Người khác nhìn đến Lăng Dục Thần hắn khi đó chỉ nói mỉa mai hắn là "Con chó của Lăng Thị" nhưng sau đó, sau khi hắn hoàn toàn nắm trong tay lăng thị thì những người nói ra câu nói kia cũng không còn sống nhiều nữa.
Lăng Tính lúc này như cái vỏ không có ruột vậy, chỉ mang cái danh chủ tịch, nhưng thật ra mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Hắn không thường xuyên về đó, khẳng định mấy bô lão kia nhịn không được mà nói ra nói vào làm lung lay chiếc ghế chủ tịch kia, khiến ông ấy ngồi không êm nữa liền tìm hắn gây chuyện bắt ép hắn về đó.
Tống Dật Nhiên: "Tôi hiểu… Vậy ông ấy là..." Cô nghe Lăng Dục Thần nói ra một loạt thứ, cô cũng hiểu một ít.
Đại khái là hắn muốn nói đến lợi ích của cô và hắn là ngang nhau, hai bên là hợp tác cùng có lợi không có ai thua lỗ, muốn lừa ai chứ, Lăng Dục Thần hắn mà lại làm ăn với người khác không có lời sao? Vậy Lăng Thị hẳn là trong mười năm vừa qua mọi người đều là cạp đất mà sống qua ngày nhỉ?
Nhưng đây không phải là ý chính, dẫu sau vẫn là đã gả cho hắn, nhà cho Tôn Mỹ cô cũng nhận xong rồi, ăn cũng đã ăn, uống cũng đã uống, ở trên giường ngủ một mình lăn lăn lộn lộn, cho dù là hiện tại hắn có muốn lật lọng không cho trợ cấp cô cũng chính là không có cách nào chống lại hắn.
Nhưng quan trọng lúc này là Lăng Dục Thần đã nhắc đến người đàn ông kia, mà vừa khéo là Tống Dật Nhiên cô cũng rất hiếu kỳ muốn biết người kia là ai.
Lăng Dục Thần: "Cha tôi!" Hắn không nhanh không chậm nhắc đến Lăng Tính.
Tống Dật Nhiên: "Lăng Tính..." Cô đột nhiên nghe đến cái tên quen thuộc này liền bất tri bất giác cảm thán tên của lão ta, nhưng vẫn còn may là âm thanh không quá lớn, Lăng Dục Thần không nghe thấy được.
Lăng Dục Thần: "Em nói gì vậy?" Hắn lại nghe thấy cô thì thầm cái gì đó mà hắn không nghe thấy liền hỏi lại.
Tống Dật Nhiên: "Không có gì… vậy anh định khi nào chúng ta về đó?" Cô bị Lăng Dục Thần hỏi liền giật mình thu lưu lại câu nói lúc nảy, lại nghĩ đến nếu cô có thể đến Lăng Gia thì rất có thể sẽ có thể tìm thấy chút gì đó, ít nhất có thể xác định được Lăng Tính rốt cuộc là người thế nào.
Nghĩ đến đây Tống Dật Nhiên càng muốn nhanh một chút đi đến nơi đó.
Lăng Dục Thần: "Ngày mai… em có bận gì không?" Hắn không nghĩ nhiều nói với Tống Dật Nhiên.
Tống Dật Nhiên: "Tôi không biết là anh có dự tính này nên đã hứa với thư viện là ngày mai sẽ đến đó."
Tống Dật Nhiên không biết là bản thân khi đó đã nghĩ cái gì mà lại gọi cho Tiểu Lý hẹn quản lý ở nơi đó giúp cô, hiện tại lại chẳng dám thất hứa với người khác, càng không dám nói dối với Lăng Dục Thần, có thể lại phải xem xem hắn muốn bước tiếp theo nên đi thế nào.
Lăng Dục Thần: "Sao lại đi thư viện?" Hắn không biết ý định của Tống Dật Nhiên, hắn nhíu mày khó hiểu hỏi.
Tống Dật Nhiên: "Là chỗ làm cũ, trước đó đã nói qua với anh rồi." Cô vô thức bị hỏi như vậy liền có chút giật mình, mơ mơ hồ hờ nhớ đến bản thân chỉ nói là đã đi làm cũng chưa bao giờ nói qua với Lăng Dục Thần là cô làm nghề gì, ở đâu, suy cho cùng hắn không biết là cũng dễ hiểu.
Lăng Dục Thần: "Ừm… vậy ngày mai em cứ sắp xếp đi buổi chiều tôi sẽ nói với Mễ Giai Kỳ đưa em đi." Hắn lúc này mới nhớ đến chuyện bản thân đã hứa với Tống Dật Nhiên trước đó qua điện thoại khi hắn còn ở Thụy Sĩ.
Lúc xem qua hồ sơ của Tống Dật Nhiên thì Lăng Dục Thần có nhìn thấy là Tống Dật Nhiên đã đi làm việc từ rất sớm, hầu hết mấy công việc cô làm qua đều rất lành mạnh, ví như là Thư Viện Lục Châu này, chỉ là hằng ngày đóng mở sách trên kệ, sau đó thì sắp xếp.
Cả một bản thảo dài ngoằn suy cho cùng chỉ có mỗi công việc ở quán Bar của Hắn là không có đàng hoàng, ai lại nói tiếp rượu là một công việc tốt bao giờ, cho nên hắn mới có quy định chỉ cần là phục vụ rượu không phân biệt nam hay nữ đều phải che kín mặt.
Vì vấn đề bảo mật thông tin của chổ hắn, còn là vì quyền lợi của những người đó nữa, người ở bên cạnh hắn có cho là chỉ là một phục vụ nhỏ, chỉ cần là người có liên quan đến Lăng Dục Thần hắn chung quy đều rất nguy hiểm, tốt nhất là người khác không biết đến họ, nếu không khó lòng mà sống yên bình được.
Tống Dật Nhiên: "Vậy còn..." Hắn nghe thấy hắn không có từ chối cô lại cảm thấy có chút bất ngờ, muốn hỏi đến vậy còn Lăng Gia thì sao? Hắn có thể vì cô bận mà nhanh chóng bỏ qua Lăng Gia sao?
Lăng Dục Thần: "Không sao, bọn họ suy cho cùng cũng đã đợi vài hôm rồi, để bọn họ chờ thêm một hai hôm nữa cũng không thành vấn đề." Hắn ngã lưng ra ghế ngồi, nhàn nhạt nói.
Đúng thật, dẫu sao bọn họ cũng chờ hắn lâu đến như vậy mới không nhịn được nữa mà gọi điện thoại đến mắng chửi, gấp gáp đến như vậy.
Nhưng biết làm sao được, càng nhìn thấy Lão ta bị cái ghế ngồi kia lung lay làm cho sợ hãi, hắn càng muốn nhìn thấy Lão ta chịu đựng thêm vài ba hôm nữa, đợi khi hắn hoàn toàn về lại Lăng Thị, hoàn toàn nắm trong tay Lăng thị thì khi đó mới nói đến chìu theo ý của Lão đi.
Tống Dật Nhiên: "Cha của anh có vẻ rất không vui." Cô hiện tại chỉ hận không thể nói lên ý niệm thật sự của bản thân, cô muốn hỏi hắn, có thật là chỉ vì cô có việc nên đổi sang ngày khác hay không? Nếu thật sự là như vậy, thì cô không cần đi đến thư viện nữa, cô muốn đi gặp ông ta có được không?
Lăng Dục Thần: "Ông ấy không phải là không vui, em có điều không biết, cha tôi lớn tuổi rồi, người lớn tuổi thì hay cằn nhằn, em thấy có đúng không?" Hắn vừa nhếch mép cười cười vừa nhỏ giọng nói với Tống Dật Nhiên.
Lão Lăng nhà bọn họ có chút lớn tuổi, hồ đồ cũng là chuyện nên có chỉ là sớm hay muộn mà thôi, hiện tại cũng vậy, lão ta vừa có bản tính gấp gáp vừa hồ đồ hỏi làm thế nào mà có thể làm nên chuyện được.
Tống Dật Nhiên: "Ừm… " Cô không muốn làm cho Lăng Dục Thần cảm thấy bản thân cô gấp gáp muốn gặp ba của hắn, nếu là như vậy có mười cái miệng sợ là cũng không khó tránh được hiềm nghi.
Lăng Dục Thần nổi tiếng quỷ kế đa đoan, Tống Dật Nhiên cô thì lại không thể suy tính quá sắc bén như người khác, để không bị hắn phát giác tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn nghe lời của Lăng Dục Thần trước sau đó mới nói đến việc kia sau.
Thời hạn ba năm vẫn chưa qua được mấy ngày nếu hiện tại cô lại nôn nóng rất dễ hỏng việc, tốt hơn là nên an phận một chút chờ khi Lăng Dục Thần tự mình nói muốn về đó rồi thì trước sau cô cũng có cơ hội kiểm chứng cha của hắn.
Lăng Dục Thần: "Có thể là vài hôm nữa tôi có việc sẽ đi đi lại lại ở công ty, ở nhà chỉ có em và vú Dương, không cần chờ đợi tôi, cái gì cần làm thì cứ làm, cần ăn cứ ăn, khi muốn ra ngoài nhắn với tôi, sau đó tôi sẽ để Mễ Giai Kỳ đưa em đi."
Lăng Dục Thần nhìn thấy Tống Dật Nhiên ngơ ngơ ngác ngác suy nghĩ cái gì đó, hắn cũng không nghĩ nhiều, việc trước đó cần nói với cô cũng đã nói xong, hiện tại chỉ là suy tính dự tính nhất thời của hắn.
Hắn muốn vài hôm nữa sẽ thường xuyên đi đến công ty Lăng Thị nhiều hơn một chút , có vẻ như mấy Lão già ở trong công ty đó đã một thời gian rồi không nhìn thấy hắn liền nghĩ nhà không còn chủ nữa mà muốn cào phá nhà của hắn.
Lăng Dục Thần hắn còn muốn xem xem nếu hắn đến đó rồi thì còn có ai dám nhe nanh muốn dọa người nữa.
Tống Dật Nhiên: "Được..." Cô nghe Lăng Dục Thần nói xong chỉ gật gật đầu rồi nói.
Cô cũng không ép hắn ở nhà với cô làm gì, suy cho cùng lúc Tống Dật Nhiên cô ở cạnh Lăng Dục Thần hắn là khoảng thời gian khó khăn nhất, vừa sợ hãi, vừa hít thở không thông.
Những lúc như buổi tối hôm qua đúng là hiếm hoi, cô muốn một mình trãi qua cuộc sống hôn nhân này, còn hơn ở cạnh một người như hắn.
Kỳ thực thì căn nhà này xung quanh rất um tùm, cây cối nhiều vô kể, cây tùng còn có mấy loại thông xen kẻ cao lớn, cô chưa từng chiêm ngưỡng qua, nhưng có thể tưởng tượng được, nếu từ trên cao nhìn xuống, cũng khó mà tìm thấy được căn nhà này, có chút đáng sợ, ở trong nhà còn có con trăn to kia, nếu không phải nơi này canh phòng nghiêm ngặt, còn có vú Dương thì cô nhất định không sống một mình ở đây được.
Lăng Dục Thần: "Ngày mai là đầu tháng vì phải đi xe từ quê lên đây có chút bất tiện giờ giấc không ổn định nên vú Dương bà ấy thường sẽ đến hơi muộn, em có thể tự mình nấu cơm không?" Hắn đột nhiên nhìn chầm chầm Tống Dật Nhiên khiến cô có chút không thoải mái liền hơi ngứa ở cổ rụt lại.
Tống Dật Nhiên: "Có thể..." Cô cố gắng tránh né ánh mắt của hắn, lúc này có hơi khác biệt, ánh mắt kia không đơn giản chỉ là dò xét cô, càng lúc cô càng nhìn thấy, ở khoảng cách quá gần người đàn ông này, quả thực là một việc rất mạo hiểm.
Rõ ràng là cô có thể nhìn thấy hắn ta lúc mắng con trăn kia, hai tay vòng lấy người cô, một cảm giác an toàn chưa từng có, như một lớp che chắn bảo hộ dày cộm, bao quanh cơ thể của Tống Dật Nhiên.
Cơ hồ cô còn có thể cảm nhận được là khi đó cho dù có mưa đạn trút xuống đầu cô cũng không ảnh hưởng gì, rất an toàn, nhưng cũng rất nguy hiểm, kỳ quái thật.
Tống Dật Nhiên: "Anh không có ở nhà sao? Chỉ có một mình tôi?" Cô không nghe hắn nói gì liền nhìn đến mấy chiếc trực thăng đang bay lòng vòng ở ngoài cửa sổ, mới nghĩ đến, "Thế nào? Lại một mình cô ở nhà?! Với cái con trăn đó?!"
Nghĩ đến đây Tống Dật Nhiên lại nhìn đến Lăng Dục Thần còn đang chăm chú nhìn cô, Tống Dật Nhiên không dám lớn giọng với hắn ta.
Kỳ thực là không biết bản thân hiện tại là nên cười hay nên khóc, rõ ràng khi nảy cô còn mong mỏi được ở một mình, chỉ cần nghĩ đến sự thoại mái đó lại cảm thấy vui vẻ không ngừng, hiện tại được như ý nguyện rồi lại cảm thấy có chút hối hận.
Cô sợ nhất là cái thứ dài dài màu trắng ở tầng ba, bọn họ đều đi hết rồi, nhỡ đâu nó lại bò xuống thì cô phải làm thế nào?
Lăng Dục Thần: "Em không cần phải sợ, nơi này chỉ có người của tôi, người khác dù là biết bay cũng không chui vào nơi này được, em cứ yên tâm không làm gì thì có thể tùy ý nghỉ ngơi."
Lăng Dục Thần thản nhiên nói, hắn nghĩ là do Tống Dật Nhiên sợ các mối quan hệ phức tạp ở bên ngoài của hắn mới nói như vậy, nhưng kỳ thực mà nói, nơi này có chút đặc biệt kín đáo, người không có phận sự muốn vào được nơi này đã là không thể, còn nếu đã khó khăn mới vào được nơi này thì cũng khó lòng mà đi ra khỏi được.
Biệt phủ này nằm sau bên trong rừng, chung quanh không có gì ngoài cây cỏ cao lớn chen chắn bao bọc, ở bên trên còn có trực thăng bay cả ngày để quan sát, chỉ cần có người dám bén mảng đến thì có thể nhanh chóng xác định có đi chứ không có về.
Việc hắn mang về đây một người, không nhanh không chậm khẳng định đã bị truyền ra ngoài, Lăng Dục Thần không sợ những kẻ khác có ý định mon men đến gần khu địa bàn của hắn, hắn chỉ là đang lo lắng một người là Lão Trịnh.
Kỳ thực mà nói Lão Trịnh thì không có gì để lo lắng, tên đó vừa hấp tấp vừa nóng nảy chẳng xong được việc gì chính đáng, nhưng người ở phía sau chống lưng cho hắn thì lại không giống vậy.
Người kia xem trọng tiểu tiết đã nhiều ngày như vậy cũng không thể điều tra được tung tích của bọn họ, thật đáng xem trọng, đối thủ lần này xem ra rất mạnh, khiến hắn phải lưu tâm.
Tống Dật Nhiên: "Ừm..." Cô buồn bã trong lòng nhưng lại chẳng dám nói ra.
Cô chính là không sợ mấy người đến tìm Lăng Dục Thần gây sự gì, dẫu sao người của hắn cũng nhiều đến như vậy, cũng không sợ là không đấu lại bọn người kia, nhưng thứ cô sợ lại là thứ nằm ở bên trong nhà còn cách cô chỉ có một lần lầu hỏi sao cô lại không sợ cho được.
Mễ Giai Kỳ: "Lăng Tổng!...!Thiếu Phu Nhân!" Cô theo quy cũ gõ gõ hai cái rồi bước vào phòng.
Ban đầu cô còn nghĩ là nơi này chỉ có một mình Lăng Dục Thần thôi nên chỉ thuần miệng gọi một câu, sau khi ngước mặt lên lại nhìn thấy nơi này không biết là từ khi nào lại chui ra thêm một người khác, lúc này Mễ Giai Kỳ mới nhận ra người kia là thiếu phu nhân của bọn họ nên gật đầu cười với cô.
Tống Dật Nhiên: "Tôi… tôi xong việc rồi, hai người nói chuyện đi, tôi về phòng trước.
"
Tống Dật Nhiên cảm giác như bản thân có chút dư thừa nên muốn chạy đi trước, dẫu sao cô ở cạnh Lăng Dục Thần cũng đã một lúc hít thở có chút khó khăn rồi, có thể là phải qua một thời gian nữa mới bắt bản thân thích nghi được, hiện tại vẫn là nên đi trước để hít thở không khí không có hắn trước đã.
Mễ Giai Kỳ: "..."
Mễ Giai Kỳ muốn giữ Tống Dật Nhiên lại, dù sao thì cô cũng là Thiếu Phu Nhân của bọn họ, là vợ của Lăng Dục Thần, mấy chuyện này sớm muộn cô cũng phải biết thôi, nhưng Lăng Dục Thần có thể là hắn còn có suy nghĩ khác với Mễ Giai Kỳ hắn nhìn cô khẽ lắc đầu ý tứ bảo Mễ Giai Kỳ cứ để cho Tống Dật Nhiên ra ngoài trước..