Lăng Dục Thần: "Được rồi, em muốn nói gì?" Hắn hai tay day day thái dương nhàn nhạt nói với Trình Tiểu Cảnh.
Trình TIểu Cảnh: "Anh… có phải đã kết hôn rồi không?" Cô ngập ngừng nữa ngày rốt cuộc cũng nói ra được một câu hoàn chỉnh, ánh mắt chờ đợi của Trình Tiểu Cảnh đối với mắt của Lăng Dục Thần, cô là đang muốn Lăng Dục Thần có thể hãy nói là không có, anh không có cưới người khác, mọi việc chỉ là trình Biên cố ý trêu chọc lừa gạt em...
Lăng Dục Thần: "Trình Biên nói với em rồi?" Hắn lúc đầu còn cảm thấy khó hiểu với câu hỏi bất ngờ của Trình Tiểu Cảnh, nhưng được một lúc sau đó hắn cũng đã hiểu ra vì sao mà Trình Tiểu Cảnh lại biết chuyện này, khẳng định là do Trình Biên lắm mồm đó nói ra.
Nhưng thứ mà Lăng Dục Thần hiện tại đang cảm thấy lo lắng chính là với tính cách của Trình Biên nếu đã không xảy ra việc gì đó nằm ngoài tay với của hắn, thì có chết hắn cũng sẽ không bao giờ dám nói đến chuyện mà Lăng Dục Thần hắn muốn giấu, nhất định là giống như Lưu Vệ lúc nãy đã nói đến, buổi sáng ở nơi này sau lưng hắn đã xảy ra chuyện gì đó.
Trình Tiểu Cảnh: "Ừm… anh ấy có nhắc đến." Cô không nghĩ đến việc gì, chỉ nghe Lăng Dục thần hỏi liền trả lời ngay.
Âm thanh của Lăng Dục Thần đối với Trình Tiểu Cảnh luôn mang một giới hạn nhất định, giới hạn này chưa từng có ai có thể chạm đến.
Trình Tiểu Cảnh cũng là mong mỏi Lăng Dục Thần hắn đừng cho phép ai khác bước qua giới hạn đó.
Trình Tiểu Cảnh cô chính là từ nhỏ đã biết đến Lăng Dục Thần, từ mến mộ đến yêu thích, đoạn đường ngắn nhưng mang nhiều ký ức khiến cho người khác khó lòng mà quên đi được.
Cô chỉ muốn anh Thần của cô chỉ mãi mãi thuộc về một mình cô, người khác dù có cao rộng bằng trời cũng là không xứng với Lăng Dục Thần.
Trình Tiểu Cảnh cô đã bỏ ra mọi thứ, tuổi thanh xuân, công việc, gia đình, chỉ là muốn đến nơi này âm thầm ở phía sau làm việc cho Lăng Dục Thần, mỗi ngày có thể chạy đến phòng làm việc này nhìn thấy hắn cười với cô, khen mấy loại thuốc cô làm ra rất vừa ý của hắn, chỉ cần như vậy là quá đủ.
Nhưng hiện tại lại xuất hiện thêm một người khác, cô ta là đang muốn mang hết mọi thứ mà cô cực khổ mà giành lấy được, đâu thể nói đơn giản như vậy, ngày nào Trình Tiểu Cảnh cô còn sống thì ngày đó người khác đừng bao giờ nghĩ đến việc giành lấy Lăng Dục Thần từ tay của cô.
Lăng Dục Thần: "Ừm..." Hắn chỉ ‘Ừm’ một tiếng nhưng trong âm thanh đó chất chứa bao nhiêu là ý tứ, hắn là đang ngầm xác nhận lại lần nữa với Trình tiểu Cảnh là lời của Trình Biên hoàn toàn là sự thật.
Trình Tiểu Cảnh: "Sao lại phải gấp rút kết hôn đến như vậy? Anh không phải nói là..." Cô ánh mắt bắt đầu thay đổi, không còn vẻ đơn thuần mong chờ như lúc nảy nữa, mà mang một tầng khí tức khác.
Trình Tiểu Cảnh hiện tại là đang không tin vào tai của bản thân nữa, cô là hiểu Lăng Dục Thần nhất từ trước đến nay cô chưa từng nghi ngờ suy nghĩ này của bản thân, một lần cũng không có, nhưng lúc này, ánh mắt mà Lăng Dục Thần nhìn cô đã có chút khác biệt, lạnh lùng, nhạt nhẽo, chán ghét.
Lăng Dục Thần không còn dáng vẻ dịu dàng ôn nhu của trước đó nữa.
Trình Tiểu Cảnh như sợ hãi một chân giật lùi về phía sau, nước mắt đã bắt đầu lắng động ở khóe mắt nhìn chầm chầm Lăng Dục Thần như thất vọng tột độ mà lên tiếng, nhưng lời nói còn chưa hoàn toàn được thổ lộ với người khác đã nhanh chóng bị đối phương dùng lời nói khác chặn lại.
Lăng Dục Thần: "Em rốt cuộc là muốn nói đến cái gì?" Hắn nheo mắt nhìn Trình Tiểu Cảnh mà hắn từng biết hiện tại chẳng những là ăn nói hồ đồ còn có ánh mắt có chút thay đổi đáng ngờ.
Rõ ràng là xảy ra chuyện gì đó mà hắn nhìn không ra, Lăng Dục Thần chỉ cần nghe đến một nửa câu nói của Trình Tiểu Cảnh liền nghe ra được là cô đang muốn nói đến cái gì.
Hắn không biết cô đã nghe được gì từ Trình Biên nói, nhưng xác định là tâm tình có chút không tốt, đã là tâm tình không tốt lại còn muốn đến chỗ của hắn mà nói nặng lộn xộn, Lăng Dục Thần hắn có nên gọi Trình Biên kia vào đây không? Có xảy ra án mạng không?
Trình Tiểu Cảnh: "Em… em… em cảm thấy người như chị ấy được gả cho anh đúng là có phúc thật, chị ấy có phải rất tốt hay không?" Cô không ngừng cảm thấy trong lòng dâng trào loại tâm tình nào đó vừa nực cười vừa có chút khó tin, cô ngập ngừng một lúc rốt cuộc lại cúi đầu xuống gần với Lăng Dục Thần nói.
Lăng Dục Thần: "Ừm… rất tốt, em ấy cũng trạc tuổi của em." Hắn vừa cố ý tránh né tầm nhìn lúc này của Trình Tiểu Cảnh vừa lạnh nhạt nói lại.
Đúng thật, hiện tại nghĩ lại chính Lăng Dục Thần mới nhận ra, năm nay Tống Dật Nhiên cũng đã hai mươi lăm tuổi, nhưng so với gương mặt lạnh lùng cùng cách làm việc dứt khoát của Trình Tiểu Cảnh thì Tống Dật Nhiên lại mang nét thanh thuần ngây thơ, tính cách lại có chút nhút nhát còn có chút ngốc nghếch, thoạt nhìn nếu không biết người khác còn tưởng Tống Dật Nhiên cô chỉ mới hai mươi.
Trình Tiểu Cảnh: "Trạc Tuổi của em? Trạc tuổi của em vậy vì sao lại là cô ta mà không phải là em?" Cô giở khóc giở cười hỏi lại Lăng Dục Thần.
Cô gái kia không phải khác biệt gì với cô, cũng chính là tuổi nhỏ như vậy, còn nhút nhát sợ chết, còn có không làm việc gì, gia cảnh cũng không bằng cô, vì sao Lăng Dục Thần lại yêu thích cô ta, rốt cuộc cô ta đã làm gì.
Lăng Dục Thần rốt cuộc đã nhìn thấy Trình Tiểu Cảnh cô không bằng cô gái kia ở chỗ nào?
Lăng Dục Thần: "Tiểu Cảnh, em nói cái gì vậy?" Âm thanh của hắn rất rõ ràng là đang cảm thấy tức giận, nhưng giọng nói vẫn là chừa cho Trình Tiểu Cảnh một giới hạn nhất định, không tính là ôn nhu gì, chỉ nói đến quan hệ với Trình Biên mà có đặc quyền này.
Trình Tiểu Cảnh: "Em không hiểu được, cô ta vừa nhát cáy vừa không làm được tích sự gì vậy vì sao anh lại thích một người như vậy? Em đi cùng với anh lâu tới như vậy,...!vì sao lại không phải là em?" Trình Tiểu Cảnh nhịn đã được nữa ngày rốt cuộc cũng là nói hết những gì mà bản thân đang muốn nói đến.
Cô vừa khóc nức nở vừa nói với Lăng Dục Thần, Trình Tiểu Cảnh cô lạnh lùng làm việc không nói đến cảm tình rắc rối gì, nhưng chung quy lại vẫn là một đứa con gái hết lòng vì một người là Lăng Dục Thần mà không ngừng cố gắng làm việc giúp hắn giành được đại nghiệp.
Nước mắt đối với một người như cô vốn dĩ là không đáng có, nhưng suy cho cùng nó vẫn là một phần của cơ thể cô, cô cùng là con người, biết buồn, biết khóc, chỉ là do đã kìm nén quá lâu mà thôi, lúc này đây chính là không nhịn được nữa mà sau mười năm lại lần nữa rơi nước mắt.
Lăng Dục Thần: "Tiểu Cảnh, có vẻ em hiểu sai cái gì rồi?...!như vậy đi hiện tại tôi còn có việc, em ra ngoài trước hôm khác chúng ta sẽ nói chuyện sau."Hắn tức giận mắt bắt đầu đanh lại, sát khi bắt bầu tách ra khỏi lớp phòng bị bay ra ngoài, bao quanh cơ thể của anh, cánh tay siết chặt thành nắm đấm, tức giận vừa nói xong với Trình Tiểu Cảnh liền muốn đứng lên, bước chân đi khỏi.
Trình Tiểu Cảnh: "Không! Nếu hôm nay anh không nói thì em không đi đâu hết." Cô nhìn thấy Lăng Dục Thần muốn ra ngoài liền dùng hết sức vòng tay ôm lấy cơ thể rắn chắc của người đàn ông này từ phía sau.
Cô lúc này chẳng còn nghĩ được gì nữa, đầu ốc chỉ toàn là hình ảnh Lăng Dục Thần ở cùng với người khác vui vẻ không ngừng, lại khiến cho Trình Tiểu Cảnh thêm siết chặt tay.
Cô chỉ sợ chỉ cần buông lỏng thì Lăng Dục Thần sẽ đi ra khỏi cánh cửa kia, ra khỏi đó hắn sẽ không bao giờ quay lại nữa, cái gì mà nói chuyện sau, căn bản là lần này không nói xong thì sẽ không muốn gặp cô nữa.
Lăng Dục Thần: "Buông tay… buông tay!" Hắn đột ngột bị vòng tay nhỏ bé của Trình Tiểu Cảnh ôm chặt, hắn vốn dĩ là thừa sức vật cô ra phía trước, với cái sức lực bé như con mèo này của cô mà cũng muốn chống chọi với hắn, đúng là không biết lượng sức.
Nhưng nói thế nào đi nữa Trình Tiểu Cảnh cũng là em gái của Trình Biên, Lăng Dục Thần đã nhìn thấy cô từ nhỏ đến lớn, không nói đến việc công tác của cô ở tổ chức, chỉ xét trên mức Trình Biên là huynh đệ của hắn cũng đủ khiến cho hắn không thể động tay động chân với Trình Tiểu Cảnh cô.
Giọng của Lăng Dục Thần ban đầu còn nhỏ giọng mà muốn chỉnh đốn cô, nhưng sau đó lại không nhịn được mà hét lớn.
Trình Tiểu Cảnh: "...mấy người đều giống như nhau, anh trai ghét em, anh cũng hung dữ với em." Cô nghe thấy loại âm thanh sắc lạnh của Lăng Dục Thần liền sợ hãi mà buông lỏng cánh tay, tiếp đó lại uất ức mà nói.
Lăng Dục Thần: "Muốn tôi nói, được tôi nói với em, vợ của tôi không cần phải giống như em nghĩ, cái gì mà không giúp được việc gì? Em ấy chỉ cần ngồi một chỗ thì cũng vẫn chọn là em ấy, không có khả năng là em! Trình Tiểu Cảnh tôi nói cho em biết, tôi trước giờ tốt với em vì em là em gái của Trình Biên, còn nếu lòng tốt đó của tôi bị em xem như một thứ gì khác thì cứ xem như tôi chưa từng đối tốt với em là được."
Lăng Dục thần: "Nước mắt đối với tôi là thứ vô dụng nhất, tốt nhất là em đừng làm tôi phải thất vọng." Lăng Dục Thần gằn giọng nói với Tống Dật Nhiên, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lẽo vô tình như vậy mà trừng mắt nhìn cô.
Trình Tiểu Cảnh: "Anh! Được, em hiểu rồi… em xin lỗi." Cô lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt như hiện tại của Lăng Dục Thần cũng đã là chuyện của mấy năm về trước.
Hắn vì cô bị thương mà trách phạt một người trong tổ chức, khi đó Lăng Dục Thần cũng giống như hiện tại, vừa chặt đứt tay của người kia, vừa gằn giọng nghiêm túc nói với người đó "Cô là của hắn, nếu còn tái phạm thì đừng mong giữ nổi mạng." nhưng hiện tại thì thế nào Lăng Dục Thần hắn rốt cuộc cũng vì một người ngoài khác mà hệt như khi đó đối xử lại một lượt với cô.
Trình Tiểu Cảnh hiểu rõ tính cách của Lăng Dục Thần có cố gắng cứng rắn với hắn cũng bằng không, liền nhịn xuống mà nói.
Lăng Dục Thần: "Gọi bọn họ quay lại đây!"
Trình Tiểu Cảnh: "Được".