàn phế, cô cảm thấy tôi là người nào trong bốn chữ đó?"
Trần Nhược Tinh liên tục lắc đầu.
Vệ Lẫm không khỏi nhếch khóe miệng, đúng là khó hiểu.
Hai người cùng nhau về trường, Trần Nhược Tinh phải tới quán cafe làm việc.
Vệ Lẫm xụ mặt, “Đại học quan trọng nhất là học tập, không cần vì đi làm mà khiến bản thân chậm trễ.”
Học bá đang chỉ bảo cô, Trần Nhược Tinh yếu ớt trả lời: “Mình đi làm ở quán cafe, lúc rảnh rỗi đều xem sách.”
Vệ Lẫm khẽ đáp lại, “Một cô gái như cô phải chú ý an toàn, đừng nói chuyện với người lạ.”
Trần Nhược Tinh chớp chớp mắt.
“Nhất là người lạ xin số điện thoại cô, add Wechat, nhất định không được đưa.”
“Được.”
Vệ Lẫm tựa hồ nhớ tới gì đó, “Luận văn lần trước cô ――”
Nhắc tới chuyện này Trần Nhược Tinh liền thấy xấu hổ. “Gần đây mình vẫn đang học.”
Vệ Lẫm thoải mái nói: “Tôi đề nghị nếu cô có thời gian đi làm thêm ở quán cafe, không bằng đi công ty thực tập.”
Trần Nhược Tinh chớp chớp mắt, “Nhưng mình mới năm nhất, công ty bình thường đều sẽ không nhận.”
Vệ Lẫm thật sự cảm thấy cô có chút ngốc, tài nguyên trong nhà, cô liền không biết mà tận dụng sao? “Đi bên chỗ bố tôi, hoặc là bên anh hai.”
Trần Nhược Tinh cắn răng, “Mình sẽ suy nghĩ.”
Vệ Lẫm nghe hiểu được, cô là không muốn đi.
Trần Nhược Tinh lấy di động ra, “Mình sắp muộn rồi.”
Vệ Lẫm: “...” Chạy cũng nhanh đấy.
Nhiệm vụ của Vệ Lẫm hoàn thành rồi, gọi điện thoại cho mẹ anh, báo cáo tình hình hôm nay.
Mẹ Vệ nghe xong, nặng nề thở dài. Tử Lê cũng có chỗ khó của cô ấy, nếu để nhà chồng cô ấy biết quá khứ của cô ấy, thì ở nhà chồng liền không sống yên ổn. “Nhược Tinh thật đáng thương.”
“Con thấy cô ấy rất tốt.” Khóc một hồi, trở về cũng bình thường lại.
“Tóm lại, con bình thường chiếu cố con bé nhiều chút.”
Vệ Lẫm đáp lại, “Mẹ đã nói nhiều lần rồi đấy. Con luôn cảm thấy con và Trần Nhược Tinh có phải bị ôm nhầm không, cô ấy mới thực sự là con ruột của mẹ.”
“Chỉ biết huyên thuyên. Con và Nhược Tinh làm lành rồi?”
Vẻ mặt Vệ Lẫm hiện lên xấu hổ.
“Không phải mẹ nói gì con, nhưng nếu con có bạn gái, con lại để bạn gái leo cây như vậy, bạn gái con nhất định sẽ chia tay với con.”
Vệ Lẫm: “... Mẹ, di động con sắp hết pin rồi, con tắt đây, tạm biệt.”
Mẹ Vệ ha ha cười.
Buổi chiều, Trần Nhược Tinh bận rộn ở quán cafe, tinh thần rất tốt.
Đại Kha nhìn cô, “Nhược Tinh, em nghỉ ngơi một lúc đi, để tiểu Nhu thay em.”
“Em không mệt.”
Đại Kha cảm thấy cô hơi kỳ quái, cũng không nói nên lời.
Ban đêm, Trần Nhược Tinh đột nhiên bị sốt, nói mê sảng.
Hứa Lạc Lạc từ trong mộng tỉnh lại, “Nhược Tinh, cậu làm sao vậy?”
Trần Nhược Tinh không có phản ứng, Tôn Diệc Nặc cũng tỉnh dậy. “Sao vậy?”
Hứa Lạc Lạc bò xuống giường, đi đến mép giường Trần Nhược Tinh. “Nhược Tinh ――” Hứa Lạc Lạc kiễng chân, đưa tay sờ trán Trần Nhược Tinh. “Nhược Tinh sốt rồi, rất nóng.”
Tôn Diệc Nặc bật đèn lên, Giả Gia cũng tỉnh lại.
Trần Nhược Tinh vẫn luôn nằm mơ, trong mơ cô rốt cuộc nhìn rõ mẹ cô, nhưng mẹ phải đi, cô chạy đuổi theo phía sau, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp được. “Mẹ ―― mẹ ――”
Giả Gia lơ mơ, ngáp một cái, hỏi: “Cậu ấy đang gọi mẹ sao?”
Hứa Lạc Lạc: “Cứ sốt như vậy cũng không được, đưa cậu ấy tới bệnh viện đi.”
Tôn Diệc Nặc: “Mình và cậu đi thôi, Giả Gia thể chất kém, nghỉ ngơi trước đi.”
Hứa Lạc Lạc gật đầu, “Thu dọn một chút.”
Giả Gia: “Mình cũng đi. Một mình ở ký túc xá rất sợ.”
Trần Nhược Tinh căn bản không kêu tỉnh được, ba người thật vất vả mới đưa cô xuống giường. Con gái vốn không có mấy sức, lúc này ngẫm lại, từ tầng sáu xuống tầng một, ba người họ có lẽ khó mà xuống được.
Giả Gia: “Gọi điện thoại đi. Xem nam sinh lớp chúng ta có thể tới giúp được không?”
Hứa Lạc Lạc: “Mình đồng ý. Gọi cho lớp trưởng đi.”
Giả Gia gọi điện thoại, một lúc lâu cũng không ai nghe máy. “Có lẽ đã ngủ rồi.”
Hứa Lạc Lạc: “Thử người khác xem, Vệ Lẫm?”
Giả Gia: “Mình không có số của Vệ Lẫm.”
Tôn Diệc Nặc: “Trong thông tin lớp có, mình tìm xem. Nhưng mình cảm thấy Vệ Lẫm sẽ không nhận, cậu ta dù không ngủ, nhìn thấy số lạ cũng sẽ cho là điện thoại quấy rối.”
Giả Gia: “Thử xem đi.”
Mọi người cũng không ôm hy vọng gì.
Ký túc xá im ắng, một đoạn nhạc vang lên.
Hứa Lạc Lạc thở dài.
“A lô ――” điện thoại kết nối.
“Vệ Lẫm ――”
“Ai vậy?” Vệ Lẫm bị đánh thức, thanh âm lạnh lẽo mang theo vài phần khàn khàn, nhưng không hiểu sao lại có chút gợi cảm.
“Mình là bạn cùng phòng của Trần Nhược Tinh.” Tôn Diệc Nặc nói.
Hứa Lạc Lạc cười khì một tiếng.
Tôn Diệc Nặc: “Mình là Tôn Diệc Nặc.”
“Tôi biết. Có chuyện gì?” Vệ Lẫm ngồi xuống.
Tôn Diệc Nặc ngừng thở, “Nhược Tinh đột nhiên bị sốt, bọn mình định đưa cậu ấy tới bệnh viện, cậu có thể đến giúp được không?”
Vệ Lẫm nháy mắt thanh tỉnh, anh xốc chăn lên, đi xuống giường, nhìn đồng hồ báo thức trong tủ. “1 giờ 12 phút, mấy cậu chờ một chút.”
“Được. Thật tốt quá!” Tôn Diệc Nặc tắt máy, “Mình có hơi khẩn trương.”
“Có thể nhìn ra được, bạn cùng phòng của Trần Nhược Tinh!”
Tôn Diệc Nặc: “Ai bảo Vệ Lẫm bình thường lạnh nhạt kiêu ngạo như vậy, mình và cậu ta cũng chưa từng nói với nhau lần nào.”
Vệ Lẫm nhanh chóng thay quần áo, cầm cặp đi ra cửa.
Hơn nửa đêm, Giang thành một mảnh yên lặng.
Anh vừa đi vừa gọi một chiếc xe, vận khí rất tốt, xe rất nhanh đã tới. “Sư phụ, tới đại học Giang trước.”
Vệ Lẫm nói một chút với người gác cổng, xe trực tiếp chạy đến dưới lầu ký túc xá nữ.
Dì quản lý ký túc xá cũng bị hắn gọi tỉnh, “Có chuyện gì vậy?”
“Bạn lớp em bị phát sốt, bảo em tới giúp đỡ.”
“Phòng nào?”
“628.”
Dì quản lý ký túc xá cùng hắn đi lên lầu.
Cửa phòng 628 không đóng kỹ, ánh sáng từ trong phòng chiếu ra, Vệ Lẫm mơ hồ nghe được thanh âm nói chuyện bên trong.
Dì quản lý ký túc xá gõ cửa.
Tôn Diệc Nặc lập tức chạy tới, mở cửa ra. “Vệ Lẫm, cậu tới rồi à?”
Dì quản lý
ký túc xá hoảng sợ, “Là tôi.”
“Dì ạ?”
“Ai bị sốt? Người thế nào rồi?”
Vệ Lẫm đi theo vào trong, Trần Nhược Tinh tựa lên ghế, không có một chút ý thức nào. “Trần Nhược Tinh ――” Vệ Lẫm kêu cô hai tiếng.
Hứa Lạc Lạc nói: “Vẫn luôn gọi nhưng không tỉnh.”
Dì quản lý ký túc xá: “Sốt không nhẹ, nhanh đưa đi bệnh viện đi.”
Vệ Lẫm nói: “Các cậu thu dọn đồ của cô ấy một chút, tôi cõng cô ấy xuống lầu.” Nói xong anh khom người, dì quản lý ký túc xá đỡ Trần Nhược Tinh lên lưng anh.
“Cẩn thận chút.”
Vệ Lẫm đứng lên, “Xe ở dưới lầu, chúng ta đi thôi.”
Ba người kia đều muốn đi.
Hứa Lạc Lạc nói: “Để mình đi. Hai cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Tôn Diệc Nặc gật đầu. “Có chuyện gì thì gọi điện cho bọn mình.”
Cũng may gần đại học Giang có một bệnh viện hạng ba, sau khi tới bệnh viện, lập tức vào trong khám gấp.
Kiểm tra một phen, Trần Nhược Tinh sốt tới 39 độ, biện pháp nhanh nhất chính là truyền nước.
Chờ làm mọi việc xong, Vệ Lẫm đứng bên giường bệnh, hỏi: “Cô ấy sao lại đột nhiên phát sốt?”
Hứa Lạc Lạc vừa mệt vừa buồn ngủ, “Không biết. Buổi tối trở về vẫn bình thường. Yên giấc một lúc, lúc đó cậu ấy đột nhiên nằm mơ, trong mơ kêu mẹ.”
Vệ Lẫm nhíu mày.
“Vệ Lẫm, nếu không cậu về nghỉ ngơi trước đi?”
Vệ Lẫm nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh đang ngủ say, “Tôi không buồn ngủ.” Hứa Lạc Lạc kéo chiếc ghế một bên qua, “Vậy cậu ngồi một lát đi.”
Hơn một tiếng sau, Hứa Lạc Lạc ghé vào mép giường ngủ quên.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở, bà lão giường bên cạnh thỉnh thoảng ho khan một hai tiếng.
Trần Nhược Tinh cả người khó chịu, thân mình nặng nề, cô muốn cử động nhưng đến cả tay cũng không nhấc lên được, cô buồn bực hừ mấy tiếng.
Vệ Lẫm đi tới đầu giường, “Trần Nhược Tinh, cô muốn làm gì?” Anh nhẹ nhàng sờ trán cô, nhiệt độ còn chưa hạ.
Trần Nhược Tinh mơ màng nghe thấy một thanh âm quen thuộc, cô có chút tham luyến, há miệng thở dốc, “Anh ――”
Vệ Lẫm hơi khom người, tới gần cô, muốn nghe được cô đang nói gì.
“Anh ――” Trần Nhược Tinh lẩm bẩm, “Anh, em khó chịu.”
Vệ Lẫm biến sắc, anh đưa tay ấn đèn đầu giường.
Chỉ một lát sau y tá đi qua. “Giường 16 làm sao vậy?”
Vệ Lẫm: “Cô ấy không thoải mái, vẫn luôn mê sảng.’
Y tá đo nhiệt độ cho cô, nhìn nước đang được truyền, điều chỉnh tốc độ một chút. Cuối cùng sờ sau gáy cô. “Quần áo ướt rồi, giúp cô ấy thay quần áo có thể thoải mái hơn một chút.”
Vệ Lẫm đứng ở đó.
Y tá có thể nhìn quen rồi, cho rằng hai người là người yêu. “Theo tôi đến phòng y tá lấy đồ, tốt nhất giúp cô ấy dùng nước ấm lau người.”
Mặt Vệ Lẫm căng lại, “Tôi biết rồi.” Anh nghĩ, sáng mai phải thuê giúp việc chăm sóc người bệnh.
Sáng hôm sau, Trần Nhược Tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đầu hơi choáng. Cô vừa động, cảm giác được mu bàn tay nổi lên đau đớn.
“Đừng nhúc nhích.” Vệ Lẫm bắt lấy tay cô, “Trên tay có kim tiêm.”
“Mình ――”
“Tối qua cô đột nhiên bị sốt. Hứa Lạc Lạc đưa cô đến bệnh viện.” Vệ Lẫm nói.
“Lạc Lạc đâu?”
“Cậu ấy quay về ký túc xá rồi.”
Trần Nhược Tinh đảo mắt nhìn, “Cậu ―― sao lại ở đây?”
“Mấy cậu ấy không cõng cô được, nên đã gọi điện thoại cho tôi.”
Nói như vậy là anh ở bên cô cả đêm. Trần Nhược Tinh nhìn anh, quần áo trên người anh hơi nhăn, sắc mặt cũng có chút mệt mỏi. “Cảm ơn.”
Vệ Lẫm đứng dậy, “Nếu cô tỉnh rồi thì tôi về đây. Tôi thuê dì chăm sóc cho cô.”
Trần Nhược Tinh: “Không cần đâu, mình đã đỡ hơn nhiều rồi.”
“Bác sĩ bảo cô ở lại bệnh viện quan sát một ngày.” Anh cầm cặp lên, “Có lẽ lát nữa anh tôi sẽ tới.”
“Anh Vệ Triệt?”
“Tôi nói cho anh ấy.” Ngữ khí của anh cứng nhắc.
Trần Nhược Tinh chớp chớp mắt, “Không cần làm phiền anh Vệ Triệt đâu.”
“Vậy cô kêu anh ấy đừng đến.” Anh lấy di động ra.
Trần Nhược Tinh động tác cứng ngắc, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh. Vệ Lẫm lại cầm di động, “Quên đi. Anh hai cũng không ngại tới một chuyến. Cô có gì muốn ăn không, tôi bảo anh ấy mang đến cho cô.”
Trần Nhược Tinh lắc đầu.
Vệ Lẫm: “Có muốn báo cho mẹ ――cô không?”
Trần Nhược Tinh cúi đầu, bình tĩnh trả lời: “Không cần. Đừng nói cho bà ấy. Ai cũng không được nói, cũng đừng nói với dì Đường.”
Yết hầu Vệ Lẫm hơi động, “Được. Cô nghỉ ngơi trước đi.”
Anh đi rồi, y tá đi qua. “Bạn trai của cô đi rồi?”
Trần Nhược Tinh khẽ đáp lại.
Y tá nói với cô, “Cậu ta cả đêm qua không ngủ, chàng trai đó không tồi nha.”
Trần Nhược Tinh trầm mặc một lúc, mới nói hai từ, “Đúng vậy.”