Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở


Chỉ cần cô còn ở đây nói với bà thêm một câu thì sự áy náy dâng tròng trong lòng liền dâng thêm một tấc.

Chỉ cần Tống Dật Nhiên nghĩ đến ngày mai, chỉ cần đến ngày mai, sự thật về việc cô gả cho Lăng Dục Thần bị phơi bày, thì ánh mắt này của Tôn Mỹ nhất định sẽ thay đổi.
Đến khi đó kẻ tội nhân khiến nó thay đổi kia không ai khác lại là cô khi đó còn không biết là bà sẽ nghĩ như thế nào, đừng nói đến tâm trạng ăn uống gì, ngay lúc này đến thở Tống Dật Nhiên còn có phần cảm thấy lười biếng.
Tôn Mỹ: "Làm sao vậy? Lại giận mẹ rồi à?" Bà nghiêng đầu nhìn gương mặt mệt mỏi dâng trào của Tống Dật Nhiên mà không khỏi lo lắng.
Tống Dật Nhiên: "Con dùng nhà tắm một lúc." Cô đi đến gần nhà tắm duy nhất trong nhà nói xong liền chui luôn vào bên trong.
Tôn Mỹ: "Được...Đừng có ngồi lâu trong đấy nóng chết con đấy nhé!" Bà không biết nên nói gì chỉ đáp lại một chữ, im lặng nữa buổi sau đó liền nhớ ra có gì đó còn quên chưa nói với cô bà liền lên tiếng nhắc nhở cô.
Mấy ngày đỉnh điểm của màu hè nóng rực, đến cả ban đêm cũng chính là nóng đến áp bức người khác.

Căn nhà nhỏ này của Tống Dật Nhiên không phải dạng tốt lành gì, chỉ có ba cái phòng, một phòng khách hai phòng ngủ, còn lại mấy không gian nhỏ trong nhà được cô chia thành vài thứ khác nhau như bếp và nhà vệ sinh cũng chính là do cô tự bỏ tiền ra xây sau đó.
Nhà vệ sinh kia đúng thực có chút nhỏ hẹp chỉ dùng cho một người, lại còn chỉ có một cái cửa sổ nhỏ dùng để thoát hơi nên bên trong chỉ cần đóng cửa lại liền cảm thấy được cái nóng của mùa hè gần như tăng lên thêm gấp bội.
Tôn Mỹ: "Nói đùa có hai câu đã giận, chỉ sợ với cái tính nết này của nó, cả đời cũng chẳng ai thèm lấy." Bà một mình ngồi xuống bàn ăn nhìn đến cửa nhà vệ sinh đang đóng chặt kia mà không khỏi lèm bèm nói lại.
*Buổi sáng, giờ cơm trưa Nhà Hàng Lục Châu thành phố Thanh Long*
Bên ngoài nhà hàng được trang trí rất đẹp mắt, mọi thứ xung quanh gần như là một màu vàng, thu hút không biết bao nhiêu là ánh nhìn của mỗi người đi ngang qua đây.
Tống Dật Nhiên một mình trốn ra khỏi nhà mà không hề nói trước với Tôn Mỹ một lời nào, một mình cô chạy đến nơi này.

Đứng trước cửa của nhà hàng Tống Dật Nhiên nghĩ ngợi một lúc rồi mới dám đi vào bên trong.
Cô đưa tay cánh cửa nặng nề bên ngoài đi vào trong với mong muốn có thể Lăng Dục Thần bận một cái gì đó dời sang một ngày khác thì tốt biết bao nhiêu, nhưng đổi lại sự mong mỏi đó của Tống Dật Nhiên là ánh mắt nhìn chầm chầm của Lăng Dục Thần đang nhìn vào cô.
Tống Dật Nhiên chỉ mới bước vào phía bên trong của Nhà hàng tầm mắt liền chạm phải ánh mắt sắc bén của Lăng Dục Thần.
Hắn hôm nay không hề giống với những gì cô nhìn thấy ở quán bar ngày hôm qua - quần bò cùng với áo sơ mi cởi bỏ hai cúc ở trên vô cùng phóng đãng, thì hôm nay, Lăng Dục thần một thân tây trang lịch lãm, tao nhã, nhìn từ bên ngoài khó mà có thể nhận ra được tên ác ma kia là người đã dùng chiêu thức bỉ ổi thế nào để ép cô đến nơi này để gả cho hắn.
Khác với Lăng Dục Thần, Tống Dật Nhiên hôm nay trên người chỉ quần jeans sáng màu cùng với áo thun tay cộc màu xanh, bên dưới còn mang một đôi bata cực kỳ năng động, nhìn thế nào cũng chính là không chút phù hợp để bước vào một nơi sang trọng như thế này.
Bên cạnh của Lăng Dục Thần lúc này còn có thêm vài người.

Lăng Dục Thần cùng với Mễ Giai Kỳ ngồi một chiếc bàn gần cạnh cửa sổ, chỗ đứng của Mễ Giai Kỳ vẫn như ban đầu là đứng cạnh hắn, đối diện hắn vừa vặn còn một chỗ trống.
Tống Dật Nhiên không nghĩ quá nhiều liền muốn bước đến gần nơi đó, nhưng còn chưa bước được bao xa thì từ nơi ban nảy Mễ Giai Kỳ di chuyển đến gần chỗ của cô, hướng tay của Mễ Giai Kỳ hướng đi một nơi khác.
Mễ Giai Kỳ: "Cô Tống, mời đi bên này." Giọng nói của cô lịch sự sắc bén, trông không hề giống với người trước đó đã đưa Tống Dật Nhiên về nhà, là một người hoàn toàn xa lạ.
Cánh tay của Mễ Giai Kỳ đưa ra chỉ lối cho Tống Dật Nhiên bước thêm về phía trước vài bước, đến cạnh một chiếc bàn ăn khác, bàn ăn được đặt bên cạnh bàn của Lăng Dục Thần đang ngồi.
Tống Dật Nhiên: “Được!" Cô có chút ngây người, nhưng sau đó vẫn là ngầm hiểu được ý tứ của người khác cô liền đi theo sự chỉ dẫn của Mễ Giai Kỳ.
Mễ Giai Kỳ: "Đây là luật sư của Lăng Tổng đặc biệt mời đến đây để bàn bạc với cô Tống việc trao đổi của chúng ta." Nụ cười cứng nhắc đầy sự miễn cưỡng trên môi, cô vừa nghiêm túc nói vừa lịch sự gật đầu với Tống Dật Nhiên.
Ở nơi này là một nhà hàng nói là nhỏ thì hoàn toàn không nhỏ, nhưng nói là lớn thì lại chẳng to lớn như nhà ăn của Lăng thị.

Nơi này là nhà hàng gần đây thuộc quyền sở hữu của Lăng Dục Thần.
Hắn mang cô đến đây có hai mục đích, đầu tiên là muốn bàn bạc với cô nhưng có thể là vì không muốn cô đi quá xa nên mới chọn nơi này, còn lại, việc Lăng Dục Thần đến nơi này là muốn khảo sát xem xét tình hình, dẫu sau nơi này hiện tại là đang nằm trong khuông quản lý của hắn, việc làm ăn tất nhiên một ông chủ mới như hắn phải xem qua một lần.
Tống Dật Nhiên: "Còn cần có luật sư sao?" Cô có chút bất ngờ liền hỏi lại Mễ Giai Kỳ, ở nơi này người đối thoại với cô nhiều nhất, ít nhất là cả một đêm hôm qua thì cũng chính là Mễ Giai Kỳ nên chung quy lại Tống Dật Nhiên cô chỉ có thể dựa vào người này để hỏi chuyện.
Trước mắt của cô lúc này là một luật sư vẫn còn rất trẻ, cả một bộ âu phục thẳng tắp trên người làm cho người khác thoạt nhìn trong anh ta có vẻ già dặn, nhưng không, khi nhìn gần cô có thể nhận ra được nét trẻ trung trong gương mặt thanh tú này của anh ta.
Tuy so với lăng Dục Thần bên cạnh, thì anh ta có chút không bằng, dù cũng là đàn ông, nhưng Lăng Dục Thần lại có gương mặt sắc bén, rõ nét, nhưng lại quá lạnh lùng, còn vị luật sư này vừa trắng vừa trẻ trung, không khỏi khiến cho người ta trông thế nào cũng thấy là anh ta dễ gần hơn Lăng Dục Thần.

Ít nhất là so với Lăng Dục Thần thì vị luật sư này có chút trẻ hơn.
Mễ Giai Kỳ: "Vì là quyền lợi của đôi bên nên nhất định vẫn phải có lễ tiết này." Cô nghe thấy Tống Dật Nhiên hỏi thế liền trả lời.
Tống Dật Nhiên: "Được..." Cô nghĩ nơi này người mà cô có thể tin tưởng cũng chỉ có Mễ Giai kỳ là có thể, Tống Dật Nhiên luôn không tin tưởng đôi mắt kia của Lăng Dục Thần, ánh mắt kia của hắn ta luôn khiến cho Tống Dật Nhiên cảm thấy rằng bản thân rất có thể sẽ bị lừa.
Còn người luật sư này mặc dù là có gương mặt anh tuấn dễ gần, nhưng suy cho cùng anh ta cũng chính là người của Lăng Dục Thần, đàn ông với đàn ông, cô tốt nhất là nên cẩn trọng.
Mễ Giai Kỳ: "Luật sư Lạc, cậu có thể nói rồi!" Cô nhìn anh ta đang nghiêm túc xem lại tài liệu trên bàn, tay gõ lên bàn ăn hai cái, lúc này Lạc Dĩnh mới bắt đầu thôi không chăm chút dán mắt vào đóng tài liệu hợp đồng kia nữa mà ngước mặt lên nhìn Tống Dật Nhiên.
Lạc Dĩnh: "Chào cô Tống, tôi là Luật sư của Lăng Tổng." Anh vừa cười vừa nói với Tống Dật Nhiên.
Lạc Dĩnh lúc này mới ý thức được là hiện tại đã có người ngồi ở ngay trước mặt, cánh tay vô thức muốn chìa ra lịch sự bắt lấy tay của Tống Dật Nhiên, như một lễ nghi thông thường trong giao tiếp.
Nhưng chính là ngay thời khắc quan trọng nhất, ánh mắt của Lạc Dĩnh vô tình chạm phải đôi mắt như vũ khí giết người kia của Lăng Dục Thần thì mới bàng hoàng nhận ra, đây còn không phải sắp là phu nhân của hắn ta hay sao? Vẫn may là Lạc Dĩnh anh chưa chạm vào nếu không chỉ sợ rằng hôm nay chính là ngày giỗ của anh vào năm sao mất.
Cánh tay muốn bắt tay của Tống Dật Nhiên lơ lửng trên không trung một lúc sau liền thu lại.

Sau cú chạm tay không thành công có chút ngượng ngùng, Lạc Dĩnh liền đổi lại thành nụ cười công nghiệp vừa cười vừa nói với Tống Dật Nhiên.
Lạc Dĩnh: "Hôm nay chúng ta đến đây để có thể nói qua về quyền lợi của đôi bên khi bước vào cuộc hôn nhân này!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui