Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Chương 10:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Yên tĩnh, yên tĩnh như sắp chết, không khí này nhanh chóng lan ra khắp phòng.

Nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh như băng của đại ma vương, trong đầu Kiều Tích lúc này nhất thời không có lấy một suy nghĩ nào hẳn hoi.

-------- Thuốc thì nhất định phải uống, không uống đương nhiên là không được!

-------- Giống như Uyển Uyển hôm nay phải làm hết 20 bài toán, giống như Bambi tối nay nhất định phải được tắm, thế nên cốc thuốc này anh cũng nhất định phải uống! Đây là chuyện đương nhiên!

-------- Nhưng mà, nhìn anh trông thật hung dữ... Thôi vậy... Không muốn uống cũng không sao, dù sao nếu anh có thật sự bị cảm cũng không liên quan gì đến cô...

-------- Không được, không được! Cảm mạo nếu không chú ý rất nhanh sẽ chuyển thành viêm phổi! Đến lúc đó thì sợ không xong rồi!

Chỉ là, không đợi Kiều Tích nói được lý do hay ho hơn, Minh Ngật đã vươn tay ra, cầm cốc rễ bản lam lên, không nói một tiếng uống cạn.

"Oa." Kiều Tích cười rộ lên, vô thức liền dùng giọng điệu như vẫn khích lệ Uyển Uyển nói, "Thật-----"

Mới nói được một chữ, Kiều Tích lập tức phản ứng được có gì đó sai sai, nhanh chóng đem từ "ngoan" định nói ra nuốt trở lại.


Minh Ngật bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn cô, tựa hồ như đang đợi cô nói gì đó.

"Thật... " Kiều Tích lúng túng đến đỏ bừng cả mặt, "Thật sự là một anh hùng hảo hán."

Minh Ngật ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt lạnh lẽo vạn năm không đổi bỗng có một chút biến hóa, anh đang hơi hơi nở nụ cười.

Kiều Tích đột nhiên phát hiện, đại ma vương... có thể chỉ là một con cọp giấy.

Đương nhiên, lúc này, đại ma vương không thể ngờ được đồ mít ướt lại to gan hình dùng anh như vậy.

Mặc dù Uyển Uyển đã từng rất nhiều lần thỏ thẻ với anh là chị Tiểu Kiều rất thông minh, rất dịu dàng nhưng điều này cũng không cản trở việc Minh Ngật cảm thấy-----

Cái đồ mít ướt này, có chút hơi hồ đồ ngốc nghếch.

Minh Ngật chìa tay ra trước mặt cô, "Kẹo đâu?"

Kiều Tích: "???"

Vừa rồi cô chỉ bí quá nên mới nói ra câu nói hay được dùng để dỗ trẻ con này thôi, anh tưởng thật đấy à?
Thật không biết xấu hổ mà...

Nhìn thấy dáng vẻ sắp chạy của đồ mít ướt trước mặt, Minh Ngật liền nhanh hơn một bước nắm lấy cổ tay của cô.

Anh siết cổ tay của thiếu nữ, nhẹ nhàng kéo cô lại về phía mình gần hơn.

Minh Ngật nheo mắt đánh giá cô, một bộ dạng như cười như không, dùng giọng nói lười biếng nói: "Gạt anh uống xong thuốc rồi sẽ không đưa kẹo đúng không?"

Bị Minh Ngật cầm cổ tay, Kiều Tích trong nháy mắt nóng bừng cả người lên, thân thể run bần bật.

Vốn là đồ mít ướt lắp ba lắp bắp, đột nhiên lại gào lớn lên một câu: "Anh làm gì thế!"

Một giây sau, trong ánh mắt chưa vài phần kinh ngạc của Minh Ngật, Kiều Tích gạt tay anh ra rồi hoảng sợ xông cửa chạy ra ngoài.

Minh Ngật bị bỏ lại một mình trong phòng có phần không hiểu gì cả.


Đây là... tức giận sao?"

Bởi vì anh nói cô gạt anh?
Thoạt nhìn là một cô gái mít ướt, không nghĩ tới khi tức giận khí thế cũng thật là lớn.

Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Minh Ngật lúc này.

***

Lúc Minh Uyển đẩy cửa tiến vào, Kiều Tích vẫn duy trì bộ dạng nằm lỳ trên giường, cả khuôn mặt vùi sâu vào trong gối.

Minh Uyển vừa nhìn thấy liền hoảng sợ kêu to: "Chị Tiểu Kiều, chị không khỏe sao?"

"... Chị không có." Kiều Tích từ trên giường ngồi dậy, trên mặt vẫn còn sót lại chút ráng đỏ khả nghi.

"Vị hương thảo cuối cùng." Minh Uyển đưa cho cô một hộp kem, cười híp mắt nói, "Cho chị ăn đó."

"Cảm ơn nha." Kiều Tích nhận lấy hộp kem, mở nắp ra, xúc lấy một miếng lên ăn, rốt cuộc cũng cảm thấy nhiệt độ toàn thân giảm xuống.

"Chị Tiểu Kiều------ " Minh Uyển kéo dài âm điệu, trong giọng nói có vài phần rầu rĩ không vui, "Em đã nói rồi, chị nhất định sẽ hối hận."

Kiều Tích dừng động tác ăn kem lại, nghi ngờ nói: "Sao cơ?"

"Cơ hội đến đối tuyển quốc gia ý, chị lại đem nó nhường cho người khác." Minh Uyển sưng mặt, một bộ dạng thờ phì phò giận dỗi.

Kiều Tích ngẩn người, sau đó an ủi cô bé: "Chỉ là một cơ hội để thử thôi mà, lại không nói có thể nhất định sẽ được vào."


Nếu như cô thật sự đi thì cũng sợ rằng sẽ bị loại ngay từ vòng đầu tiên mất.

DÙ sao Giang Nhã Đồng cũng là người học Toán Olympic nhiều năm như vậy mà vẫn không được Minh Ngật để vào mắt cơ mà.

Vừa nghe thấy cô nói như vậy, Minh Uyển liền càng thêm tức giận: "Toán học môn này là xem thiên phú có được hay không? Không có thiên phú thì ngay cả học thêm 10 năm thì thế nào chứ?!"

Kiều Tích nhạy bén nhận ra trong lời nói của cô bé còn mang ý khác nữa nên liền nói: "... Đây không phải là lý do để em không làm bài tập Toán đâu nhé!"

Lý do nho nhỏ ẩn giấu bị vạch trần, Minh Uyển có phần thẹn quá hóa giận: "Quản đầu quản chân! Kiều Tích chị thật là phiền!"

Kiều Tích một lần nữa xốc lại tinh thần: "Em làm được nhiều chưa? Mang đây chị kiểm tra cho."

"Em nói thật, " Minh Uyên tức giận, "Ai nói người ta sẽ không vào được đội tuyển quốc gia? Em thấy chị ta lập tức sẽ được vào đấy!"

Thấy Kiều Tích không hiểu mình đang nói gì, Minh Uyển nhanh chóng bổ sung thêm: "Ngày hôm qua chị ta còn hỏi em số điện thoại của anh em đó, nói là anh em cho chị ta mượn một quyển sách, chị ta xem nhưng có vài chỗ không hiểu nên muốn tìm anh em để hỏi!"

"Sáng sớm nay anh em liền ra ngoài, ai biết có phải anh ấy cùng chị ta tự học không!"

"Chị ta mỗi ngày đều lôi kéo anh em đi phụ đạo cho, vào được đội tuyển quốc gia cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi! Chị cũng không học tập người ta một chút! Cứ làm em bực mình không!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận