Chương 11:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Kiều Tích vừa được buông ra liền hoảng sợ chạy ngay đến che trước mặt Hàn Thư Ngôn nói, "Cậu ấy không có bắt nạt em!"
Nghe thấy vậy, Minh Ngật thay đổi sắc mặt.
Ngay lập tức anh liền kéo Kiều Tích đang đứng che trước mặt Hàn Thư Ngôn về phía mình, sau đó sắc mặt lạnh băng nhìn về phía Hàn Thư Ngôn đang mờ mịt nói: "Cậu xem cô ấy vừa làm cái gì kia?"
Ngay sau đó, anh liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn thiếu nữ, cố gắng làm cho giọng mình nghe không đáng sợ: "Anh ở đây rồi, em không cần sợ cậu ta."
Sao lại có người như thế này...
Kiều Tích tức giận đến mức giậm chân, người từ trước đến nay vẫn luôn mềm mại dịu dàng như cô cũng không giấu nổi vài phần tức giận trong giọng nói lúc này: "Em nói cậu ấy không có bắt nạt em!"
Hàn Thư Ngôn đứng bên kia đẩy kính một cái, sau đó mở miệng thử thăm dò: "Minh sư huynh, anh hình như hiều lầm em cái gì đó phải không?"
Minh Ngật hừ lạnh một tiếng, "Tôi nghĩ là không có."
Kiều Tích chỉ cảm thấy xấu hổ cực kỳ, cũng không biết là bởi vì mất mặt hộ Minh Ngật hay là thấy mất mặt của chính mình nữa.
Cô đẩy người Minh Ngật vẫn đang che trước người cô ra, rồi hướng Hàn Thư Ngôn nói lời xin lỗi: "Bạn học Hàn, nếu không cậu vào trước mua sách đi... Thực sự xin lỗi."
Đến lúc này, Minh Ngật rốt cuộc bắt đầu cảm thấy có vài phần dao động với phán đoán của mình.
Lẽ nào... Người bắt nạt cô, cũng không phải là con mọt sách trước mặt này?
Minh Ngật cau mày suy tư 3 giây, sau đó lôi cổ áo của Kiều Tích, đem cả người cô kéo quay lại.
"Thế nên... " Ánh mắt của anh lấp lánh nhìn Kiều Tích, "Người bắt nạt em, là Thịnh Tử Du, hay là Thẩm Tang Tang?"
Minh Ngật biết, chuyện của con gái đều rất phức tạp, nhìn qua không thể đơn giản như vậy được.
Chỉ là lúc này, không đợi Kiều Tích mở miệng, Hàn Thư Ngôn ở một bên lại lên tiếng trước: "Minh sư huynh Kiều Tích là học sinh thông minh, thành tích tốt, tính cách cũng tốt, thích giúp đỡ bạn học, mọi người đều rất thích bạn ấy, em cũng vậy."
Minh Ngật không thèm phản ứng với cậu ta, chỉ là nhìn thẳng chăm chú vào đồ mít ướt, "Vậy ngày hôm nay tại sao lại không vui? Những người cùng lớp ngày hôm nay cũng chỉ có 3 người bọn họ."
Hàn Thư Ngôn ở một bên đúng lúc nhắc nhở: "Minh sư huynh, cùng lớp ngày hôm nay, còn có anh nữa."
Minh Ngật đương nhiên biết còn có anh cùng học lớp đó hôm nay, thế thì sao?
Lẽ nào đồ mít ướt biến thành ủ rũ như thế này là bởi vì anh sao?
Minh Ngật quay đầu nhìn về phía Hàn Thư Ngôn, lạnh lùng lặp lại lời đối phương nói lúc trước: " 'Còn có anh nữa' ?"
Hàn Thư Ngôn ngẩn người, trong lúc nhất thời không hiểu anh đang nói cái gì.
Nhìn con mọt sách trước mặt này có ý đồ bất chính với đồ mít ướt, giọng nói Minh Ngật lạnh như băng, thế nhưng cũng chắc như đinh đóng cột: "Cô ấy trước 18 tuổi không được phép yêu đương."
Kiều Tích đứng một bên mặt đã đỏ bừng hết cả lên, người này đang nói cái gì đó!
Cô cảm thấy mặt mũi cả đời này của mình đều bị mất hết trong hôm nay rồi, Kiều Tích cố nén nỗi xấu hổ, đối với Hàn Thư Ngôn nói: "Bạn học Hàn, cậu đi trước đi."
Chỉ là, bạn học Hàn thoạt nhìn thì nho nhã lịch sự, thế nhưng cũng không hề e ngại trước đại ma vương.
Cậu ta đẩy gọng kính lên một chút, không nhanh không chậm hỏi ngược lại: "Minh sư huynh, anh có quyền gì mà can thiệp vào việc tự do yêu đương của Kiều Tích?"
Kiều Tích: "..."
Tuy rằng không biết hai người kia vì sao đột nhiên lại nghiêm túc nói về việc yêu đương của cô, thế nhưng Kiều Tích luôn nghĩ Minh Ngật sẽ không để ý đến loại chất vấn nhàn chán này.
Nhưng mà...
Minh Ngật hừ lạnh một tiếng, "Tôi vì sao lại không có quyền đó?"
Tim Kiều Tích đột nhiên đập mạnh dữ dội.
Sau một lúc, cô nghe thấy Minh Ngật tiếp tục nói: "Tôi là anh họ của cô ấy, tôi đương nhiên là có quyền đó. Quy củ nhà của chúng tôi là, trước 18 tuổi không được phép yêu đương."
Kiều Tích: "..."
Vừa nghe thấy Minh Ngật nói như vậy, Hàn Thư Ngôn vốn còn mang theo vài phần địch ý mơ hồ đột nhiên thay đổi, trong nháy mắt liền tỏ ra kính cẩn lễ phép: "Anh họ, à không, Minh sư huynh, xin lỗi, em không biết anh và Kiều Tích lại là------"
Minh Ngật đột nhiên cắt đứt lời nói của cậu ta: "Một mình cậu không cầm nổi 4 quyển sách sao?"
Hàn Thư Ngôn không chút nghĩ ngợi liền phủ nhận: "Đương nhiên em có thể cầm được!"
"Tốt." Minh Ngật hài lòng gật đầu, "Vất vả rồi, cậu đi mua một mình nhé, tôi đưa cô ấy về nhà ăn cơm."
Cứ thế, bạn học Hàn vịnh hạnh được đứng đó một mình, vẻ mặt mờ mịt.
Lúc trở về, Minh Ngật một lần nữa hỏi cô: "Thật sự không có mất hứng?"
Kiều Tích yên lặng lắc đầu.
Khi cô biết Minh Ngật nhận ra được tâm tình không vui trước đó của mình, cô liền cảm thấy xấu hổ vì để thất thố trước mặt anh.
Anh và Giang Nhã Đồng ra ngoài học cùng nhau, anh giảng bài cho cô ta... Những... việc này thì có quan hệ gì đến cô chứ?
Cô không có tư cách tức giận với Minh Ngật, cũng không có lý do gì tức giận với anh.
Trầm mặc hồi lâu, cô mới ngẩng đầu nói chuyện với Minh Ngật: "Em không có đối với ai tức giận, em chỉ là..."
Thiếu niên đi bên cạnh dáng người cao lớn dừng bước, vẻ mặt nghiêm túc nghe cô nói chuyện.
Kiều Tích không muốn cho anh thấy được lý do cô tức giận thật sư, "Em chỉ là... tức giận bản thân mình quá ngu ngốc thôi."
"Bởi vì bài tập đại số?" Minh Ngật cho rằng lý do này thật không thể tưởng tượng được, thế nhưng một hồi vừa qua, Hàn Thư Ngôn cùng cô nói chuyện bài tập đại số cô cũng không nói một lời.
Thật đúng là đồ mít ướt.... Minh Ngật yên lặng nói thầm trong lòng.
Nhìn Uyển Uyển mà xem, cũng chỉ có lúc học tiểu học mới có thể bởi vì thành tích không tốt mà khóc nhè.
Minh Ngật hai tay đút túi quần, thu hồi tầm mắt nhìn thiếu nữ bên cạnh lại, thờ ơ không để ý đến nói: "Đừng lo, anh sẽ dạy em."
Kiều Tích yên lặng lắc đầu.
Thế nhưng cô chưa kịp nói ra câu "Em không muốn học" thì Minh Ngật bên cạnh lần thứ hai nắm lấy cổ tay cô, đem cô kéo sang mặt đối mặt với anh.
Anh nhìn thẳng vào Kiều Tích, giọng nói vừa nghiêm túc vừa chăm chú: "Những lời anh vừa nói là thật."
Kiều Tích có chút kinh ngạc: "Cái gì?"
"Con gái nhà chúng ta, trước 18 tuổi không được phép yêu đương."
Lúc anh và Kiều Tích rời đi, ánh mắt con mọt sách kia cứ nhìn chằm chằm trên người cô, tâm tư Tư Mã (*) của hắn lộ ra quá rõ rồi.
(*) Ở bên Trung Quốc thì khi nói đến Tư Mã sẽ hiểu là gian xảo, có mục đích không đứng đắn tốt đẹp ý.
Thấy Kiều Tích không nói lời nào, Minh Ngật lại đề cao âm lượng lặp lại một lần: "Nghe thấy chưa?"
Kiều Tích phục hồi lại tinh thần.
Anh cau mày, trong giọng nói có vài phần không kiên nhẫn: "Có gì không biết cứ đến hỏi anh, đừng đi hỏi người khác, bọn họ không có lòng tốt gì đâu, nghe thấy chưa?"
Minh Ngật luôn có một loại cảm giác, nếu như bản thân không can dự vào một chút thì không đến khai giảng, đồ mít ướt này sẽ bị tiểu tử thối lớp 10 kia lừa đi mất.
Kiều Tích vẫn luôn không lên tiếng lại đột nhiên mở miệng hỏi: "... Vậy còn anh?"
Minh Ngật có vài phần không hiểu: "Anh cái gì?"
Kiều Tích yên lặng nói: "Trước 18 tuổi không được phép yêu đương... Anh cũng phải như thế đúng không?"
"Anh?" Đại khái là vấn đề này có chút hoang đường, thế nên giọng nói của Minh Ngật mang theo vài phần ý cười, "Sau 18 tuổi, anh cũng không có thời gian yêu đương."
Kiều Tích: "..."
Minh Ngật giơ tay lên, vẫy một chiếc taxi bên đường.
Anh đem Kiều Tích nhét vào trong xe taxi, "Anh buổi trưa không về nhà ăn cơm."
Kiều Tích đặt tay lên cửa kính xe, giương đôi mắt trông mong nhìn anh, "... Anh phải đi đâu sao?"
Nhìn cô giống như động vật bị bỏ rơi vậy, Minh Ngật phát hiện ra mình lại đang một lần nữa giải thích cho cô: "Giang------ "
Dừng lại vài giây, Minh Ngật nhận ra mình không thể nhớ nổi tên con gái của giáo sư Giang.
Vì vậy anh dứt khoát không nói tên, chỉ đơn giản nói: "Nữ sinh lần trước đến tìm anh với em đó, gọi là Vanessa gì đó, cô ta buổi trưa tìm anh có việc."