- Key! Lên phòng tôi ngay! – Tiếng quát rợn người của Jin làm mọi người giật mình.
Taemin nhẹ nhẹ bước đến cạnh Minho, thì thầm:
- Làm sao đây? – liếc qua nhìn Jin – nhìn anh quản lí tưc giận vậy chắc anh ấy không xong rồi….
- Không sao đâu! – vỗ vai trấn an Taemin – Về phòng tập đi! – Minho khoác vai Taemin , kéo cậu về phòng tập..
Key bước vào phòng làm việc của Jin, khuôn mặt còn hiện rõ sự mệt mỏi, bơ phờ. Chẳng mấy quan tâm đến việc Jin đang cáu và cũng không có vẻ sợ.
- Cậu làm sao thế hả? – Jin quăng tập giấy tờ trên tay xuống bàn, nhìn thẳng vào Key quát.
- Em… – Key ngập ngừng. Trong đầu Key lúc này đã phần nào ý thức được chuyện đang xảy ra..
-Một tuần sang Nhật, cậu không hề tập với nhóm một buổi nào. Bốn buổi diễn thì ba buổi cậu mắc lỗi, còn suýt làm Taemin chấn thương…. – Jin lấy hơi, quát lớn – Cậu đang làm cái quái gì vậy?!
Key ngồi lặng người, quả thật chẳng thể nói gì được. Anh không thể nói rằng vì chuyện Sora – người anh yêu mà chẳng dám nói – bỏ về Mĩ khiến anh chẳng còn tâm trí đi diễn. Nhưng cũng chẳng có lí do nào khác cho những chuyện ngớ ngẩn anh đã gây ra một tuần qua….
*Flashback*
-Kibum, đi shopping đi! – Minho đến giường và kéo nhẹ chăn ra khỏi đầu Key.
-Không đi đâu, cậu rủ người khác đi – Key kéo chăn lại trùm kín đầu.
Minho không nói gì nữa. Anh lặng lẽ ra khỏi phòng và khép cửa lại…Sang Nhật được ba ngày rồi, việc có thể khiến Key ra khỏi giường là đi diễn và ăn cơm…
……
………..
- Kibum à, cười lên đi… – Jonghyun thì thầm với Key – Chúng ta đang diễn, cậu không thể như thế được.
- Key nhìn Jonghyun rồi quay xuống phía khán giả, cười một cách vô cùng miễn cưỡng…
- Aigoo~ – Jonghyun liếc xéo Key – cậu định để cả thế giới biết cậu thất tình hả?
Key nhìn xuống khán đài, cười tươi nhất có thể, vẫy tay với fan rồi quay lại nhìn Jonghyun:
- Vậy được chưa? – trở lại vẻ mặt vô hồn.
Jonghyun nhìn Key, khẽ lắc đầu cười nhẹ và quay xuống, tiếp tục nói chuyện với các fan
…..
……….
- Taemin à, có sao không? chắc đau lắm hả? – Minho ngồi xuống nhìn Taemin lo lắng.
- Dạ không sao, cũng may là không trật khớp – Taemin xoa xoa cổ chân, mặt nhăn nhó – Key không sao chứ? Em thấy lo cho anh ấy.
- Ừ, ai cũng lo cho cậu ấy mà. May là không có anh Jin ở đây, không Kibum sẽ bị mắng một trận à xem – Minho thở dài….
Key ngồi một mình trong phòng phục trang, dằn vặt. Lời xin lỗi với Taemin chưa đủ làm anh thấy thoải mái. Anh đã suýt làm Taemin chấn thương vì sự lơ đãng của mình, và anh chẳng thể nào tha thứ cho lỗi lầm ấy…
*End*
- Em…. Em xin lỗi… em hứa sẽ không có lần sau đâu…
Key cúi mặt, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào Jin. Hứa là vậy, còn thực hiện là cả một vấn đề. Làm sao để chắc chắn rằng sẽ không mắc lỗi nữa khi bản thân còn ở trong cái tâm trạng mà chính anh cũng không hiểu được này…
-Được rồi! – Jin dịu giọng – Cậu về phòng tập đi… Nhớ những gì cậu đã nói đấy!
*****
-Mọi người thay đồ nào~
Jimin vác đống phục trang bước vào. SHINee lấy phục trang rồi vào phòng thay đồ và Key là người bước ra đầu tiên với bộ phục trang được mặc cho xong lần. Anh ngồi sụp xuống ghế, cúi mặt xuống…
“Make up nào……”
“Lần đầu tiên anh tự tẩy trang sao? …”
Trong đầu Key vang lên những câu nói ấy, và cả nụ cười rạng rỡ của Sora. Anh muốn thoát khỏi nó để tập trung biểu diễn nhưng anh không thể…
Bốn thành viên còn lại cũng ra khỏi phòng thay đồ. Họ đang chỉnh lại trang phục của mình…
-A… – Taemin khẽ hét lên rồi tự bịt miệng mình lại khi thấy có người khẽ suỵt.
Bốn người ra hiệu cho nhau ngồi xuống bàn trang điểm. Từng người một được make up rất nhanh chóng. Make up xong, Jonghyun lùa cả bọn ra ngoài và không quên đóng cửa, bỏ lại mình Key và cô nàng chuyên viên make up.
-Aigoo~ Qua Nhật không có ai chăm sóc hay sao mà để anh trông tàn tạ vậy hả?
Cô gái ấy đến trước mặt Key, ngắm thật kĩ khuôn mặt ngốc nghếch đó rồi lắc đầu cười nhẹ. Cái mặt đang cúi gằm kia ngước lên, mắt to tròn nhìn cô gái đang đứng trước mặt. Nụ cười quen thuộc, giọng nói quen thuộc. Key không tin vào mặt mình nữa, Sora đang đứng trước mặt anh, còn trêu anh nữa…
-Nhìn gì vậy? – Sora sờ lên mặt mình – Mặt em bẩn hả?
Sora cười nhí nhành rồi lại gần, xoay ghế Key đang ngồi về phía gương. Cô lấy phấn và bắt đầu make up, mặc cho Key vẫn ngồi đơ ra vì ngạc nhiên. Nhìn khuôn mặt Key lúc này, Sora không nhịn được cười
-Em đã không lên máy bay – Sora vừa make up vừa nói – Em không biết quyết định đó là đúng hay sai, nhưng sau này em sẽ không phải hối hận …
Kẻ mắt cho Key xong, Sora nói tiếp:
-Một tuần qua em đã đi rất nhiều nơi, và nhận ra rằng Hàn Quốc rất đẹp. Em nghĩ là em đã yêu nơi này rồi…
Nâng nhẹ cằm Key lên, công việc cuối cùng là tô son. Lúc này ánh mắt Sora trở nên khác, ánh mắt đó thật dịu dàng. Giọng Sora cũng trở nên nhẹ hơn
-Nhưng lí do lớn nhất khiến em ở lại là vì… em không muốn mất đi một điều rất quan trọng với mình.
Sora đã hoàn tất việc trang điểm. Tâm trạng Key lúc này khá phức tạp. Anh vẫn chưa hiểu hoàn toàn những gì mà Sora nói, và bản thân thì đang lơ lửng trong một thứ cảm xúc thật khó tả.
Sora tiếp tục làm tóc cho Key. Cô chải tóc và bắt đầu sấy, tạo phần mái trước hơi gợn sóng. Và như thế là công việc sẽ hoàn thành.
Sora ngồi xuống ghế, đối diện với Key, kiểm tra lại khuôn mặt anh…
-Thực ra, một tuần qua em… em rất nhớ anh – Sora dồn hết can đảm để nói. Và cô hơi ngượng khi nói xong câu đó, mặt cô lại đỏ ửng lên.
Sau một lúc có vẻ đã bình thường trở lại, Key lại đơ người ra khi nghe Sora nói câu ấy. Trống ngực đập thình thịch, và khuôn mặt lại trở nên vô cùng ngốc nghếch.
-Anh xin lỗi – Jonghyun đẩy cửa vào – Nhưng đến giờ diễn rồi.
-À vâng, em xong việc rồi – Sora nhìn Jonghyun cười tươi rồi quay lại nói với Key – Hôm nay anh nhờ chị Jimin tẩy trang nha, em về trước có việc.
Sora lấy túi đồ rồi ra ngoài. Đến cửa, cô còn quay lại cười rất tinh quái:
-Mọi người diễn tốt nha, đừng mắc lỗi nữa đó – tung tăng về trước.
Jonghyun hiểu ý Sora, anh cười lớn. Thấy cái khuôn mặt đang còn đờ đẫn kia, Jonghyun quát:
-Cậu có định diễn không hả? Người ta đi rồi còn nhìn gì nữa chứ?
Key giật nảy người, chạy ngay ra cửa, đẩy người đang nhìn mình bằng ánh mắt có tia điện ra ngoài. Anh trở nên vui vẻ, tuy cái nụ cười còn đôi chút ngớ ngẩn.
*****
-Sora!
Sora quay lại, cười tươi nhìn người đang ngây ra trước mặt mình. Key lúc này trông thật dễ thương, khác hẳn bộ mặt chán trường mấy tiếng trước.
-Có chuyện gì vậy?
-Em… muốn nói chuyện với ai đó… Và.. em nghĩ đến anh…
Hai người ngồi xuống bãi cỏ. Nơi này đã rất quen thuộc với Sora từ khi cô biết đến nó. Một nơi mà cô có thể tìm thấy sự yên tĩnh và thoải mái cho riêng mình.
-Em mới cắt tóc sao? – – Sau mấy tiếng gặp Sora thì giờ Key mới có thời gian nhận ra một điều khác ở Sora. Mái tóc dài chấm ngang lưng giờ đã ngắn đến cổ, và Key không quen thấy Sora như vậy…
-Giờ anh mới nhận ra sao? Em cắt được mấy hôm rồi, – giọng nói của Sora có đôi chút hờn dỗi.
-Hì… – Key cười ngượng.
Ngồi hướng mặt về phía sông Hàn, Sora tận hưởng làn gió mát dịu nhè nhẹ thổi. Rồi chợt cô quay sang nhìn Key, cười nhẹ:
-Anh có biết vì sao đột nhiên em lại khăng khăng muốn về Mĩ không?
-Ơ… – Key ngớ người – không phải em nói muốn gần gia đình và.. những người em yêu thương sao?
Sora cười và quay ra ngắm cảnh sông Hàn:
-Em nói dối đó – câu nói được bật ra một cách rất thản nhiên.
-Vậy thì vì sao? – Key tò mò.
-Là vì… Kevin..
Sora biết cô sẽ làm Key ngạc nhiên với câu trả lời này. Cô không muốn nói một cách khó hiểu nhưng chẳng còn cách nào khác.. Cô chẳng có đủ can đảm để nói chuyện thẳng thắn nữa..
-Anh ấy là nguyên nhân khiến em muốn về Mĩ.. và cũng là nguyên nhân khiến em ở lại – Lời lẽ ngày càng khó hiểu của Sora khiến Key rối bời..
-Chắc anh cũng không muốn nghe chuyện về bạn trai.. trước đây của em đâu nhỉ? Vậy…
-Cứ nói đi… anh muốn nghe… – tò mò lần hai, lần này Key thấy mình thật ngốc.
“Mình vừa nói gì vậy nhỉ?
Chuyện đó thì liên quan gì tới mình nhỉ… nhiều chuyện quá…“
-Chun là người bạn trai… đã khuất của em…
Câu nói đầu tiên khiên Key sững sờ, anh bỗng thấy cái gì đó nhoi nhói.
-Và nếu em không mất trí nhớ, em sẽ chẳng bao giờ rời xa anh ấy..
-Em.. mất trí nhớ sao? – Key cắt ngang, đầu óc anh đang rất lộn xộn.
-Vâng, một tai nạn trước khi em đến Hàn Quốc. Và trớ trêu là.. em chỉ quên duy nhất Chun thôi… Sau đó khi gặp Kevin, em đã nhớ ra tất cả…
Key lặng nghe và nhớ lại từng sự việc, giờ anh đã có thể hiểu được nguyên nhân của tất cả..
-Đó là nguyên nhân em cứ thờ thẫn như người mất hồn suốt mấy tuần liền..
-Nếu là anh, anh sẽ chẳng ra khỏi nhà nổi ý chứ.. – Nói vu vơ.
-Nhưng giờ không sao rồi, em đang rất ổn – Sora vui vẻ – Và đó là nhờ một người…
-Là Kevin đúng không? Anh thấy em đã rất vui vẻ khi gặp anh ấy.. – Key đã thoải mái hơn khi thấy nụ cười của Sora.
-Em cũng đã nghĩ là vậy… nhưng… thực ra… là một người khác..
Sora không thể giấu nổi cảm xúc của mình nữa, cô muốn nói ra tình cảm của mình ngay lập tức. Nhưng thật chẳng dễ để thổ lộ khi cô không biết liệu tình cảm ấy có được đáp trả không. Sora có chút e sợ..
-Người ấy đã khiến em rất vui vẻ khi sống ở một nơi mới, quan tâm đến em.. – Sora cứ hướng mắt ra phía sông và nói, mặt cô thì đang đỏ nựng lên – để rồi em đã khóc khi nhận ra rằng… – trống ngực đập thình thịch, Sora dồn hết can đảm nói nốt câu – Em… lỡ yêu anh ấy mất rồi…
Nghe xong lời thú nhận dành cho “ai đó”, Key ngồi đó như một pho tượng, và đầu óc của anh cũng trống rỗng luôn…
-Muộn rồi, anh nghĩ chúng ta nên về thôi..
Sora ngây ra vài giây vì biểu hiện bất thường và câu nói đó của Key.
-Vâng.. – cô ngoan ngoãn đứng lên và đi theo. Với tâm trạng như trên mây này, cũng chẳng thể làm gì khác cả…
Đường khuya vắng vẻ, yên tĩnh, thấp thoáng bóng 2 người. Họ đi cạnh nhau, nhưng cứ như thể không có sự tồn tại của người kia vậy. Hai cặp mắt hướng thẳng về phía trước và đôi chân cứ bước. Một cảnh tượng kì quặc…
“Mình có nên nói gì không nhỉ? Mà… nói gì đây… Cô ấy không nói đó là mình… Không lẽ hỏi???…”
“Nói gì với em đi… đừng nói là anh không biết đó là anh nha…”
Hai người với hai suy nghĩ ngốc nghếch. Họ cứ đi và nghĩ… cho tới khi về đến kí túc xá…
- Kibum này… – giọng lí nhí.
- Ừ?
Key quay sang với tốc độ ánh sáng, đôi mắt nhìn Sora đầy mong đợi. Nhưng khi mặt đối mặt, Sora lại chẳng thể nói được gì. Thậm chí việc Key quay sang nhìn cũng khiến cô giật mình, và bao nhiêu lời nói trong đầu cô đều biến đi đâu hết..
-À.. đến nơi rồi… em vào trong đây… – Thứ duy nhất mà Sora nghĩ được lúc này.
-Ừ… ngủ sớm đi nha… tạm biệt! – Key tiu nghỉu.
Sora bước vội vào trong, chẳng dám nhìn lại nữa, và Key cũng trở về kí túc xá của mình…
-Về rồi hả? – Jonghyun đang ngồi trước TV với một bịch snack to bự.
-Anh! – Key lao ngay đến chỗ Jonghyun đanng ngồi – Em phải làm gì bây giờ?
Jonghyun liếc nhìn Key, nhếch mép cười rồi lại quay sang xem TV.
-Sao? Đi chơi vui chứ?
-Cô ấy đã thừa nhận.. cô ấy yêu…. Ashi… – Key vò đầu mình rối tung lên – cô ấy chỉ nói là đã yêu.. nhưng không nói là yêu ai…
Jonghyun cười sằng sặc và mắt thì vẫn đang hướng đến cái TV.
-Cậu không đoán được là ai sao???
Key ngồi đó đần mặt ra khiến Jonghyun lại phá ra cười khi quay sang nhìn..
-Cậu thật là ngốc! Người ta là con gái, làm sao có thể nói thẳng ra là thích cậu chứ…
-Thật sao? Vậy cô ấy… thích em sao? – cười ngu.
Jonghyun quay lại ôm bịch snack và tiếp tục xem TV, nhưng vẫn khúc khích vì sự ngốc nghếch của Key..
-Mai Sora bay về Mĩ đó, lần này mà cậu không giữ lại là cô ấy đi thật đó..
-G…gì? – Key hét lên.
-Gì cái gì? Lo mà giữ người ta đi! – Jonghyun quay sang quát vào tai Key rồi đứng lên tắt TV – Tôi đi ngủ đây..
*****
-Chào mọi người…
Sora đứng trước cửa phòng tập cùng hành lí của mình, cô tươi cười.
-Em chuẩn bị đi đâu sao? – Onew tò mò hỏi.
-Vâng.. em đến chào mọi người. Em sẽ trở về Mĩ…
-Chị đi sao? Em tưởng chị sẽ không về nữa? – Taemin tròn mắt.
-Chỉ là hoãn lại thôi, chị vẫn sẽ về… Mọi người ở lại mạnh khỏe nha… Em sẽ liên lạc với mọi người khi về đến Mĩ…
-Em cũng giữ gìn sức khỏe đó, khi nào có thời gian thì về thăm tụi anh nha… – Jonghyun toét miệng.
Mọi người đều cười nói vui vẻ, chỉ có Key đứng đó, không nói câu nào cả..
-Kibum, cậu nói gì đi chứ! Không tạm biệt cô ấy sao? – Minho huých nhẹ Key.
-Theo anh! – Key đùng đùng tiến lại, kéo tay Sora đi.
-Cậu ấy làm gì thế? – Minho nhìn theo
-Còn phải hỏi sao… – Jonghyun vỗ vai Minho – Cậu ấy đang giữ lại một chuyên viên make up giỏi cho chúng ta..
Sora cứ theo chân Key đi lên, lên nữa, và cuối cùng lên đến sân thượng của tòa nhà…
Không nói một lời, Key kéo Sora lại, ôm chầm lấy cô. Sora bất động, toàn thân cô đang run lên vì phải leo thang nhiều, và cũng vì cô đang vô cùng hạnh phúc…
-Anh sẽ không ngốc nữa đâu! – Key lên tiếng – sẽ không ngốc nghếch trốn chạy tình cảm của mình, không ngốc nghếch không nhận ra tình cảm em dành cho anh nữa. Anh không thể công khai hẹn hò, không thể đi chơi những chỗ đông người, cũng không thể lớn tiếng rằng mình đã có bạn gái. Nhưng… em vẫn sẽ ở bên anh chứ? Chúng ta có thể cùng ăn tối ở kí túc xá, có thể đến công viên vào buổi tối và vẫn có thể nhìn thấy nhau mỗi ngày… em đồng ý chứ?
Sau tất cả những gì dồn nén đã được Key nói ra, cảm xúc của Sora trở nên hỗn độn, ngạc nhiên, vui sướng và cực kì hạnh phúc. Cô vòng tay ôm lấy Key, thì thầm:
-Vâng, em đống ý.. Chỉ cần có anh bên cạnh… Em đồng ý tất cả…
*****
-Mọi người thay đồ xong chưa? Lâu quá vậy?
-Em vội gì thế? hai tiếng nữa mới ghi hình mà.
Key bước ra từ phòng thay đồ, chỉnh lại vòng đeo cổ và phụ kiện trên người.
-Xong rồi, xong rồi đây…
Bốn người còn lại cũng đi ra và ngồi vào bàn trang điểm..
-Make up cho anh trước nhé..
-Anh, để em làm trước đi! – Taemin năn nỉ Jonghyun
-Cũng được…
-Tôi make up trước.. – Key gằn giọng và ném ánh nhìn lựu đạn về phía hai người kia.
-Anh cũng muốn make up trước – Onew lôi vẻ mặt ngây thơ vô số tội của mình ra trưng.
-Không! Em make up trước! – Taemin dở giọng trẻ con.
-Thôi để anh make up trước đi! – Aegyo nổi da gà của Jonghyun được tiết lộ.
- Make up cho anh trước đi! – Minho nhập cuộc.
-Không! em trước!
-Anh trước!
…
…
-Tôi đã nói là tôi make up trước! – Key nhấn giọng từng chữ, quay sang nhìn Sora như ra lệnh
-Stop! – Sora lên tiếng – sao mọi người lại bắt nạt một mình em thế hả?
-Đâu có! – Jonghyun cười xòa – Anh nhận trước mà, tại họ cứ muốn tranh đó chứ.
-Để tôi giúp! – Yumi ló đầu vào.
-Chị đến thật đúng lúc! Giúp em với – Sora nhăn nhó
Yumi bước vào trong, đi đằng sau là DBSK, họ đã chuẩn bị xong xuôi..
Yumi đến cạnh Key, cúi xuống thỏ thẻ:
-Để tôi make up cho cậu nhé!
-Ơ… – Key không kịp phản kháng thì đã bị xoay ghế lại.
-Chị! Chị qua make up cho anh Jonghyun đi, để em make up cho Kibum…
Câu nói đó ngay lập tức nhận lại được những cái nhìn trêu chọc của những người ngồi đó..
-Sora trở nên kén chọn từ bao giờ thế? – Changmin bắt đầu “xoáy”
-Đâu… đâu có – Sora ấp úng – Kibum cần make up đậm nên…
-Vậy là em không tin tưởng tay nghề của chị rồi… – Yumi ngắt lời.
-Không phải thế! Em… – Sora càng trở nên lúng túng.
-Mọi người đừng có trêu cô ấy nữa được không? – Key càu nhàu – Em cứ nói là em muốn make up cho anh đi, có sao đâu..
Key ngồi ngửa mặt ra ghế để bắt đầu make up. Cậu nói vừa rồi khiến những người ngồi đó chẳng nói được gì nữa. Trêu chọc được Key là rất khó…
*****
-Em vừa đi đâu vậy?
-Em… đi mua quà sinh nhật cho Kibum – Sora bước vào hà với một chiếc túi nhỏ.
-Vậy sao? Quà gì vậy? – Yumi ngó ngó cái túi, nhưng món quà đã được bọc cẩn thận.
-Bí mật! – Sora lém lỉnh đưa tay lên môi khẽ suỵt
10 giờ 30 phút, SHINee trở về kí túc xá sau bữa tiệc sinh nhật ở công ty. Trên tay 5 người là những hộp quà siêu bự của các fan, và Jonghyun thì cứ nhắn tin không ngừng..
“Tụi em về rồi, Yunho và Changmin đến chưa?”
“Họ ở đây rồi, mọi thứ đã ok”
“Vâng! ^^
-Aaaaa… giúp với! – Key ì ạch với đống quà trong tay.
-Đây… để tôi giúp – Yunho và Changmin chạy đến đỡ giúp Key đống quà.
Từ trong phòng, Sora bước ra khiền mọi ánh mắt đổ dồn về cô. Hôm nay Sora diện một chiếc váy hồng cực dễ thương. Cô đi ra với chiếc bánh sinh nhật trên tay..
Và… bùm! Cửa đóng sập lại. Key và Sora nhận ra chỉ còn 2 người trong nhà – Họ đã bị nhốt..
-Hai người vui vẻ nha! Kibum ah~ chúc mừng sinh nhật!
Changmin ở ngoài nói vọng vào, sau đó là tràng cười hả hê của những người còn lại..
-Mở cửa ra! Đùa kiểu gì vậy? – Key hét lên.
-Anh và chị cứ yên tâm, không ai biết hai người ở trong đó trừ tụi em đâu. 2 người cứ tận hưởng đi, sáng mai cửa sẽ tự mở, haha – Cậu em út khoái chí la lên.
-Changmin! Em sẽ nói chuyện của anh với Yumi chị cho cả công ty biết! – Key đe dọa
-Haiz… – Changmin một tay cho vào túi quần, tay kia khoác vai Yumi, hất hàm – Vậy cậu nghĩ cậu với Sora sẽ yên với tôi sao? Chúng ta nên hiểu nhau mới phải chứ.
-Thôi, chúng tôi đi đây, không làm phiền hai người…
-Này!….
…
…
Bảy người tung tăng vừa đi vừa tám chuyện trời đất, đoán già đoán non xem hai người kia làm gì trong căn nhà đó. Thỉnh thoảng, lại ré lên những trận cười thật sảng khoái…
End