Vì Em Mà Đắm Say FULL


Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng chuông di động đột ngột vang lên khiến người ta cảm thấy vô cùng phiền nhiễu.
Dương Thiệu mở mắt, thò tay cầm lấy di động để ở trên tủ đầu giường nhìn một chút, không phải là cuộc gọi nào cả mà đó là tiếng chuông báo thức anh ta cài đặt mấy ngày trước.

Người nằm bên cạnh nghe thấy động tĩnh thì có chút khó chịu, lầm bầm mấy câu, sau đó lại vùi người vào trong lòng anh ta.
Dương Thiệu dựa nửa người lên đầu giường, một tay vẫn còn ôm hờ lấy eo của người phụ nữ.

Anh ta rũ mi mắt nhìn người phụ nữ đang nằm trong lòng mình, chân mày bất giác nhíu lại.
Ga giường màu trắng che nửa người, trên thân thể trần trụi của người phụ nữ là vô vàn dấu hôn, dưới đất la liệt quần áo và đồ lót, tất cả đều nói rõ tối qua đã xảy ra một trận mây mưa vô cùng kịch liệt.
Hết thảy đều xảy ra quá tự nhiên, khiến anh ta không có thời gian để suy nghĩ cặn kẽ dù chỉ một chút.
Di động ở trong lòng bàn tay đúng lúc đó lại đổ chuông, lần này là một cuộc điện thoại.
Dương Thiệu nhận máy, đó là một thực tập sinh do anh ta dẫn dắt.

Nói mấy câu rồi Dương Thiệu ngắt điện thoại, xuống giường đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Anh ta nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, vừa mặc áo khoác vừa cất bước đến hướng đi tới thang máy.

Chưa đi được mấy bước, từ đằng sau truyền đến một giọng nói nghe có vẻ biếng nhác, ngoài ra còn mang theo cả ý tứ châm biếm.
"Bác sĩ Dương, diễm phúc của anh cũng lớn thật đấy!"
Bước chân của Dương Thiệu khựng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Thẩm Kỳ Ngộ dựa người trên vách tường của hành lang, bật lửa ở trong tay liên tục nhấn 'tách, tách'.

Ở bên cạnh chân anh còn có một chậu cây xanh cao gần một mét, chẳng trách lúc nãy anh ta không chú ý đến.
Nét mặt Dương Thiệu phút chốc xuất hiện vẻ khó chịu cùng ngượng ngùng, nhưng rất nhanh, anh ta đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có: "Thật không ngờ, đường đường là một Thẩm thiếu mà lại có thói quen bám theo đuôi người khác?"
Thẩm Kỳ Ngộ cười khẩy một tiếng, đi từ trong góc đặt chậu cây xanh ra ngoài: "Người phụ nữ ở bên trong là mẹ của con anh à?"
Dương Thiệu thật sự không ngờ người đàn ông này lại biết rõ chuyện đó, anh ta cười thản nhiên: "Phụ nữ ấy mà, chỉ chơi đùa cho vui thôi.

Thẩm thiếu, anh cũng là người đã quá quen với mấy chỗ đàn đúm chơi bời, chẳng lẽ lại không rõ điều này?"
Thẩm Kỳ Ngộ rít hơi thuốc, khóe môi rướn lên, sau đó anh bỏ điếu thuốc vào trong thùng rác: "Nhưng có một số phụ nữ, cũng phải xem xem mày có chơi nổi hay không!"
...
Thẩm Trường Mi vừa mới tan làm thì nhận được điện thoại của Giang Oản, Giang Oản ở đầu bên kia kêu to: "Bác sĩ Dương nhà cậu có phải là bị người ta đánh không thế?"
Thẩm Trường Mi nhất thời không phản ứng lại kịp, Giang Oản ở đầu bên kia đã lại giải thích: "Dạ dày mình không thoải mái nên hôm nay tới bệnh viện khám, tới đó lại gặp bác sĩ Dương nhà cậu, mặc dù anh ấy đeo khẩu trang nhưng vết tích bầm tím ở dưới khóe mắt vẫn rõ lắm, rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?"
Thẩm Trường Mi nào có biết là xảy ra chuyện gì, cô đáp lại qua loa mấy câu rồi ngắt điện thoại.
Từ ngày cô từ chối lời cầu hôn của Dương Thiệu, mặc dù ngoài mặt Dương Thiệu không thể hiện ra, nhưng cả tuần nay hai người cũng chỉ thỉnh thoảng mới gọi điện cho nhau, không còn giống như trước kia, cô cứ luôn cảm thấy có một tấm ngăn cách xuất hiện ở giữa hai người họ.
Thẩm Trường Mi nghĩ ngợi một lúc, sau đó vòng tay lái định đi đến chỗ ở của Dương Thiệu.
Dừng xe ở bên dưới, cô đi lên trên nhấn chuông cửa, thật ra lúc đầu cô cũng chỉ mong mình may mắn vì cứ nghĩ có lẽ anh đang phải trực ban, vậy mà không ngờ hôm nay anh lại ở nhà.
Cửa được mở ra, Dương Thiệu trông thấy cô thì có vẻ khá bất ngờ: "Sao em lại tới đây giờ này?"
Ánh mắt của Thẩm Trường Mi rơi xuống vết bầm tím ở khóe mắt anh, không chỉ khóe mắt mà cả khóe miệng cũng đều là vết thương, cô sững sờ: "Mặt của anh sao vậy?"
"Vào trong đi đã."
Thẩm Trường Mi đi vào trong, ngồi xuống ghế sofa, trên bàn uống trà vẫn còn đặt mấy lọ thuốc bôi giúp tiêu tan vết bầm bị ứ đọng, Thẩm Trường Mi cầm lọ thuốc lên muốn bôi cho Dương Thiệu.
Dương Thiệu giơ tay ngăn lại: "Em không muốn biết là ai sao?"
Lời này của anh ta nói không có đầu cũng chẳng có đuôi, vậy mà Thẩm Trường Mi lại mơ hồ như đoán ra được gì đó, cô theo bản năng nhíu mày lại, sau đó nghe thấy Dương Thiệu cười khẽ: "Thẩm Kỳ Ngộ."
Dứt lời, Dương Thiệu nhìn Thẩm Trường Mi chăm chú, giống như nhớ ra gì đó.
Ánh mắt của người phụ nữ né tránh, điều này đã hoàn toàn chứng thực cho sự suy đoán trong lòng anh ta.

Cô mở nắp chai thuốc, bóp một ít ra đầu ngón tay rồi đưa đến gần khóe mắt của Dương Thiệu.
Dương Thiệu lập tức giữ chặt cánh tay cô, ánh mắt vẫn nhìn cô không buông tha.

Thẩm Trường Mi không hiểu gì cả, đang muốn mở miệng thì lại bị đè xuống dưới sofa, sau đó anh ta hôn xuống môi cô.

Thẩm Trường Mi không dự liệu được anh ta sẽ như thế này, cô trở tay không kịp, phản ứng lại đều là vùng vẫy giãy giụa.
Dương Thiệu dường như cũng đoán trước được điều này, anh ta siết chặt hai cổ tay cô ấn lên trên thành vịn của ghế sofa.

Anh ta quỳ ở giữa hai chân cô, mạnh mẽ cắn mút đôi môi lúc này đã sưng tấy hết cả lên của cô, trông thế nào cũng thấy giống như anh ta đang phát tiết.
Tay của anh ta men theo viền áo sau đó luồn vào bên trong, phủ lên trên bầu ngực căng tròn mềm mại, người phụ nữ ở phía dưới càng vùng vẫy kịch liệt hơn, toàn bộ cơ thể cô quắn quéo lại thành hình dạng như một con tôm, không khống chế nổi vẻ sợ hãi, cô khóc nức lên: "Dương Thiệu, em xin anh, đừng như vậy!"
Thế nhưng Dương Thiệu của giờ khắc này hệt như một con dã thú đã chẳng giữ nổi được lý trí, trong đầu chỉ toàn là suy nghĩ phải chiếm hữu được người phụ nữ đang nằm dưới thân mình.

Anh ta nhớ lại những lời mà người đàn ông đó nói lúc còn ở trong bệnh viện, và trong suốt nửa năm qua, mỗi khi anh ta có hành động nào thân mật là người phụ nữ này lại lưỡng lự muốn lùi bước.
Hành động ngày càng trở nên thô bạo, anh ta thò tay xuống muốn cởi cúc của chiếc váy dài trên người cô.

Thẩm Trường Mi hoảng hốt, động tác kháng cự càng ngày càng trở nên điên cuồng hơn.
Đúng lúc đó di động đặt trên bàn đổ chuông inh ỏi, Dương Thiệu theo bản năng liếc nhìn, trên màn hình điện thoại hiển thị hai chữ 'Đường Kỳ' đập thẳng vào mắt.

Thẩm Trường Mi nhân lúc anh ta thất thần, cô giơ tay tát 'bốp' vào mặt anh ta một cái.
Cái tát vừa rơi xuống, chiếc di động cũng theo đó mà ngừng lại.
Dương Thiệu bị tát nghiêng hẳn mặt sang một bên, sau đó lại đánh mắt nhìn xuống người phụ nữ ở dưới thân.

Thẩm Trường Mi cuộn tròn người lại trong góc sofa, đôi mắt ngấn lệ, vẻ sợ hãi hoảng hốt vẫn không vơi đi, nét mặt ngập tràn phòng bị cùng cảnh giác.
Giờ phút này Dương Thiệu mới khôi phục lại được lý trí, anh ta nhíu mày, nhớ lại ngày hôm đó dáng vẻ của Đường Kỳ cũng y hệt như thế này, thế nhưng cảm xúc bộc lộ ra ngoài lại khác một trời một vực với Thẩm Trường Mi của hiện tại.
Anh ta đè thấp giọng cười khẽ, Dương Thiệu anh ta là người phải dùng tới cách cưỡng bức để ép buộc một người phụ nữ sao? Anh ta vươn tay muốn chỉnh lại áo khoác cho cô, không ngờ cô lại co rụt người lại ra phía sau, trợn trừng mắt nhìn anh ta với tia cảnh giác.
Tay của Dương Thiệu đực ra trong không trung, anh ta cười khổ, lật người ngồi dậy: "Chia tay đi!"
Thẩm Trường Mi nhanh chóng nhảy xuống khỏi sofa, cầm túi xách chạy một mạch ra ngoài cửa.
Dương Thiệu đột nhiên gọi giật cô lại: "Đứa bé đó là của anh ta đúng không?"
Bước chân của người phụ nữ hơi khựng lại, sau đó cô mở cửa, rồi đập cửa lại một cái 'rầm'.
Lên xe, cô không hề níu lại dù chỉ giây lát mà lập tức lái xe trở về nhà.

Đến tận khi xe dừng lại ở bên dưới tiểu khu cô ở thì cô mới như hoàn hồn, cái cảm giác sợ sệt đó lại một lần nữa ập đến.
Cô vùi đầu xuống dưới vô lăng, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Di động đột ngột đổ chuông, Thẩm Trường Mi cầm lên nhìn, đúng thật là Thẩm Kỳ Ngộ.

Cô nhấn nút nghe, không đợi đầu bên kia cất lời, cô buột miệng chửi mắng một câu: "Đồ khốn khiếp!"
Cô cũng không cho anh cơ hội mở miệng, chửi xong thẳng thừng ngắt máy, còn tắt luôn nguồn điện thoại.
Thẩm Trường ngồi trên xe một tiếng đồng hồ, đến khi bình ổn lại tâm trạng cô mới bước xuống xe.
Còn chưa đi được mấy bước lại nghe thấy có người ở đằng sau gọi cô lại, cô vừa quay người đã phải nghênh đón một cái tát đau điếng.
Thẩm Trường Mi bị tát nghiêng hẳn đầu sang một bên, má trái sưng vù, cảm giác đau đớn nóng ran lan ra khắp mặt.
Mạnh Đông Hàn căm hận trợn trừng mắt: "Cái tát này là tát vì Mạnh Thanh!"
Thẩm Trường Mi bị tát ngu người, vẫn chưa có dấu hiệu phản ứng lại thì đã lại trông thấy Mạnh Đông Hàn giơ tay chuẩn bị tát thêm cái thứ hai.
Cú tát đang lúc chuẩn bị giáng xuống thì đột nhiên bị một cánh tay giữ chặt lại bẻ ngược ra phía sau.
Mạnh Đông Hàn bị đau, quay đầu nhìn.
Thẩm Kỳ Ngộ lạnh mặt, hất phăng cánh tay của cô ta ra.

Mạnh Đông Hàn đi đôi giày cao gót khoảng bảy phân, bấy giờ bị Thẩm Kỳ Ngộ gạt ra nên dưới chân lảo đảo không trụ vững, ngay giây sau ngã nhào ngồi bệt mông xuống dưới đất.
Mạnh Đông Hàn nhìn Thẩm Kỳ Ngộ với vẻ sợ hãi, lúc này đã chẳng còn điệu bộ cao ngạo ngang ngược như lúc đối mặt với Thẩm Trường Mi, cô ta nhẫn nhịn cơn giận: "Thẩm Nhị, anh làm cái gì thế hả?"
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười, nhìn cô ta: "Thế cô đang làm gì vậy?"
Anh ngồi xổm người xuống, sát lại gần cô ta, đùa giỡn: "Cô đánh người có vẻ thoải mái quá nhỉ?"
Hôm nay Mạnh Đông Hàn tới tìm Thẩm Trường Mi hoàn toàn là bởi vì buổi chiều tình hình của Mạnh Thanh lại xảy ra vấn đề, lại bị đẩy vào trong phòng cấp cứu một lần nữa.

Mạnh Đông Hàn nhìn em gái của mình nằm bất động trên giường bệnh, nhất thời nhớ ra Thẩm Trường Mi, thế là cô ta tức tối mò tới tận đây để tìm cô.
Mạnh Đông Hàn cắn răng nói: "Đó là vì cô ta đáng bị đánh!"
Thẩm Kỳ Ngộ cười khẩy một tiếng, vẻ mặt mất kiên nhẫn: "Lập tức cút cho tôi, đừng ép tôi phải ra tay đánh phụ nữ!"
Trong lòng Mạnh Đông Hàn mặc dù tức lộn ruột nhưng khi đối mặt với Thẩm Kỳ Ngộ thì vẫn chỉ có thể nuốt xuống.

Thẩm Kỳ Ngộ đứng dậy, đi tới trước mặt người phụ nữ đã bị đánh đến mức đần cả người.
"Em có ngốc không hả? Bị đánh mà cũng không tránh đi là sao?"
"Mẹ kiếp! Em chỉ biết bắt nạt anh mà thôi, đúng là kém cỏi!"
Thẩm Trường Mi không lên tiếng, Thẩm Kỳ Ngộ giữ chặt cằm cô, muốn quan sát vết thương trên mặt cô một chút, Thẩm Trường Mi nhìn chằm chằm vào mắt anh: "Có phải anh đến tìm Dương Thiệu rồi không?"
Sắc mặt Thẩm Kỳ Ngộ phút chốc lạnh hẳn đi, giống như được phủ một lớp sương mù, lạnh đến mức dọa người.
Anh buông lỏng tay, rút bao thuốc từ trong túi ra ngoài, điệu bộ cợt nhả: "Anh không những tìm hắn ta mà còn đập cho hắn ta một trận đấy! Sao hả, em đau lòng à?"
Thẩm Trường Mi không nói gì, chỉ trợn trừng mắt nhìn anh.
Thẩm Kỳ Ngộ châm điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi nhả ra, khói thuốc phả thẳng vào mặt cô, Thẩm Trường Mi bị sặc ho chảy cả nước mắt.
"Hắn ta có nói vì sao anh lại đánh hắn ta không? Bạn gái cũ của hắn ta đã đẻ cho hắn ta một đứa con trai bốn tuổi rồi, tối qua hắn ta còn cùng bạn gái cũ ôm ôm ấp ấp lăn lộn trên giường cả đêm.

Còn em thì sao, em vẫn còn ở đây lo lắng cho hắn ta?"
Anh rũ mắt nhìn cô: "Em nói xem em có dại không? Hm?"
Thẩm Trường Mị bị những lời của Thẩm Kỳ Ngộ nói đến mức choáng váng đầu óc.

Mặc dù cô biết rõ những vấn đề giữa mình và Dương Thiệu, nhưng cô lại hoàn toàn không biết chuyện Dương Thiệu còn có một đứa con trai bốn tuổi.

Mạch suy nghĩ của não bộ nhất thời hỗn loạn, những chuyện trải qua ngày hôm nay, rồi còn vô duyên vô cớ bị ăn một cú tát, trong lòng cô không hề thoải mái chút nào, thế là nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, cô buột miệng nói: "Phải, là tôi ngu, tôi ngu nên mới quan tâm anh ấy, tình nguyện để anh ấy lừa.

Anh mặc kệ tôi đi, được không?"
Sắc mặt Thẩm Kỳ Ngộ tối dần, sau đó rướn khóe môi: "Mẹ kiếp! Thẩm Trường Mi, em đúng là ngốc hết thuốc chữa!"
Giữa lúc cơn giận bùng phát, anh thò tay vào trong túi muốn tìm bao thuốc, thì lại sờ được vào một thứ đồ lạnh ngắt.

Anh cười khẩy một tiếng, lôi thứ đồ đó từ trong túi quần ra ngoài, nhìn cũng không thèm nhìn mà ném thật mạnh về phía bãi cỏ.
Thẩm Trường Mi chỉ cảm thấy trước mắt lóe lên một tia sáng, ngay sau đó Thẩm Kỳ Ngộ cũng quay người nhấc chân rời đi.
Chiếc xe lao nhanh ra bên ngoài, cuốn theo toàn bộ lá khô héo úa rơi trên mặt đất, những chiếc lá tung bay trong không trung rồi lại rơi xuống dưới đất như cũ.
Thẩm Trường Mi đứng đực ra một lúc, thế rồi cô đột nhiên như nhớ ra gì đó, nét mặt hoảng loạn khẩn trương, cô ngồi xổm xuống dưới bãi cỏ, bới tìm kỹ càng.
Hôm qua trời mưa nên bãi cỏ vẫn còn ẩm ướt, tay cô mò mẫm trong đám cỏ, ngón tay mặc dù dính đầy đất bẩn nhưng cô không quan tâm, tiếp tục tìm kiếm, mãi cho đến khi đầu ngón tay chạm phải một sợi dây chuyền.
Sợi dây chuyền bằng bạc, kiểu dáng đơn giản nhưng vô cùng bắt mắt, bên trong sợi dây chuyền được khảm một bông hoa cúc nhỏ.
Thẩm Trường Mi cầm lên, dùng tay phủi sạch hết bùn đất bám trên sợi dây chuyền, cô không kiềm chế được chửi thầm một câu: "Khốn khiếp!"
~Hết chương 27~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui