Vì em

 
Giữ Steve lại ăn tối đã là cực hạn, bát vừa đặt xuống, Đoàn Thích liền đuổi người, Steve ánh mắt lên án mà nhìn Đoàn Thích: "Thích Thích, em cứ như vậy mà đối xử tàn nhẫn với anh họ yêu thương em nhất sao?"
 
Đoàn Thích một mặt ghét bỏ: "Cút nhanh lên, tạm thời không muốn nhìn thấy gương mặt đó của anh."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Steve: ".... Thích Thích vẫn là không cần trưởng thành mới tốt, hồi nhỏ đáng yêu biết bao."
 
Đoàn Thích: "Anh nghĩ quá nhiều rồi, Steve."
 
Steve cũng không tranh cãi với Đoàn Thích, ngược lại nói với Đường Thi đứng bên cạnh Đoàn Thích: "Đường Đường, hôm nào nhớ đến thăm anh họ nhé, đừng quên."
 
 Đường Thi: "..... Vâng." Lần này, Đường Thi không nhịn được âm thầm phỉ nhổ trong lòng, vị anh họ này cũng quá tự mình quen thuộc rồi, mới vừa rồi còn xưng tên, bây giờ ngay cả anh họ cũng nói ra được, liệu lần sau gặp mặt, người này trực tiếp gọi một câu "em dâu" không?
 
"Thích Thích nhà anh liền phiền em quan tâm rồi." Steve thuận lợi xoa tóc Đường Thi, trong ánh mắt phẫn nộ của Đoàn Thích, đắc ý mà rời đi.
 
"Đừng nhìn, người đã đi rồi." Đoàn Thích duỗi tay vỗ đầu Đường Thi, vỗ vỗ tóc cô, như là đang phủi cái gì đi vậy.
 
Đường Thi: "......." Bỏ đi, mặc anh vậy.
 
"Chuyện của anh đã làm xong chưa?" Tâm tình Đoàn Thích vô cùng tốt, Đường Thi có thể cảm nhận được sự biến hóa của anh, mặc dù không phải quá rõ ràng, nhưng người đang yêu đương, người yêu có thay đổi gì, nửa kia đều có thể cảm nhận được rõ hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhếch miệng, Đoàn Thích cười nói: "Chuyện còn lại Steve một mình có thể làm được."
 
"Steve đến bên này mở rộng nghiệp vụ?" Đường Thi có chút tò mò, vì thế liền trực tiếp hỏi, cho dù Đoàn Thích không trả lời, cũng không sao.

Đoàn Thích đúng là thành thật trả lời: "Coi như vậy đi, nhà ông ngoại và xí nghiệp trong nước hùn vốn, mở công ty, Steve là người phụ trách, cho nên mỗi ngày anh ấy đều rất bận, cũng xem như là một thử thách cho người thừa kế chính thức."
 
Nhìn chằm chằm vào vị trí người kế thừa Diệp gia không chỉ có một mình Steve, người sáng lập Diệp gia Diệp Minh tổng cộng có hai nam một nữ, con trai cả Diệp Chấn chỉ có một người con trai là Steve, con trai thứ hai Diệp Quan có một nam một nữ, năng lực Steve xuất chúng, người kế thừa đời sau là anh ta liền không có gì đán trách, nhưng con trai con gái Diệp Quan cũng không tồi.
 
Vì thế Steve muốn ngồi vững vàng vị trí này, liền chỉ có thể lấy thực lực ra, Diệp Minh tin tưởng là người có khả năng ngồi lên vị trí đó, Steve có thể bộc lộ tài năng, cũng là bởi vì sát hạch người thừa kế lúc trước, anh ta đánh bại Diệp Trạm và Diệp Thấm.

 
Quan hệ của Đoàn Thích và ba người anh chị em họ cũng không tồi, nhưng tình cảm tốt nhất, vẫn là Steve, đối với chuyện người thừa kế Diệp gia, Đoàn Thích không hề có hứng thú, so với kế thừa một con quái vật khổng lồ nặng nề, anh lại càng thích đế quốc thương mại tự mình sáng lập nên.
 
Nhớ đến cái gì, Đường Thi nói: "Vì thế bây giờ anh là nhàn rỗi đúng không?"
 
Đoàn Thích gật đầu: "Muốn nói cái gì thì nói đi." Tiểu gia có thể làm được thì đều làm cho em.
 
"Nếu không, chúng ta trước tiên..." Đường Thi đang muốn nói ra lại bị một tiếng chuông điện thoại ngắt lời, nhìn về phía điện thoại vang lên không ngừng, thời gian này, bình thường sẽ không có người gọi đến, người gọi có lẽ là người quen.
 
Đường Thi cách điện thoại gần, vì thế giơ tay nhận.
 
"Alo?" Giọng nói ôn hòa của bà nội Đoàn vang lên bên tai Đường Thi.
 
Trên mặt Đường Thi lập tức hiện lên nụ cười: "Bà nội Đoàn, cháu là Đường Đường."
 
"Là Đường Đường hả, ở Thân Thị thế nào? Có thích ứng với thời tiết Thân Thị không? Chơi có vui không? Thích Thích có chăm sóc cháu không?...."
 
Một loạt câu nghi vấn trực tiếp làm cho Đường Thi bối rối, nhưng Đường Thi cũng nhanh chóng trật tự rõ ràng trả lời: "Rất tốt, cháu thích ứng rất nhanh..."
 
Bà nội Đoàn hài lòng, lại nói: "Bà nội cố ý gọi điện đến, là muốn cháu và Thích Thích về nhà."
 
Đường Thi nghi hoặc: "Sao vậy ạ?"
 
"Qua mấy ngày nữa chính là sinh nhật mười sáu tuổi của cháu, phải chúc mừng ở nhà, trong nhà náo nhiệt, hơn nữa, ở bên ngoài, Thích Thích cũng không biết chúc mừng cháu thế nào, mười sáu tuổi là ngày quan trọng, phải chúc mừng thật náo nhiệt!" Bà nội Đoàn cũng không dông dài.
 
Người Đoàn gia chính là người nhà Đường Thi, cô gái nhỏ sinh nhật mười sáu, xác thực phải chúc mừng thật tốt, sao có thể ở bên ngoài tùy tiện trải qua chứ?
 
"Mười sáu tuổi?" Đường Thi tự lẩm bẩm.
 
"Đường Đường không phải đã quên sinh nhật của chính mình chứ?" Bà nội Đoàn sốt ruột nói.
 

Đường Thi: "...." Không quên ngày tháng, thế nhưng, sinh nhật của nguyên chủ không phải là cô, cô xác thực không nghĩ đến muốn tổ chức sinh nhật, huống chi, cũng không ai tổ chức cho cô...
 
"Aiya, vậy không được, để Thích Thích nghe điện thoại." Bà nội Đoàn biết cô gái nhỏ là ngại ngùng nói đến vấn đề này, trực tiếp thương lượng với Đoàn Thích.
 
Khi nghe được Đường Thi nói ba ra chữ kia, Đoàn Thích nhíu nhíu mày, anh cũng không quên, mấy ngày nữa, nha đầu này liền tròn mười sáu tuổi, nhưng nhìn bộ dáng này của cô, đã quên?
 
"Bà nội Đoàn bảo anh nghe điện thoại." Đường Thi nhất thời cũng không biết nên nói cái gì, nói một tiếng "Vâng" mới bà nội Đoàn, liền đưa điện thoại cho Đoàn Thích.
 
Liếc nhìn Đường Thi có chút thất thần, Đoàn Thích nhận lấy điện thoại, nhưng vẫn phân tâm để ý đến Đường Thi: "Bà nội..."
 
"Được, cháu nhớ rồi, bà nội, bà yên tâm đi, người cháu nhất định sẽ đem về." Đoàn Thích bảo đảm, bà nội Đoàn mới tiếc nuối mà ngắt điện thoại.
 
Để điện thoại về nơi ban đầu, Đoàn Thích hai tay ôm ngực, yên lặng nhìn Đừng Thi, nhìn cô phát ngốc, cuối cùng, chau mày, duỗi tay ôm bả vai Đường Thi, kéo người vào trong lòng, cằm chống lên đỉnh đầu người trong ngực.
 
Khẽ khịt mũi ngửi ngửi hương thơm ngát dưới mũi này, Đoàn Thích thầm nghĩ, dùng đồ giống nhau, sao ở trên người Đường Thi, lại thơm như vậy chứ?
 
"Nghĩ cái gì? Tập trung như thế?"
 
Đường Thi bừng tỉnh, hai mắt nhìn Đoàn Thích, thế nhưng không có tiêu cự, hồi lâu, mới chăm chú trong ánh mắt Đoàn Thích, lắc lắc đầu: "Không nghĩ cái gì, chính là, bà nội Đoàn đột nhiên muốn chúc mừng sinh nhật em, có chút phản ứng không kịp."
 
Thấy Đường Thi trên mặt còn mang the mê man, Đoàn Thích duỗi tay, không khách khí chút nào véo má Đường Thi, ừ, quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng, không, thật sự sờ vào, cảm giác còn tốt hơn.
 
"Bà nội thích trong nhà náo nhiệt, ngày lễ tết đều phải chúc mừng, có điều trưởng bối trong nhà đều bận bịu, bà nội cho dù muốn chúc mừng, cũng làm không được, vừa có em, bà nội phải làm náo nhiệt mới được." Đoàn Thích đổi từ véo thành sờ, tâm tình vô cùng vui vẻ.
 
Đường Thi thoáng yên tâm, có một số người rất coi trọng mười sáu tuổi, đồng thời cũng để ý đến mười tám tuổi, nhưng mà, với Đường Thi mà nói, này cũng không cần thiết, cô cũng không hy vọng bởi vì sinh nhật này của mình mà làm bà nội Đoàn lao tâm lao lực, chúc mừng đơn giản là được rồi.
 
Véo véo cái mũi thanh tú của Đường Thi, Đoàn Thích hài lòng: "Yên tâm, không mệt được bà, trong nhà còn có thím Xuân, bà nội có thể đi lại nhiều, cũng xem như chuyện tốt, nên tổ chức cho em."
 
Thấy Đường Thi đang trầm tư, không để ý đến động tác nhỏ của mình, Đoàn Thích to gan hơn, trên mặt nha đầu này anh đều sờ một lượt rồi, lập tức, Đoàn Thích chuyển mục tiêu kế tiếp đến lỗ tai khéo léo tinh xảo gần cánh tay mình.

 
Bởi vì khí trời nóng bức, Đường Thi búi tóc lại, lộ ra ngũ quan tinh xảo và cổ mảnh khảnh, điều này cũng làm cho Đoàn Thích dễ dàng gây án.
 
Khi tay Đoàn Thích đụng đến lỗ tai Đường Thi, cả người cô run lên, đồng thời ra sức tránh khỏi Đoàn Thích: "Anh làm gì thế?"
 
Đoàn Thích nhìn nhìn lỗ tai nháy mắt trở nên đỏ bừng, cùng với đỏ ửng đang lan tràn đến cổ và gò má cô, ánh mắt sâu lại, khẽ sờ ngón tay mấy lần, rất bình tĩnh nói: "Sờ em." Nhưng trong âm thanh trong trẻo ngày xưa lại có một tia khàn khàn.
 
Mặt Đường Thi càng đỏ hơn, cô đúng là không biết, điểm mẫn cảm của thân thể này lại ở lỗ tai, vừa nãy khi bị Đoàn Thích đụng vào như thế, cô cảm giác cả người đều tê dại, cảm giác này làm cho Đường Thi rất khiếp sợ, nên cô mới phản ứng mạnh như thế.
 
"Anh đừng dựa vào em quá gần." Đường Thi giơ tay xoa mạnh lỗ tai mình, lại vỗ vỗ mặt, cuối cùng thở ra một hơi.
 
Đôi mắt đào hoa của Đoàn Thích không hề chớp mắt một cái, cứ nhìn những động tác nhỏ này của Đường Thi: "Được." Chiếm được hời rồi, lại biết nhược điểm của bạn gái, này rất tốt.
 
"Vừa nãy em muốn nói cái gì?" Đoàn Thích chưa quên chuyện vừa nãy Đường Thi muốn nói.
 
Cho dù vẫn có chút không thoải mái, nhưng Đường Thi vẫn nói: "Vừa nãy em định đề nghĩ chúng ta có thể suy nghĩ đi HongKong chơi một chút, có điều, vẫn là về Kinh thị trước, rồi lại tính sau."
 
Đoàn Thích tự nhiên không có dị nghị gì.
 
Đoàn Thích hơi hơi thu được chút thỏa mãn nho nhỏ cuối cùng cũng xem như không dính cả người về phía Đường Thi nữa, có điều, cũng cách không xa, khoảng cách chưa đến nửa mét hoặc một mét.
 
Có sự thúc giục của bà nội Đoàn, hai người cũng không ở lại lâu, chào tạm biết Steve, sau khi biết Đường Thi sắp sinh nhật mười sáu, Steve trước khi bọn họ rời khỏi Thân Thị một ngày, tự mình đến đưa người, đồng thời tặng cho Đường Thi một hộp quà màu hồng phấn, rất tinh xảo đáng yêu.
 
Dưới nụ cười tiếng công của Steve, Đường Thi nhận lấy, mở ra nhìn, là một chiếc váy màu đen xinh đẹp, thắt eo, nhìn rất cao cấp, trên cũng không có bất kỳ nhãn mác nào, vì thế Đường Thi không đoán được là nhãn hiệu quần áo nào.
 
Sau khi Đoàn Thích nhìn thấy hai dây nhỏ bé này, lại âm thầm liếc nhìn bả vai nhỏ gầy của Đường Thi, tưởng tượng hình ảnh Đường Thi mặc chiếc váy này, Đoàn Thích âm thần ngẩng đầu.
 
Sau khi nhận váy, Đường Thi nhìn thấy động tác kỳ quái của Đoàn Thích, hỏi: "Anh sao vậy?"
 
Đoàn Thích đầu cũng không động, giọng nói nhàn nhạt: "Không sao."
 
Đường Thi: "Ồ." Tin anh cái quỷ.
 
Mỗi lần Đoàn Thích giọng nói lạnh nhạt như này, Đường Thi cảm thấy, Đoàn Thích chắc chắn lại che giấu cô cái gì, còn là cái gì, còn cần chờ quan sát, cô nhìn nhiều hơn, mới có thể tổng kết được.
 
***

 
"Đường Đường, cậu là tiểu vô lương tâm này, bỏ mặc mình, theo Đoàn Thích ra ngoài vui chơi!" Triệu Tiểu Hy ôm quả dưa gấu gặm một nửa, lao ra, giọng nói vô cùng ai oán.
 
Đường Thi: "Tiểu Hy, hãy lau hạt dưa hấu bên khóe miệng cậu trước đi đã." Câu nói này có rất có thâm ý khác...
 
Trên mặt Trịnh Tiểu Hy sững sờ, phản ứng lại, giơ tay lên, lau miệng một cái, lại bưng mặt: "Bỏ vấn đề nhỏ này đi, chúng ta vừa mới nói, là vấn đề lớn cậu và Đoàn Thích đi ra ngoài ăn chơi vui vẻ!"
 
Trần Nghĩa ôm nửa quả dưa hấu đi ra, đứng bên cạnh Trịnh Tiểu Hy, ra sức gật đầu: "Đúng đúng đúng, sau khi hai người thi đại học xong, ra ngoài chơi cũng là nên làm, nhưng mà, không thể chờ bọn tôi với à?"
 
Đoàn Thích bước đến, liếc mắt nhìn Trần Nghĩa và Trịnh Tiểu Hy: "Hờ, chờ hai người lúc nào có thể nhảy lớp thì hãy nói đi."
 
Trịnh Tiểu Hy: "...."
 
Trần Nghĩa: "....."
 
Đường Thi dùng ánh mắt thương hại mà liếc nhìn hai đứa nhỏ ngốc, vỗ vai từng người: "Học tập thật tốt, ngày ngày tiến lên, thế giới sớm muộn cũng là của hai người."
 
Trịnh Tiểu Hy: "..... Đường Đường, cậu thay đổi rồi."
 
Trần Nghĩa: ".... Lẽ nào đi theo anh Đoàn học xấu sao?"
 
Đường Thi: "....."
 
Đoàn Thích tà tà liếc mắt nhìn hai người đang trêu chọc, Trịnh Tiểu Hy Trần Nghĩa vội vàng chân chó cúi thấp đầu, ra sức gặm dưa hấu.
 
"Trở về?" Đôi mắt Diệp Hoa liên tục đảo qua hai đứa nhỏ mới vào đến cửa nhà, trong mắt có phần mờ ám.
 
Đoàn Thích tâm tình rất tốt: "Vâng."
 
Đường Thi nhất thời nghĩ, theo tình hình của bác Diệp, chắc không phải là đã biết chuyện của cô và Đoàn Thích rồi đi?





 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận