Sau tiết tự học buổi tối, về tới nhà, mẹ Thành lại nhiệt tình hỏi Thẩm Vân Hề có đói bụng không, có muốn ăn bữa khuya không, Thẩm Vân hề phí rất nhiều miệng lưỡi mới khiến mẹ Thành tin rằng – cô ăn uống ít, thật sự không đói bụng.
Mỗi ngày đều phải ứng đối với sự quan tâm của mẹ Thành, Thẩm Vân Hề rất bất đắc dĩ, trong lòng lại ấm áp như đang đắm chìm trong ánh mặt trời sáng sớm mùa hè.
Tắm rửa xong, Thẩm Vân Hề dựa vào đầu giường chuẩn bị cầm điện thoại lên nghe đoạn đối thoại Tiếng Anh, liền nghe được thanh âm cửa phòng bị gõ vài cái.
Thẩm Vân Hề xuống giường, mở cửa.
Là Thành Ngự.
Thành Ngự lười biếng dựa vào khung cửa, nghe thấy thanh âm mở cửa, lại lười biếng nghiêng đầu, trong lúc vô tình ngó thấy lớp vải dệt căng phồng lên trước ngực cô, ánh mắt thực mau liền dịch tới trên mặt thiếu nữ.
Lần đầu tiên cách gần như vậy, Thẩm Vân Hề có thể nhìn thấy được rõ ràng đôi mắt cùng với lông mày của cậu.
Con ngươi đen nhánh tỏa sáng, đôi mắt sắc bén hẹp dài, góc độ nhìn rũ xuống làm lộ ra một loại cảm giác thâm thúy sắc bén, mày rậm tựa kiếm, mười phần anh khí.
Thẩm Vân Hề đứng ở trong phòng, thu hồi suy nghĩ kinh diễm, nghi hoặc hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Thành Ngự nghiêng người, vẫn đang dựa vào khung cửa, tay phải nâng lên, một quyển sách bài tập ngữ văn được đưa tới trước mặt Thẩm Vân Hề.
"Cái gì?"
"Không phải cậu muốn cảm ơn tôi?" Thành Ngự nhướng mày, lắc lắc tay, "Bài tập giáo viên cho, cậu làm giúp tôi đi.
"
Thẩm Vân Hề lẳng lặng đứng, cũng không nói gì.
"Không muốn?"
Thẩm Vân Hề cau mày, do dự nói, "Không phải!.
.
"
Thành Ngự rũ tay phải đang cầm sách xuống, tay trái cắm trong túi quần nhìn cô, một bộ như chăm chú lắng nghe cô nói.
Thẩm Vân Hề mở to đôi mắt đào hoa xinh đẹp, nghiêm túc nói: "Như vậy không tốt.
"
Xem ở phân thượng mẹ Thành tốt như vậy, Thẩm Vân Hề tiếp tục khuyên bảo, "Tôi có thể giúp cậu làm việc khác, nhưng giúp cậu làm bài tập là hại cậu.
Cậu đừng khinh thường ngữ văn, nó rất quan trọng lúc thi cử.
"
Bộ dáng vô cùng nghiêm trang.
Thành ngự cười khẽ ra tiếng.
Mặt mày anh khí nhiễm đầy ý cười, càng anh tuấn bức người.
"Cậu có bị ngốc không?" Thành Ngự lấy sách gõ nhẹ vào đầu Thẩm Vân Hề một cái, sau đó ném sách vào lòng ngực cô, Thẩm Vân Hề theo bản năng ôm lấy.
"Yên tâm, không làm bài tập tôi vẫn có thể thi tốt.
" Cuối cùng Thành Ngự nói một câu rồi tiêu sái trở về phòng mình.
Trong phòng, Thẩm Vân Hề đứng trước bàn học, nhìn quyển sách trong tay, trầm tư một lát rồi để nó sang một bên, quay lại giường cầm điện thoại.
Làm bài tập cũng không phải việc gì khó, đặc biệt là ngữ văn, chỉ là viết hơi nhiều một chút.
Thẩm Vân Hề làm xong bài tập của mình trước rồi mới viết tiếp! ! À, không phải, là chép lại, chép lại đáp án từ bài mình vào bài tập của Thành Ngự.
Vì sao lại chép lại?
Thẩm vân Hề cảm thấy làm vậy sẽ bớt việc hơn, cũng không cho Thành Ngự cơ hội bắt bẻ.
Dây dưa dây cà mấy ngày, Thành Ngự cũng không tới thúc giục, buổi tối, Thẩm Vân Hề quyết định chủ động tìm cậu.
Đi tới trước cửa phòng Thành Ngự, Thẩm Vân Hề gõ cửa hai cái, sau khi nghe được thanh âm 'vào đi' từ trong phòng, cô mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Đập vào mắt là tấm lưng rộng lớn của thiếu niên, cổ cậu hạ cong, tay phải cầm bút viết nhanh trên giấy, dáng vẻ vô cùng chuyên chú.
Thẩm Vân Hề do dự có nên lên tiếng hay không.
Thành Ngự giải xong một đề mới đặt bút xuống, ngồi trên ghế, mũi chân nhẹ xoay, thân thể quay về phía cửa.
Nhìn thấy Thẩm Vân Hề đang cầm quyển sách trong tay, Thành Ngự hỏi, "Viết xong rồi?"
"Ừ.
"