Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở


Tống Dật Nhiên trải qua vài ngày làm việc mệt mỏi rốt cuộc cũng có một ngày chủ nhật được nghỉ ngơi như ý nguyện.

Được ở nhà, ngủ trên chiếc giường mà bản thân yêu thích, muốn thức dậy thì thức dậy, không muốn thức dậy thì không thức nữa, cứ như vậy mà nằm lăn lóc trên giường thử hỏi ai trên đời này lại không thích cái cảm giác tự do tự tại thế kia.
Nhưng đối với một người như Tống Dật Nhiên, từ khi bản thân cô ý thức được ‘cuộc sống này nếu bạn lười biếng không làm việc thì sẽ chết đói’ kia là khi cha của cô trong lần vận chuyển hàng đi nơi khác thì không may xảy ra tai nạn qua đời.
Cả một căn nhà khi đó cũng chỉ còn lại một mình Tôn Mỹ mẹ cô cùng với Tống Dật Nhiên chỉ mới lên đại học năm nhất.

Mọi gánh nặng của gia tình như âm thầm được chuyển từ vai của người này sang vai của người khác.
Cha cô trụ cột chính của gia đình qua đời, người còn lại có khả năng phải làm việc nhất chỉ còn lại Tôn Mỹ bà, tất cả những thứ mà cha cô để lại ngoài cái nhà nhỏ ở quê thì còn lại chỉ có gánh nặng, gánh nặng lớn nhất chính là cô.
Tống Dật Nhiên cô khi đó áp lực nặng nề liền chuyển chuyên ngành, cho dù có ai nói thế nào cũng vẫn là cứng đầu chạy theo ngành y.

Cuộc sống luôn rất biết trêu người khác, không lâu sau đó vài ba năm cô đã được cuộc sống dạy cho bài học, không phải cứ cái gì muốn thì liền có thể có được.
Ví như vị trí thực tập của bệnh viện, chí ít ở cái thành phố này thứ đi đầu chính là tiền, không có tiền thì đừng nói bạn muốn cái gì, dù là không muốn nhưng bị ép thì vẫn là phải làm, đó chính là lý do vì sao hiện tại cô mặc dù là sinh viên chỉ vừa mới ra trường chưa lâu, là nguồn năng lực trẻ nhưng lại thiếu việc làm.
Tống Dật Nhiên nghĩ đến đây liền thấy bản thân nằm thêm một chút cũng chính là đang đốt tiền trong vô thức, chi bằng lúc này bắt bản thân vận động một chút.
Nghĩ là như vậy, Tống Dật Nhiên liền bật người ngồi dậy, cô lê chân đến chiếc bàn làm việc bên cạnh giường ngồi xuống, đôi tay nhanh nhẹ gõ gõ lên bàn phím.

Âm thanh lách cách của bàn phím cũ âm vang cả một căn phòng.

Nhìn màn hình máy tính vẫn còn đang chờ cái gì đó mà không hoạt động nổi, Tống dật Nhiên liền không hài lòng mà chau mài.
Mạng lưới mạng internet ở khu này có chút tệ hại giống gần như nó vậy, cho dù là cô có cố gắng chỉnh sửa thế nào thì vẫn chính là lag như vậy.

Được một lúc sau rốt cuộc thì thứ Tống Dật Nhiên muốn tìm kiếm cũng hiện lên màn hình, một loạt mấy công việc bán thời gian hiện ra.
Tống Dật Nhiên hài lòng mỉm cười trong vô thức, khóe miệng của cô gái nhếch lên thành đường cong tuyệt đẹp, tay nhanh nhẹn lê chuột lên lên xuống xuống, tay còn lại của cô ghi chú lại vào trong sổ tay, một lúc sau rốt cuộc cũng đã chép xong.
Tống Dật Nhiên vui vẻ kéo hai tay lên đỉnh đầu thích thú vương vai, đột nhiên lúc này trên màn hình lại thông báo cái gì đó, Tống Dật nhiên như khó hiểu nheo mắt cảm thán.
Tống Dật Nhiên: "Đã là thời đại nào rồi? Xe hơi sắp đi lên được cung trăng rồi còn có người gửi tin nhắn qua email sao?"
Nghĩ là như vậy nhưng cô vẫn mở lên xem, nhưng mấy thứ hiện ra trước mắt lúc này lại không khỏi khiến cho Tống Dật Nhiên vô thức ngừng lại một lúc lâu sau mới có thể chậm chậm lê chuột lên xuống.
Dòng chữ được in đậm cẩn thận chói mắt làm thu hút ánh mắt của Tống Dật Nhiên "Thông tin vụ án của nạn nhân Tống Minh" Tống Minh! Ba của cô, vụ án mà người này đang nhắc đến là vụ tai nạn xe chuyển hàng năm đó sao ?
Tay của Tống Dật Nhiên cơ hồ đang run rẩy mà chính cô cũng không hề hay biết, trong thâm tâm cô kỳ thực rất muốn biết sự thật là năm đó đã xảy ra những việc gì.

Tôn Mỹ luôn tìm cách giấu giếm cô, mọi thứ mà cô biết đến chỉ là những thứ rất mơ hồ.
Cha của cô chết rồi, là chết do tai nạn xe, Tôn Mỹ bà ấy luôn nói với cô là do cha cô ngủ không đủ giấc, khi đi đến cầu treo kia liền nhịn không được ngủ quên mất, lệch tay lái nên đã một mình lao xuống cầu, không có một ai liên quan đến vụ việc, không có ai gây tai nạn, không có ai, chỉ có một mình cha cô ở đó, mọi người ở xung quanh đấy đều có thể làm chứng.
Cho đến sau này thì bà cũng cố gắng không nhắc đến tai nạn kia nữa, cả cha cô cũng không thấy bà nhắc đến, hiện tại lại có người cố tình gửi mấy cái này qua đây cho cô là có ý gì?
Tay của Tống Dật Nhiên rung rung kéo lê chuột, mấy hình ảnh sau đó làm cho Tống Dật Nhiên cho đến chết cũng sẽ không bao giờ quên được, có người đàn ông nào đó đã đứng ở kia nhìn thấy chiếc xe của cha cô rơi xuống, một chút ý định muốn giúp đỡ cũng chính là không có, cho đến khi có người mang được chiếc xe cùng người đàn ông xấu số kia lên bờ, ông ta vẫn đứng ở một chỗ cách xa nhìn chầm chầm vào cha của cô.
Dòng chữ cuối cùng của tin nhắn cũng làm cho sợi dây thần kinh nào đó trong đầu của Tống Dật Nhiên đột nhiên căng cứng lại "Đây là sự thật." Là sự thật, là sự thật của cái chết mà ai cũng nói với cô là do tai nạn kia sao? Người đàn ông trong bức ảnh kia rốt cuộc là phải hận người đàn ông xấu số này đến mức nào thì mới có thể làm ra sự việc này? Ông ta là ai?
Nghĩ đến đây Tông Dật Nhiên liền nhắn lại cho người kia một tin.
Tống Dật Nhiên: [Người là ai?] Mấy ngón tay của cô nhanh nhẹn gõ lên bàn phím nhắn cho người bên kia một tin.
Tống Dật Nhiên cô từ lâu gần như đã vì mấy câu nói được lập đi lập lại chắc nịch của Tôn Mỹ mà tin theo lời nói của bà, cô lại chẳng thể nghĩ đến được lại còn có thể có thêm mấy câu chuyện kiểu này, trong lòng kích động liền cảm thấy mọi thứ cũng gấp rút theo.
Nhưng đợi một lúc người bên kia cũng không nhắn lại một chữ nào, cô chỉ hận chẳng thể nhanh chóng tìm ra ngay hắn hỏi qua một lần, mấy chuyện kia rốt cuộc là như thế nào, hay là người đàn ông mặc trên người cái áo mưa màu đen chỉ đứng một nơi có thể thuận lợi nhìn thấy cái chết kia một cách rõ ràng kia rốt cuộc là ai?
Tống Dật Nhiên: [Vì sao lại nói với tôi mấy việc này?] Cô càng chờ đợi càng gấp rút muốn biết, tính tò mò của một con người luôn là thứ mà có thể giết đi thứ gọi là lý trí nhanh nhất mà không cần phải tốn quá nhiều sức lực.
Ví như trong chính là lúc này, trong đầu ốc của Tống Dật Nhiên ngoài mấy tấm ảnh cùng dòng chữ kia, những thứ khác cô hoàn toàn chẳng còn có thể nghĩ ra được thêm một cái gì nữa, Tống Dật Nhiên hiện tại hoàn toàn đã bị tính tò mò kia điều khiển không chút thương tiếc.
Tin Mật: [Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô nên làm gì?] Người ở bên kia cơ hồ như rất hiểu rõ người đang nhắn tin với ông ta là ai, còn hiểu luôn cả tính cách tò mò này của Tống Dật Nhiên đối với cái chết mờ mịt của Tống Minh luôn mẫn cảm đến đáng sợ.
Như hài lòng với biểu hiện của Tống Dật Nhiên, khóe miệng của người đàn ông kia đột nhiên nhếch lên, ông ta là người hiểu rõ cô hơn ai hết cái mà ông ta muốn đạt được chính là biểu hiện này của cô.
Tống Dật Nhiên: [Ông ta là ai?] Tống Dật Nhiên hoàn toàn bị chìm vào trò chơi tìm kiếm đậm chất thần thám này, mà trong vụ án trong vòng đầu tiên lại còn là vụ án mạng của người cha thân yêu của cô.
Tống Dật Nhiên đột nhiên bị dây thần kinh kia kéo căng như sắp nổ tung lên, mấy ngón tay của cô lướt trên bàn phím như điên tiết lên chờ đợi người bên kia trả lời.
Cô chỉ muốn biết một thứ, hiện tại Tống Dật Nhiên không còn quan tâm người ở bên kia là ai nữa, người đó là ai đã sớm không còn quan trọng nữa, quan trọng nhất vẫn là người hung thủ kia, cô nhất định phải biết cái tên của tên ác ma đó.
Tin Mật: [Lăng Tính!] Người đàn ông ở bên màn hình vừa tươi cười vui vẻ vừa nhắn lại ngắn gọn hai chữ.
Tống Dật Nhiên: [Cảm ơn!] Nhận được thông tin, Tống Dật Nhiên liền trả lời lại một câu sau đó tắt màn hình tin nhắn đi, thay vào đó là tìm kiếm cái tên kia trên mạng internet.
Kết quả rất nhanh sau đó đã xuất ra, Lăng Tính, Lăng Gia.

Tống Dật Nhiên nhìn chầm hai con chữ kia, họ Lăng, chính là họ Lăng.
Tống Dật Nhiên vừa ngắm nghía mấy tấm ảnh kia vừa nhìn đến dáng người mà mọi người gọi là Lăng Lão Gia này, quả thực có chút giống với ông ta.
Sự việc kia cũng đã xảy ra lâu đến như vậy, dáng người có thể thay đổi nhưng cũng không phải thay đổi nhiều đến như vậy, nghĩ như vậy, thì nhất định không sai được, nhưng làm sao để Tống Dật Nhiên cô tìm được ông ta?
Vẫn còn đang ngủ say trong suy nghĩ của bản thân Tống Dật Nhiên không hề nhận ra Tôn Mỹ đã gọi tên cô đến sắp khản cả cổ họng, nhịn không được nữa bà đẩy luôn cả cửa phòng đi vào.

Lúc này Tống Dật Nhiên mới bắt đầu giật mình sau đó nhanh tay đóng máy tính trên bàn lại.
Tống Dật Nhiên: "Mẹ!" Cô hoảng hốt kêu lên, sao đó ý thức được là bản thân có chút quá đáng nên quay mặt đi nơi khác.
Có trời mới biết được bản thân cô lúc này là đang lo sợ chuyện gì.

Tôn Mỹ đã mấy năm nay luôn giấu kín mẩu chuyện này với Dật Nhiên cô, nỗ lực đến mức độ đó thì nhất định trong chuyện này sự tình không đơn giản, nếu bà đã muốn giấu cô, để cho bà biết Tống Dật Nhiên cô biết được thì sẽ nổi giận đến mức độ nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui