Editor. shpdarn
Kỳ nghỉ đông ngăn ngủi, thoắt một cái đã qua.
Năm sau quay lại trường học, Chu Tư Đồng lại càng thêm bận rộn. Năm ba cuối cấp, cho đến kì thi đại học đều là đếm ngược.
Nhưng Chu Tư Đồng nhìn chằm chằm lịch đếm ngược trong phòng học kia, trong lòng cô không có mấy căng thẳng, ngược lại lại có chút chờ mong.
Cô rất tin tưởng vào bản thân, cảm thấy mình nhất định có thể đi dỗ vào một trường tốt. Hơn nữa cô đã nghĩ xong rồi, sau khi đỗ đại học xong rảnh rỗi cô sẽ đi tìm việc làm thêm. Như vậy có thể giảm bớt được gánh nặng cho mẹ Đinh, còn có thể tích góp được chút kinh nghiệm khi tiếp xúc với người khác, chuẩn bi sẵn sàng bước chân vào xã hội.
Tương lai trong tưởng tượng vô cùng tốt đẹp, mà vì tương lai tốt đẹp này, Chu Tư Đồng càng nỗ lực hơn, càng chăm chỉ hơn nữa. Trên thực tế cô vẫn luôn duy trì vị trí hạng nhất ban Xã hội, ngay cả các giáo viên cũng âm thầm nói qua, nếu cô vẫn có thể duy trì thành tích như vậy, cuối cùng có thể thi đỗ đại học A là điều không còn nghi ngờ gì nữa.
Đại học A là trường tốt nhất thành phố A.
Nhoáng một cái lại đến kì thi giữa kì.
Từ khi vào học kì cuối cơ bản mỗi ngày đều có bài kiểm tra, cho nên đối với chuyện kiểm tra mọi người đều đã chết lặng, dù sao cũng vẫn là làm bài thi thôi mà.
Tan học, Chu Tư Đồng đeo cặp sách ra cổng trường.
Đầu óc mê man, cả một ngày đều là bài kiểm tra, ít nhiều gì cũng cảm thấy mệt mỏi. Khi cô ra đến cổng trường, lại thấy ven đường đậu một chiếc ô tô, cửa xe mở ra, Thẩm Kỳ từ trên xe bước xuống, chậm rãi đi về phía cô, nhìn cô mỉm cười gật đầu: "Tư Đồng."
Đã là đầu hạ, ánh hoàng hôn huy hoàng rực rỡ, khiến vạn vật đều nhiễm một tầng sắc thái mỹ lệ.
Chu Tư Đồng nghe thấy tiếng gọi liền ngẩng đầu, nhìn Thẩm Kỳ, trên sống mũi anh là chiếc kính gọng vàng.
Mắt kính phản quang, khiến cô hơi nheo nheo mắt lại.
Thẩm Kỳ cũng để ý thấy Chu Tư Đồng nhìn chằm chằm mắt kính mình đang đeo. Vì thế anh nhấc tay đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, lại cười nói: "Nhìn tôi đeo kính lạ lắm hả?"
Chu Tư Đồng thu hồi ánh mắt đánh giá anh.
Đúng là có chút lạ lẫm. Vì trước kia mấy lần cô gặp Thẩm Kỳ anh đều không đeo kính, hiện tại bỗng nhiên thấy được, trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.
Nói sao nhỉ, Thẩm Kỳ vốn dĩ đã có vẻ ngoài tuấn tú nhõ nhã, bỗng dưng lại đeo kính như vậy, tuy khiến anh càng có vẻ nho nhã, cả người đều toát lên hơi thở cấm dục, nhưng Chu Tư Đồng lại cảm thấy giây tiếp theo anh có liền có thể hắc hoá trở thành con thú âm hiểm ranh mãnh.
Ừm, cảm giác thật văn nhã mà nham hiểm.
"Không có." Chu Tư Đồng khô khan trả lời câu hỏi của anh.
Thẩm Kỳ cũng không để bụng, khóe môi lại hơi cong. Sau đó anh tự mình mở cửa xe, mời cô lên xe.
Chu Tư Đồng suy nghĩ, sau đó nhanh chân đi đến, khom người cúi đầu nhanh chóng ngồi vào.
Hiện tại là thời điểm tan học, cổng trường thường có học sinh đi ra, cô không muốn có bạn học nhìn thấy cô cùng Thẩm Kỳ.
Sức tưởng tượng của mỗi người là vô hạn, ai biết được đến lúc đó mọi người lại nghĩ thế nào? Tuy rằng cô đối với mấy lời truyền miệng nhảm nhí này cũng không để tâm, nhưng cũng không thích khi đi đường bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
Hơn nữa cô thật sự không thích Thẩm Kỳ đến tìm mình như vậy, đặc biệt lại là đến cổng trường đón cô.
Từ sau khi Thẩm Tụng Viện đi du học, Thẩm Kỳ cũng đến nhà gặp cô vào lần. Hơn nữa mỗi lần đến đều mang theo một đống đồ. Mỗi lần Chu Tư Đồng hỏi, anh vẫn luôn nói câu kia, Viện Viện lúc đi đã giao hẹn với tôi, muốn tôi chăm sóc tốt cho em.
Nhưng hiện tại cô mười tám tuổi rồi, không phải tám tuổi, càng không phải tám tháng tuổi, không cần bất cứ ai chăm sóc cả. Vì thế có một lần Thẩm Kỳ lại đến nhà cô, Chu Tư Đồng liền khéo léo nói với anh.
Lúc ấy cô nói, hàng xóm thấy anh thường xuyên đến gặp tôi, ở sau lưng bàn tán sôi nổi. Còn nói chuyện này với mẹ tôi nữa, tuy là tôi đã giải thích anh là anh trai của bạn thân, nhưng tóm lại mẹ tôi vẫn sẽ nghĩ nhiều. Cho nên Thẩm đại ca, anh về sau có thể đừng tới nhà tôi như vậy nữa được không? Anh như vậy sẽ khiến tôi khó xử lắm.
Thẩm Kỳ trầm mặc. Một khoảng thời gian rất dài sau đó anh quả thực không đến nhà cô nữa, nhưng hiện tại....
Vì thế Chu Tư Đồng hơi hơi nhíu mày, hỏi: "Thẩm đại ca, anh đến cổng trường tìm tôi, là có chuyện gì sao?"
Không có chuyện thì làm ơn đừng đến tìm tôi.
Thẩm Kỳ nghe ra ý tứ của cô. Vì thế nhân lúc dừng đèn đỏ, quay người lại cầm một túi đồ lớn trên ghế sau đưa cho cô, trên mặt là ý cười dịu dàng ôn hòa: "Mấy ngày trước tôi đi thăm Viện Viện, đây là quà con bé nhờ tôi đưa cho em. Tôi vốn định đến nhà tìm em, nhưng lại nhớ đến chuyện lần trước em nói, sợ khiến em khó xử cho nên mới đến cổng trường chờ em tan học."
Lý do này của Thẩm Kỳ khiến Chu Tư Đồng không cách nào phản bác, hơn nữa mấy thứ này cô cũng không có lí do để không nhận.
Là Thẩm Tụng Viện đưa cho mình.
Vì thế cô bèn nhận lấy túi đồ kia, nói lời cảm ơn với Thẩm Kỳ, lại hỏi anh: "Tụng Viện hiện tại thế nào? Có khỏe không?"
Đèn chuyển xanh, ngón tay thon dài trắng nõn của Thẩm Kỳ cầm tay lái, chiếc xe vững vàng chạy đi.
"Con bé rất tốt. Tuy rằng đã gầy đi một chút, có điều tiếng Anh hiện tại so với trước kia tốt lên nhiều."
Cái tiêu chuẩn "rất tốt" này cũng thật là, Chu Tư Đồng hết chỗ nói.
Cô yên lặng ngồi ở ghế phụ, trong lòng ôm túi đồ kia, không nói thêm gì nữa.
Thẩm Kỳ nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó hỏi: "Muốn ăn gì?"
Nghe được câu này, vẻ mặt Chu Tư Đồng liền biến đổi.
Trước kia Thẩm Kỳ đã tới nhà cô ba lần, đều là cô nấu cho Thẩm Kỳ ăn, nhưng từ sau khi Thẩm Tụng Viện đi nước ngoài, đổi lại là Thẩm Kỳ mỗi khi đến lại nấu đồ cho cô ăn.
Mà lý do của anh luôn là, hiện tại em đang là học sinh năm ba cuối cấp rồi, thời điểm vội vã nhất. Em đi đọc sách làm bài đi, để tôi nấu cơm. Sau đó liền hỏi cô, em muốn ăn gì?
Trong đầu hồi tưởng lại dáng vẻ Thẩm Kỳ tay cầm muôi, đeo tạp dề đứng trong nhà mình, Chu Tư Đồng quả quyết nói: "Thẩm đại ca, thật sự không cần phiền đến anh đâu."
Cô tình nguyện về nhà ăn canh suông uống nước mì cũng không nguyện ngồi không ăn bữa thịnh soạn Thẩm Kỳ nấu cho mình.
Đúng vậy, Thẩm Kỳ dường như cảm thấy cô là học sinh cuối cấp, học tập mệt mỏi, cho nên lần nào cũng nấu cho cô một bàn đồ ăn vô cùng phong phú, muốn bồi bổ dinh dưỡng cho cô.
Thẩm Kỳ nghe ra cô muốn từ chối, anh lập tức mỉm cười, cũng không nói thẳng. Chỉ chờ đến điểm dừng đèn đỏ tiếp theo, mới nghiêng đầu nhìn cô, trong giọng nói có chút mất mát: "Hôm nay là sinh nhật tôi. Người nhà đều không có ở đây, tôi chỉ có một mình. Tư Đồng, em có thể cùng tôi ăn sinh nhật không?"
( Editor: Sao tui thấy như đang làm nũng vậy nè 🤣)
Chu Tư Đồng trầm mặc một hồi, cuối cùng vẫn đáp ứng: "Được."
Thẩm Kỳ đã nói như vậy, cô không tìm được lý do để từ chối.
"Cảm ơn."
Thẩm Kỳ khách sáo nói một câu, sau đó quay đầu, lại chuyên chú lái xe. Chẳng qua trong mắt có một tia đắc ý cười nhạt.
Trải qua khoảng thời gian này, Thẩm Kỳ cũng nhìn ra Chu Tư Đồng tránh né mình. Nhưng không sao cả, anh đã nghĩ rồi, anh sẽ dùng hành động thực tế, nhuận vật tế vô thanh*, thâm nhập vào cuộc sống sinh hoạt của cô, cho đến một ngày cô đã quen với sự tồn tại của mình, đến lúc đó anh sẽ thổ lộ. Hơn nữa hiện tại là thời điểm mấu chốt của Chu Tư Đồng, anh cũng không muốn quấy rầy. Cho nên sau bữa cơm tối nay cùng cô, đến trước khi thi đại học anh cũng không lại xuất hiện trước mặt Chu Tư Đồng, để tránh làm cho cô bối rối.
(*) Nhuận vật tế vô thanh: đại loại nghĩa là những việc nhỏ âm thầm xảy ra không ai hay. Câu này trong bài Xuân dạ hỉvũ của Đỗ Phủ.
Hảo vũ tri thì tiết,
Đương xuân nãi phát sinh.
Tuỳ phong tiềm nhập dạ,
Nhuận vật tế vô thanh.
Dã kính vân câu hắc,
Giang thuyền hoả độc minh.
Hiểu khan hồng thấp xứ,
Hoa trọng Cẩm Quan thành.
Bữa tối vẫn ở nhà hàng lần trước tổ chức tiệc sinh nhật cho Thẩm Tụng Viện, vẫn là tầng mười tám.
Thẩm đổng thật hào phóng, bao hết toàn bộ tầng mười tám.
Người phục vụ đưa họ đến bàn ăn, Thẩm Kỳ đưa tay săn sóc giúp Chu Tư Đồng kéo ghế, mời cô ngồi.
Món ăn là Thẩm Kỳ dặn dò từ sớm, lúc họ vừa ngồi xuống, lập tức liền người phục vụ mang đồ ăn lên.
Đỉnh đầu treo đèn pha lê lộng lẫy, bên ngoài cửa sổ sát đất nhà nhà đã lên đèn, khung cảnh như vậy, trên bàn bày đồ ăn lại là mấy món như thịt kho tàu, sườn hầm khoai tây, cá kho,... Giống mấy món mặn ở nhà mà Thẩm Kỳ nấu cho cô.
Thẩm Kỳ rốt cuộc là cảm thấy cô thiếu dinh dưỡng đến thế nào cơ chứ.
Chu Tư Đồng nhịn không được bật cười. Sau đó cô duỗi chiếc đũa gắp một miếng thịt kho tàu ăn, bình luận: "Nấu không ngon bằng anh."
Khi cô cười rộ lên hai mắt cong cong, trông như vầng trăng non, vừa nhìn liền khiến tâm tình tốt lên.
Tầm tuổi cô nên hoạt bát như vậy. Thẩm Kỳ rất thích nhìn thấy cô cười.
Vì thế anh cũng cười: "Vậy sau này có cơ hội tôi lại nấu cho em."
Tươi cười hòa tan vẻ lạnh nhạt trên gương mặt, khiến anh thoạt nhìn càng thêm tuấn nhã.
Có thể vì ánh đèn trên đỉnh đầu, có thể là vì lúc ăn Thẩm Kỳ luôn nói với cô về Thẩm Tụng Viện, cũng có thể là là vì lý do nào khác, tóm lại bữa cơm này Chu Tư Đồng ăn thật sự rất vui vẻ.
Không hề có áp lực, cô cũng gỡ xuống một lớp phòng bị vốn có trước mặt Thẩm Kỳ.
Sau khi ăn xong, Thẩm Kỳ lái xe đưa Chu Tư Đồng về nhà. Lúc cô mở cửa xuống xe, Thẩm Kỳ nghiêng đầu nhìn cô cười ôn hòa, ánh đèn neon nơi đường phố phản chiếu lên mắt kính anh đeo, lung linh rực rỡ, khiến cho khí chất vốn lạnh lùng của anh trở nên ấm áp khó tả.
"Cố lên, tôi tin em nhất định có thể đỗ vào trường mình muốn."
Chu Tư Đồng gật đầu, mỉm cười sáng lạn đáp lại: "Cảm ơn."
Sau đó cô xuống xe, vẫy vẫy tay với Thẩm Kỳ, xoay người đi vào tiểu khu.
Bước chân so với trước kia nhẹ nhàng không ít, xem ra đêm nay cô thật sự rất vui vẻ.
Thẩm Kỳ trong lòng nghĩ vậy, ý cười trong mắt càng nồng đậm.
Những ngày cuối cấp của Chu Tư Đồng được tổng kết lại bằng hai từ: vội, mệt. Nhưng vừa vội vừa mệt như vậy cuối cùng cũng có hồi đáp, bởi vì đến lúc nhận được kết quả thi đại học, cô không hề ngoài ý muốn vẫn là hạng nhất ban Xã hội, hơn nữa còn là trạng nguyên ban Xã hội toàn thành phố.
Trong nguyên tác, điểm thi của nguyên chủ của vừa đủ vào trường tuyến hai, học chuyên ngành phần mềm máy tính. Mà lần này Chu Tư Đồng trở thành hạng nhất ban Xã hội toàn thành phố, thuận lợi đỗ vào đại học A. Chuyên ngành cô chọn là quản lý tài vụ.
Có điều, Trần Oánh Oánh và Sở Khiêm cũng đi theo quỹ đạo như trong nguyên tác, cả hai đều lấy thành tích xuất sắc tiến vào đại học A. Trần Oánh Oánh học ngành quản lý doanh nghiệp, còn Sở Khiêm là trạng nguyên ban Tự nhiên toàn thành phố, học ngành phần mềm máy tính.
Nhưng mấy chuyện này chẳng liên quan gì đến cô? Chu Tư Đồng nghĩ, quỹ đạo của cô với nguyên chủ khẳng định sẽ không giống nhau. Cô chỉ cần bản thân sống tốt, không để ý tới bọn họ là được rồi.
Nghỉ hè chưa được bao lâu, cô rất nhanh đã nhận được thư báo trúng tuyển ngành quản lý tài vụ của đại học A.
Lúc đó cô vô cùng vui vẻ, đem thư trúng tuyển ôm chặt trong ngực.
Đây đâu chỉ là thư trúng tuyển, còn là đại diện cho nước cờ đầu trong cuộc sống sinh hoạt tươi đẹp của cô sau này.
Niềm vui ngập tràn, lúc này lại nghe được tiếng gõ cửa. Cô đi qua mở cửa, sau đó liền thấy Thẩm Kỳ đang đứng bên ngoài.
"Nghe nói em được tuyển vào khoa quản lý tài vụ đại học A?" Thẩm Kỳ trên môi là ý cười dịu dàng ôn hoà, "Chúc mừng."
____________________
Tác giả có lời muốn nói: Chương này có phải bình đạm quá rồi không? Ừm, quá độ chương. Có điều cảm giác quá độ thật không tốt a.