Vì Em Mà Vạn Vật Sinh Sôi Nảy Nở


Tống Dật Nhiên cả một khoảng thời gian ở bên trong xe chỉ dám yên lặng cúi đầu nhìn xuống mấy đầu ngón tay khi nãy bị Lăng Dục Thần nắm đến máu không lưu thông nổi mà đỏ chót.

Cô lúc ban đầu đã không có chuyện gì đáng nói, hiện tại Lăng Dục Thần cả gương mặt bị khí tức làm cho đanh lại, càng khiến cho Tống Dật Nhiên thêm lo sợ hắn, càng không dám mở miệng.

Hai con người ngồi ở phía trước, một người chỉ dám tập trung lái xe, một người thi thoảng liếc nhìn kính chiếu hậu, xem xét tình hình của hai người ở phía sau.

Đúng lúc Trình Biên muốn lên tiếng thì Mễ Giai Kỳ lại ra hiệu không cho hắn nói, bầu không khí im lặng lại một lần nữa được duy trì.

Cho đến khi chiếc xe của Lăng Dục Thần dừng hẳn lại dưới tầng trệt của Biệt Phủ Lăng Gia, Hắn mở cửa bước xuống xe, sải bước đến bên cánh cửa còn lại mở cửa cho Tống Dật Nhiên, nhưng lúc này cô đã chuẩn bị ra khỏi xe.
Tống Dật Nhiên: "Tôi tự mình mở được..." Cô không dám nhìn đến Lăng Dục Thần, cô chỉ dám liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt của hắn, xác định là hắn không có tức giận rồi mới nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, bước khỏi xe.

Lăng Dục Thần đi cùng với Tống Dật Nhiên vào trong nhà, hắn đi ở phía trước cô đi ở phía sau.

Lăng Dục Thần bất ngờ dừng bước, nghĩ đến Tống Dật Nhiên ngốc sẽ đụng phải hắn, cố tình dừng bước trước mặt cô.

Nhưng đợi một lúc cũng không nghe thấy Tống Dật Nhiên lên tiếng rên la gì, Lăng Dục Thần lúc này mới tức giận quay người lại, nhìn thấy Tống Dật Nhiên ngay lúc này đang đứng ở phía sau, cách hắn hai bước chân rũ mắt liếc nhìn hắn.
Lăng Dục Thần: "Em sợ tôi cái gì?" Hắn nheo mắt nhìn Tống Dật Nhiên khó hiểu.

Hắn không biết bản thân đã từng hung dữ qua với Tống Dật Nhiên cô hay chưa, rõ ràng là hắn chưa từng la mắng cô, nhưng đứa nhỏ này từ lúc quen biết hắn đã sợ đến như vậy, đến cả đi cùng với hắn cũng cảm thấy không an toàn, một mực phải tránh xa một khoảng như vậy, bản thân hắn đã đối xử rất tệ với cô sao?
Tống Dật Nhiên: "Tôi… Tôi không có." Cô không biết phải nói thế nào, có thể là cô mất lòng tin bởi một người, bất chợt nhận ra người kia cũng chẳng có tí lòng tin nào đối với mình nên có chút không vui.

Cả một đoạn đường khi nảy có thể là do bản thân đang phát sốt nên đã suy nghĩ lung tung, cô đã nghĩ đến việc nếu ngày nào đó Lăng Dục Thần không còn cần bức bình phong như cô nữa, có phải hắn liền sẽ thu nhận người con gái kia về hay không, đến hạn ba năm kia rồi, cô tìm được đáp án rồi, thì phải làm sao?
Người mà cô hận cũng chỉ có thể là người ra tay năm đó với cha cô Lăng Tính, Tống Dật Nhiên cô cũng không thể hận nổi Lăng Dục Thần hắn, khi đó cô phải làm thế nào, nói quên là quên ngày hay là nên tạo khoảng cách từ ngay lúc này, thế nào thì mới tốt?
Lăng Dục Thần: "Được rồi,...!trễ rồi em lên phòng nghỉ trước đi." Hắn nhìn thấy cả người Tống Dật Nhiên mệt mỏi, lúc nảy bị hắn kéo một cái còn không thể đứng vững, đoán chừng đã rất mệt mỏi.

Tống Dật Nhiên: "Ừm… tôi biết rồi!" Cô nghe thấy hắn cũng không muốn phải nói thêm với cô liền cảm thấy bản thân có thể là đang chiếm dụng thời gian của người khác.

Lại nghĩ đến chuyện khi nảy cô đã nghe nói từ Lăng Hàn Anh, còn không phải buổi tối hôm nay Lăng Dục Thần hắn sẽ đi gặp người khác hay sao?
Lúc nảy Tống Dật Nhiên cô chạy lung tung còn để Lăng Dục Thần phải đi tìm về nhất định cô gái kia vẫn còn đang đợi hắn ở đâu đó, Tống Dật Nhiên cô có phải nên biết điều một chút để cho Lăng Dục Thần đi tìm cô gái đó hay không?
Lăng Dục Thần: "..." Hắn nheo mắt nhìn thấy thân ảnh của Tống Dật Nhiên lướt ngang qua người của hắn bước đi lên phòng ngủ chính, mà bản thân cả ngàn vạn câu hỏi hiện lên trong đầu.

Tống Dật Nhiên cô không có gì để nói với hắn sao? Cả một buổi tối ở trên xe cũng không nói một câu nào, có lẽ nào vì tiếc nuối chiếc bánh kia? Còn có cô nói cô biết rồi, hắn còn chưa nói ra cái gì thì Tống Dật Nhiên cô biết cái gì?
Tống Dật Nhiên trở lại phòng ngủ liền đau đầu liên tục, vỗ vỗ đầu hai cái sau đó tùy ý lấy một mớ y phục đi vào phòng tắm đóng chặt cửa lại.

Lăng Dục Thần cũng đi vào phòng làm việc.

Dưới nhà hôm nay vú Dương cũng đã tối nên bà cũng đã trở về nhà, hắn định bụng sẽ gọi thức ăn cho Tống Dật Nhiên, nhưng vẫn còn chưa hỏi qua cô muốn ăn thứ gì thì cô đã đi mất.

Cả một đêm không ăn gì, đoán chừng chốc lát nữa sẽ nhịn không được cũng sẽ tìm đồ ăn cho xem.

Nghĩ là như vậy Lăng Dục Thần cũng đi vào phòng làm việc, hắn cởi lớp áo khoác bên ngoài ra vắt lên thành ghế ngồi, tiếp đó là áo gi lê cũng bị cởi bỏ, hai cúc áo sơ mi cũng được tháo ra, để lộ ra vòng ngực rắn chắc vốn có của người đàn ông này.

Lăng Dục Thần ngồi ở bàn làm việc, mở máy tính, liền nhìn thấy đóng tệp tin của Susan gửi đến, mấy ngón tay linh hoạt kéo trên bàn phím, xem đi xem lại mấy tệp tin một lúc sau đó hắn lại làm thêm vài thao tác tương tự nữa.

Susan sau đó lại gởi thêm cho hắn một tệp hình ảnh, Lăng Dục Thần không bất ngờ với món quà này của Susan.

Hắn mở nó lên, đó là một cái bản đồ cũ.

Thời buổi như hiện nay, đã không còn bao nhiêu người có thể xem được bản đồ nữa, đương nhiên cái bản đồ đang nằm trong tay hắn là đồ cổ có một không hai của một địa bàn khác ở thành phố Thanh Long mà hắn đang muốn nhắm đến là phía bắc của thành phố.

Nơi đó có chút hoang vắng không thường xuyên có người lui tới là một nơi cổ kính của thành phố, trước kia có rất nhiều người cùng sinh sống ở nơi đó, nhưng dần dần, mọi người đều di chuyển đến nội thành, càng ngày số lượng người về lại nơi đó càng ít dần, hiện tại ở nơi đó cũng không còn bao nhiêu hộ dân nữa.

Nhưng đường phố nơi đó chút chút quanh co, khó lường, người dân nơi đó ít nhưng cũng không có đồng nghĩa là xã hội đen ở nơi đó cũng ít, nơi đó hoang sơ thu hút không biết bao nhiêu là băng đảng đến nơi đó để xây dựng địa bàn hoạt động, nếu Lăng Dục Thần hắn muốn biến nơi đó thành của hắn cũng phải tốn không ít thời gian để nghiên cứu cái bản đồ chằng chịt đường lối này.
Thời gian nhanh chóng thay đổi từ buổi đêm sang khuya, trong căn phòng sách hiện tại chỉ còn có ánh trăng làm đèn cho Lăng Dục Thần làm việc, hắn không có thói quen trong lúc làm việc lại bận bịu tay chân bị những vấn đề xung quanh làm cho ảnh hưởng.

Từ lâu ánh sáng đã không còn là trở ngại của hắn, cho nên trong mọi địa hình dù cho có tập kích vào ban đêm hay giữa khuya không chút ánh sáng thì Lăng Dục Thần vẫn có thể an tâm mà đánh được.

Ngồi được thêm một lúc, mọi việc rốt cuộc cũng được quy về cho bên Susan giải quyết, Lăng Dục Thần lúc này ngả lưng về phía ghế ngồi, hắn như nhớ ra cái gì đó liền lười biếng gõ gõ tay lên bàn phím, một cửa sổ màn hình mở ra.

Lúc này ánh mắt của Lăng Dục Thần như tối sầm lại, hắn mở to mắt như không tin vào mắt mình nữa, đột ngột đứng dậy chạy đến phòng ngủ chính, Lăng Dục Thần thử nắm tay khóa cửa, nhưng cửa ở bên trong đã được khóa, hắn ở bên ngoài gọi vọng vào bên trong.
Lăng Dục Thần: "Dật Nhiên! Dật Nhiên! Tống Dật Nhiên!"
Cảm thấy người bên trong có thể đã mất hết ý thức Lăng Dục Thần đứng lùi về phía sau, nhắm vào cánh cửa phòng mà vung chân đạp thẳng vào, chưa đầy mấy giây cánh cửa đã mở tung ra.

Tiếng động làm kinh động đến người đang nằm ở ghế sô pha phòng khách.

Trình Biên vì chán ghét không muốn quay lại Trình Gia nên đã nằm nghĩ lại ở phòng khách nhà của Lăng Dục Thần việc này không phải xảy ra mới một hai ngày, nên Lăng Dục Thần cũng dần đã quen với nó.
Lăng Dục Thần sau khi cánh cửa mở ra, có chút ánh sáng chui lọt vào bên trong phòng ngủ chính không có ánh đèn, thân ảnh của Tống Dật Nhiên gầy gò nằm dưới sàn nhà lạnh lẽo.

Lăng Dục Thần nheo mắt nhanh chóng đến gần bế xốc cô lên, cơ thể của Tống Dật Nhiên lúc này chỉ có áo sơ mi quần ngủ mỏng, bị mồ hôi trên cơ thể làm ướt gần hết, cơ thể cô nóng đến độ khiến cho Lăng Dục Thần cũng cảm thấy sợ hãi, không phải khi nảy vẫn còn rất tốt sao? Đột nhiên sao lại biến thành thế này?
Trình Biên nhìn thấy Lăng Dục Thần bế người từ cầu thanh chạy xuống, hắn cũng bị bất ngờ làm cho hốt hoảng không biết nên nói cái gì, gương mặt của Lăng Dục Thần lúc này đen kịt, ánh mắt tựa hồ như có thể giết những ai đang muốn cảng đường của hắn.

Trình Biên nhìn thấy liền cái gì cũng không dám hỏi chạy ngay ra phía ngoài mở cửa xe cho Lăng Dục Thần ngồi vào bên trong, còn bản thân đã bị hắn dọa cho tỉnh thì lái xe giúp hắn.

Trình Biên: "Bệnh viện?"
Lăng Dục Thần: "Ừm!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui