Vì Em Không Quan Trọng


Khi Chu Vận đang đắm chìm trong thế giới của riêng mình, bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt cực kì chăm chú đang dán lên người mình.
Cô ngẩn phắt lên, nhìn lên ban công của tầng trên, nơi mà cô nghĩ là có kẻ núp ở đấy, thế nhưng, không có ai ở đấy cả.

Đôi mắt phượng của cô hơi nheo lại, toàn thân bỗng phát ra sát khí khiến kẻ khác phải rùng mình.

Chu Vận nhìn chằm chằm nơi ấy cho đến khi Từ Nguyên bảo nên quay lại hội trường, cô mới dừng lại, dời mắt đi chỗ khác, theo hắn ta đi đến hội trường.
Khi Chu Vận rời đi, kẻ ở trong khu rừng kia cũng rời đi theo, thì từ trong góc tối sau cánh cửa trên ban công xuất hiện một bóng người - là Hạ Tử Khiêm, cậu ta có vẻ như vừa chứng kiến được một chuyện rất thú vị nên khóe môi cậu nhếch lên rất cao, một nụ cười tỏa nắng nhưng khi kết hợp với đôi mắt dài tràn đầy suy tư u tối kia, khiến người ta không thể không nghĩ nhiều.
"Trường mình từ khi nào có kẻ nguy hiểm như vậy nhỉ?....!Bất ngờ thật, sắp tới có lẽ sẽ có vài chuyện đáng sợ sắp xảy ra với học trưởng kia nhỉ?" - Hạ Tử Khiêm lẩm bẩm trong miệng.

"Anh ta nên tự cầu nguyện cho mình thì hơn", nụ cười trầm thấp nghe rất quỷ dị phát ra từ miệng cậu ta, hình tượng thân thiện, hòa đồng mà Chu Vận nhìn thấy ở hội trường đã đi đâu mất chỉ còn lại một con quỷ đang thưởng thức một tội ác đang được lên kế hoạch.
"Từ Nguyên này, cậu hút thuốc trong rừng cây ấy mà không cảm thấy sợ sao?" - Chu Vận hỏi.
"Đó chỉ là lời đồn thôi, cậu tin thật sao?" - hắn ta không để ý trả lời.

"Tớ quả thật không tin lắm, nhưng hồi nãy, tớ thấy một cái bóng xuất hiện ở rừng cây đấy." - giọng cô dần nhỏ lại, lí nhí trong miệng, nhưng vẫn đủ để cho Từ Nguyên nghe rõ.
Trong giây lát, thân thể hắn ta hơi khựng lại, tai hắn giật giật, đó là phản ứng tự nhiên của cơ thể Từ Nguyên khi căng thẳng, hồi hộp.
Thấy những phản ứng ấy, Chu Vận đưa mắt nhìn xuống những bước chân đều đặn của hắn và bắt đầu suy nghĩ những gì mình nên làm.
Cô vẫn chưa biết được lí do tại sao Từ Nguyên làm như thế, bởi vì hai người không phải là người yêu, nếu hắn ta muốn quen một cô gái khác vì lí do nào đó thì cứ quen là được, dù sao cô cũng không có tư cách gì để có thể ngăn hắn làm việc đó cả.

Con người bình thường, việc có một vài mối quan hệ mập mờ trước khi yêu đương là chuyện thường xuyên xảy ra.
Chả lẽ hắn ta muốn tận hưởng cảm giác tình thú, yêu đương giấu diếm mặc cho cô không phải người yêu hắn.

Điều gì khiến hắn phải làm như vậy? Tốt hơn là không nên đánh rắn động cỏ, Chu Vận cô nên tìm hiểu kĩ trước đã.

Dù sao, việc nhìn một tên hề làm trò cười cũng khá vui mà.
Nghĩ đến đấy, cô dừng dòng suy nghĩ lại, thả lỏng cơ thể, sau đó nhanh chóng bước lên ngang hàng với Từ Nguyên, khoác tay trái mình vào tay hắn một cách rất thân mật.
"Chúng ta nên quay lại hội trường nhanh thôi, nếu không sẽ bỏ lỡ nhiều tiết mục hay đấy."
Từ Nguyên rất ngạc nhiên trước hành động đầy bất ngờ của cô, tuy nhiên hắn vẫn tăng tốc bước chân của mình để bắt kịp cô.
Quay lại hội trường, Chu Vận thấy mọi người vẫn đang nhiệt tình biểu diễn trên sân khấu, có rất nhiều gương mặt nổi tiếng của trường cô cũng ở đấy, từ hoa khôi trường học đến nam thần, không thiếu ai cả.

"Chậc, sức hút của những buổi tiệc tràn đầy mùi tiền đúng là kinh khủng, đến cả đàn anh năm 4 Đường Nhiên cũng tham gia" - Từ Nguyên nói.
Chu Vận đưa mắt mình nhìn theo hướng mắt của hắn, quả thật, cô thấy anh ta đứng trong một góc.

Tay cầm một ly nước, nói chuyện với vài người khác.

Đường Nhiên là huyền thoại của trường cô, là người đạt được giải thưởng quốc tế mảng văn học khi mới học năm 2, một độ tuổi rất trẻ.


Anh ta bình thường không bao giờ tham gia những lễ hội ồn ào như thế này.
Chu Vận không quan tâm lắm, cô nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng bạn mình, mãi một lúc sau, cô nhận ra, hình như cô bạn cô đã không còn ở đây nữa rồi.

"Quái, Nguyệt An là người thích náo nhiệt, bữa tiệc nào cô ấy cũng thích ở lại đến cuối cùng mới về, sao hôm nay mới được hơn 1 tiếng là đã đi rồi" - Chu Vận thắc mắc.
"Chắc cô ấy có việc cần đi trước thì sao, cậu không cần lo lắng đâu, cô ấy không phải đi với bạn trai sao, có bạn trai cậu ấy ở đó, làm sao có thể xảy ra chuyện gì xấu được chứ?" - Từ Nguyên an ủi cô.
Chu Vận biết rất rõ chuyện đó nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu vì sau khi Nguyệt An rời đi, không hề có nói một lời hay nhắn một tin nào cả.

Nguyệt An thường hay tới những quán bar, hộp đêm sang trọng, chỗ tụ tập ăn chơi của một đám phú nhị đại ngu xuẩn chỉ biết ăn rồi tiêu tiền bố mẹ, những nơi ấy rất nguy hiểm đối với một cô gái trẻ không có tính cảnh giác cao như Nguyệt An.

Nếu lỡ cô ấy xảy ra chuyện gì, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho kẻ đã hại cô ấy cũng như chính bản thân mình.
Cảm thấy lo lắng cho Nguyệt An, cô cũng không còn tâm tình nào để ở đây nữa.

"Từ Nguyên, tớ thấy hơi mệt, muốn về phòng nghỉ, cậu có muốn về chung không?" - cô quay sang hỏi Từ Nguyên.
Hắn ta hơi lúng túng trả lời: "Tớ muốn ở lại thêm chút nữa, cậu cứ về trước trước đi."

Chu Vận gật đầu rồi rời đi.

Về tới phòng, thấy Vân Chi đang chăm chú coi phim trên giường, cô mới hỏi cô ấy: "Từ nãy đến giờ, Nguyệt An có về lại phòng không?".

"Không, từ chiều tới giờ, chỉ có mình tớ ở trong kí túc xá thôi.".

Chu Vận "ừm" một tiếng tỏ vẻ đã biết.
Cô vừa tính gọi cho Lâm Sâm, bạn trai của Nguyệt An thì 'ting tinh', có một tin nhắn mới, Nguyệt An nhắn cho cô, cô ấy bảo cô ấy đang ở cùng với bạn trai, tối nay cô ấy sẽ không về, không cần lo cho cô ấy.
Đọc tin nhắn, Chu Vận yên tâm, cô ngồi xuống bàn mình, mở máy tính lên, bắt đầu suy nghĩ làm sao để có thể tìm thông tin chắc chắn rằng Từ Nguyên đã có một mối quan hệ mập mờ khác ngoài mình.
Chu Vận sực nhớ ra, không phải bạn cùng phòng của Từ Nguyên có một cô bạn gái có mối quan hệ rất rộng sao? Chỉ cần nhử cô ta vài cái, có khi cô sẽ biết được sự thật và thêm vào đó là một vài điều thú vị được bonus thêm.
Chu Vận nở nụ cười, sử dụng điện thoại nhắn cho Chúc Vi - cô bạn gái có quan hệ rộng và thích ăn dưa..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận