Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở


Cảnh hỗn loạn lúc bấy giờ, hắn trên chiến trường chỉ có một mình, không như hiện tại có Lưu Vệ còn có Trình Biên giúp đỡ, một mình chống lại hai mươi người, đến khi bị cứa xong còn phải cắn răng mà bắn chết tên đó.

Tiếp sau đó vì vết thương chảy máu quá nhiều mà ngồi khụy xuống đất, một tay chống đỡ, một tay cầm lấy hộp cứu thương mang theo bên người, mỗi đường kim khâu đều mang lại cảm giác đau đớn như chết đi sống lại.

Lăng Dục Thần của khi đó chỉ mới hai mươi tuổi, đã phải một mình chịu đựng tất cả, đau đớn, phỉ báng, lăng mạ, không có cái gì là hắn chưa từng nếm thử qua, cho đến hiện tại, nếu không muốn bản thân lại bị những thứ đó làm cho khó chịu thì chỉ còn cách là phải từ kẻ yếu trở thành kẻ mạnh.

Ví như bây giờ, nếu có ai dám nói một câu không tốt về hắn chỉ cần để hắn ghe thấy thì tên đó chính là tìm đường chết cho bản thân.
Vết thương này đối với Lăng Dục Thần là nổi kinh hoàng, đau đớn khi đó phải nhận lấy, hắn thường xuyên nhìn vào trong gương, mỗi khi nhìn thấy vết sẹo này ánh mắt của hắn lại mang thêm một tầng âm khí nặng nề bao trùm lên cả một góc phòng.

Vậy mà Tống dật Nhiên chẳng nhưng không sợ hãi khi nhìn thấy nó, không chê trách nó, còn nói hắn khâu rất tốt, đúng là kỳ quái.

Tống Dật Nhiên: "Xong… xong rồi." Cô sau khi nói xong liền nhìn thấy ánh mắt sâu thẩm kia của Lăng Dục Thần nhìn cô, liền cảm thấy không biết là bản thân có phải đã nói sai cái gì đó rồi hay không.

Lăng Dục Thần: "Cảm ơn..." Hắn bước đến bên tủ quần áo của hắn đặt ở bên cạnh giường, từ bên trong tùy ý lấy ra một chiếc áo thun tay cộc mặc vào người, cánh tay vừa được băng chặt khiến hắn có chút khó chuyển động nhưng sau đó vẫn là làm xong việc muốn làm.

Lăng Dục Thần cầm lấy đóng đồ bị máu làm bẩn nằm dưới sàn nhà vứt vào thùng rác.

Tống Dật Nhiên: "Anh có thể tắm, nhưng đừng để băng gạc dính nước… sẽ lại chảy máu." Cô chỉ là muốn quan tâm đến vết thương kia một chút.

Suy cho cùng cô cũng từng học qua ngành y, mặc dù không có đi làm ở bệnh viện lớn như những người khác, nhưng mấy bệnh viện nhỏ lẻ cũng không phải là không làm qua.

Lăng Dục Thần cho dù có độc ác, máu lạnh, vô tình đến mức độ nào cũng là con người, đã là một sinh mạng đang sống sờ sờ đó nếu bác sĩ như cô không quan tâm hắn sống chết thế nào thì có phải rất không kính nghề không?
Lăng Dục Thần: "Được, đều nghe theo em." Hắn vô thức quay đầu nhếch miệng như có như không ôn nhu nói với Tống Dật Nhiên, sau đó liền đi ra khỏi phòng ngủ.
Tống Dật Nhiên ngơ ngác nhìn theo bước chân của hắn, quả thực người như Lăng Dục Thần rất dễ khiến cho người khác dễ nảy sinh tình cảm với hắn.

Lăng Dục Thần máu lạnh là như vậy, nhưng suy cho cùng hắn vẫn là con người, lại còn có chút nhan sắc, chung quy là nếu không phải là loại người như Tống Dật Nhiên nghèo nàn không thể với tay tới hắn, nếu là cành vàng lá ngọc của mấy gia tộc khác nhất định sẽ rất yêu thích hắn.

Khi làm việc ở trung tâm thành phố Tống Dật Nhiên đã nghe qua rất nhiều, có người còn nói, Lăng Dục Thần là đối tượng kết hôn duy nhất mà bọn họ muốn.

Đối tượng kết hôn này hôm nay lại chẳng may rơi vào tay của một người như Tống Dật Nhiên cô, vừa nhát chết vừa ngốc, nếu để người khác nghe được nhất định sẽ giết người diệt hậu quả, tốt nhất là có thể giấu bao lâu cô sẽ cố gắng giấu bấy lâu.

Lăng Dục Thần lúc đi ra khỏi phòng ngủ, nụ cười trên môi hắn lúc này lại rõ ràng hơn một chút, không khó để nhìn ra được, chính là vì nơi này không có bóng người nào, rất thuận tiện cho Lăng Dục Thần hắn phơi bày những thứ biểu cảm mà hắn muốn.

Bước chân đi vào phòng sách, căn phòng luôn được sắp xếp gọn gàng, Lăng Dục Thần chọn ghế ngồi ở bàn làm việc tùy ý ngồi xuống tựa lưng vào thành ghế.

Thành ghế được làm bằng bông, bên ngoài còn có lớp da mềm, chỉ cần tựa lưng xuống liền có cảm giác mệt mỏi kéo đến.

Hắn vô thức muốn nhắm mắt lại, nhưng lúc này thứ thiết bị di động nhỏ bên cạnh lại chẳng muốn như vậy, đúng lúc Lăng Dục Thần muốn nghỉ ngơi thì nó lại kêu réo lên.

Chuông vang hai hồi rồi vẫn chưa chịu dứt, chứng tỏ người bên kia có chút gấp gáp, Lăng Dục Thần lười biếng, không mở mắt xem qua là ai gọi đến, chỉ nhấc máy để lên bàn làm việc.
Lăng Tính: "Thế nào? Để cậu được như ý nguyện của hôm nay rồi lại muốn quên đi tôi là ai hay sao?" Dáng vẻ tức giận thông qua một cái di động cũng không thể che nổi cơn thịnh nộ của lão.

Lăng Dục Thần hiện tại còn cao hơn cái cột nhà, vốn dĩ ngay từ khi hắn bước lên cái ghế Tổng Giám đã gần như thay đổi hết người trong công ty của Lăng Thị, mọi thứ sớm đã bị Lăng Dục Thần thâu tóm.

Lăng Tính ông ta chẳng còn lại chút nào, chỉ còn lại mấy quan lão lớn, có chút tiếng nói là không thay đổi được, nhưng gần đây bọn họ nhìn ra được cha con ông hiềm khích không nhỏ, liền lo sợ là sẽ chia đàn xẻ nghé nên mới bắt đầu hỏi han ông.

Muốn làm loạn Lăng Thị, Lăng Dục Thần từ khi cưới vợ cũng chẳng có chút tin tức gì, mấy ngày trước đó ông hoàn toàn là không gọi điện thoại được cho hắn, cơn tức giận càng lúc càng tăng thêm.

Lăng Tính: "Đừng có mà giở trò với tôi, làm sao? Lấy được vợ rồi, nghĩ như thế đã có thể ẵm luôn cả Lăng Thị trên tay, không muốn quay về cái nhà này nữa đúng không?!" Lăng Tính không nghe thấy Lăng Dục Thần trả lời liền hệt như có thứ gì đó tiếp thêm vào cơn thịnh nộ này ông liền ra sức hét lớn vào điện thoại.

Tô Nhược Nam: "Giọng của anh có thể nhỏ một chút không? Niệm Niệm vẫn còn đang ngủ đó." Bà là vợ sau của ông, có thể nói là mẹ kế của Lăng Dục Thần, nhưng tuổi tác lại chẳng thể lớn như danh phận lúc này.

Cô ta chỉ trạc tuổi của Lăng Dục Thần.

Đứa con Niệm Niệm mà Tô Nhược Nam nhắc đến là con của cô ta và Lăng Tính, vì là con gái nên Lăng Tính không mấy xem trọng, còn là vì quá khứ có chút phức tạp của gia đình này mà ông ta càng không thích đứa con này, còn có thể nói là vô cùng nghiêm khắc.

Lăng Tính: "Mẹ của anh chết, cha của anh cũng chết luôn rồi hay sao?!" Lão ta như bỏ ngoài tai câu nói kia của Tô Nhược Nam, ông không ngừng nói xoáy vào vết thương của Lăng Dục Thần.

Mẹ của hắn là vì lao lực cộng với không chịu nổi sự chèn ép của người trong gia tộc mà qua đời.

Bà cũng giống như Tô Nhược Nam, là vợ sau của Lăng Tính, đương nhiên Lăng Mặc cũng giống như hắn, là một trong những đứa con của ông ta.

Lăng Mặc là con của người vợ đầu tiên, vì bà sinh non mà qua đời sớm, hắn là vì sinh non mà thể trạng từ nhỏ đã yếu ớt hệt như con gái suốt ngày bệnh vặt, nên người được trông nhờ từ nhỏ chỉ có một mình Lăng Dục Thần.

Ông ta biết người mà Lăng Dục Thần xem như là con người thật sự chỉ có mình mẹ của hắn, chỉ cần xoáy vào vết thương chục năm không lành này không sợ Lăng Dục Thần không mở miệng.

Lăng Dục Thần: "Đừng có nhắc đến bà ấy, chuyện giữa tôi vào ông hoàn toàn không liên quan đến bà ấy!" Hắn sớm đã quen với cái tính nết hở tí lại la ó um sùm này của Lăng Tính.

Người như ông ta so với Lão Trình chỉ có hơn chứ không có kém, đều là nóng vội, dễ sinh sự, không có kết quả tốt.

Thử hỏi một người như vậy làm sao các bô lão lại không khỏi ngày ngày nghi ngờ về vị trí của ông ta.

Hôm nay gọi tìm hắn nhất định là vì vị trí trên cao kia bị người ở bên dưới không ngừng lung lay, nên lão mới không nhịn được mà gọi cho hắn.

Sự việc vốn đã là như vậy, Lăng Dục Thần cũng không gấp gáp gì, chỉ nhẹ nhàng thở ra sau đó trả lời ông ta.

Hắn rất ghét phải nhắc đến mẹ của hắn, người đàn bà nhu nhược, lương thiện kia luôn là cái mục nhọt trong lòng ngực của hắn, chỉ cần có người chạm đến, đều sẽ có cảm giác đau đớn khó chịu, lúc này cũng vậy, có muốn trách chỉ nên trách Lăng Tính là cha của hắn, lão ta đã quá hiểu rõ hắn muốn gì rồi.

Lăng Tính: "Chịu nói chuyện rồi sao? Chỉ cần nhắc đến người đàn bà đó liền như vậy." Lão cười khinh bỉ bên trong điện thoại, tiếng cười ngắc đoạn kia vang đến tai của Lăng Dục Thần liền cảm thấy vô cùng ngứa ngáy.

Lăng Dục Thần: "Ông rốt cuộc là muốn gì? Đừng nghĩ là tôi không biết ông đang suy tính cái gì, cái hợp đồng chuyển nhượng trước đó còn không phải là do ông làm đi, thế nào, tôi kết hôn không phải là do ông ép buộc hay sao? Có giỏi thì đi tìm người chịu gả cho Lăng Mặc con trai ông đi."
Lăng Dục Thần biết được suy tính của lão, hắn chẳng những là không bị câu nói kia khích cho tức giận mà còn có chút buồn cười khinh miệt Lăng Tính.

Lăng Tính: "Anh! Hỗn xược, thế nào lấy vợ xong rồi chỉ muốn giấu cho mỗi mình thôi sao? Đến cả cái lễ ra mắt cũng không có, dạng con gái gì vậy?"
Lăng Tính mặc dù rất tức giận nhưng mục đích của ông ta lại không phải là chọc giận Lăng Dục Thần, ý chính trong câu nói kia vẫn là có một bữa cơm gia đình cho bọn bô lão trong công ty nhìn thấy.

Lăng Dục Thần: "Phụ nữ của tôi, từ khi nào đến lượt ông muốn quản đến… gấp rút vậy làm gì, còn không phải là do bọn rách nát kia biết tôi có hiềm khích với ông nên muốn chèn ép ông đi."
Lăng Dục Thần nghe đến Lăng Tính là đang muốn miệt thị Tống Dật Nhiên hắn liền không nhịn được ngồi thẳng lưng, nhưng vẫn là điều hòa khí tức không muốn được như ý nguyện của Lăng Tính sớm tới vậy, liền ném lại cho lão một câu.

Lăng Tính: "Đừng có hàm hồ nếu tôi ở công ty không vững, thì anh cũng đừng có hòng mà ngồi yên được!" Lão lúc này biết rõ Lăng Dục Thần đã biết được ý niệm của ông, ông liền không nhịn được nữa quát lớn.

Lăng Dục Thần: "Tôi không cần biết ông đang suy tính cái gì, việc đưa em ấy về đó ra mắt là chuyện sớm muộn, nhưng tôi muốn nhắc cho ông nhớ, em ấy ở trong nhà tôi, ngủ giường của tôi, hoàn toàn đều là của tôi, nếu sự việc kia lần nữa lập lại, tôi không biết bản thân sẽ lại làm ra cái gì đâu."
Hắn tiếp theo đó liền gằn giọng tức giận không thôi, khí tức như mũi tên phóng đầy ra xung quanh phòng làm việc, hệt như chỉ cần Lăng Tính đứng ở đây sẽ rất nhanh sau đó lão nhất định sẽ không thể toàn thay mà bước ra ngoài.

Lăng Tính: "Anh!" Lão nghe ra được là Lăng Dục Thần muốn nhắc đến vấn đề nào, liền tức giận để nổi gân xanh đầy cổ, cô gái ngồi ở bên cạnh của ông cũng không nhịn được nữa mà bước chân lên phòng.

Lăng Dục Thần: "Nói với Lăng Mặc ngày mai tôi sẽ đến đó, chuẩn bị tốt một chút, người của tôi bị xước một miếng da tôi sẽ lóc da của các người thay vào chỗ đó." Hắn nói thêm một câu liền tức giận mà dập máy.

Tống Dật Nhiên gần như khựng lại đứng im một chỗ ở cửa ra vào, không biết là bản thân có nên bước vào bên trong hay không, tình thế hiện tại tiến thoái lưỡng nan, Tống Dật Nhiên bắt đầu cảm thấy hối hận với việc lúc nãy bản thân đã làm.

Cô ban đầu chỉ là sau khi nói chuyện nữa ngày với Lăng Dục Thần xong, cho đến khi hắn đi ra ngoài thì cô mới bất chợt nhớ ra, cả một buổi cũng không hề nghe hắn nhắc đến việc có cho cô ra ngoài hay không, khi nào thì cô có thể đi được, hay đại loại giống như vậy, cảm thấy có thể là do Lăng Dục Thần công việc chồng chồng chất chất nên mới nhớ trước quên sau.

Tống Dật Nhiên liền muốn chạy đi tìm hắn hỏi cho rõ, nhưng kết quả vừa bước đến cửa cô liền nghe thấy Lăng Dục Thần đang tức giận nói chuyện cùng người nào đó.

Nghe kỹ thêm một chút khẩu âm không khó để nhận ra địa vị của người này cũng không quá nhỏ.

Kỳ thực mà nói người trên thế gian này dám chống đối, lớn tiếng với Lăng Dục Thần không quá nhiều người, phần lớn chắc đã phải ăn vài cái giỗ rồi, người đàn ông kia giọng nói lại còn lớn đến như vậy nhất định là nhân vật không nhỏ, thật hiếu kỳ muốn biết vị đại nhân kia là ai lại có thể to gan lớn mật đến như vậy.

Tống Dật Nhiên cứ như vậy vì hiếu kỳ mà đứng áp sát tai vào thành cửa, nhưng cô cũng chỉ nghe được hai câu cuối, cũng không xác định được người đàn ông kia là ai, không hiểu được Lăng Dục Thần đang muốn nói về vấn đề gì..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui