Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Trả chương mừng VIỆT NAM VÔ ĐỊCH nhé!

Chương 16:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Tối hôm đó, sau khi đưa Kiều Tích về KTX, trước khi rời đi Minh Ngật đột nhiên mở miệng nói: "Nhớ báo danh."

Kiều Tích ngẩn người, sau đó mới nhận ra, anh đang nói đến cuộc thi Toán học toàn quốc.

Giống như Hàn Thư Ngôn từng nói với cô lúc trước, vòng loại cuộc thi chỉ là những kiến thức có trong sách giáo khoa cấp 3, thế nhưng sau khi qua vòng loại, vào đến vòng bán kết thì nội dung thi lại giống như đúc với nội dung thi IMO.

Trải qua cả một buổi tối dằn vặt kia... Kiều Tích cho rằng, cô có thể buông tha con đường thi đua học Toán này rồi.

Thấy cô không lên tiếng, Minh Ngật lại lên tiếng với giọng nói nhàn nhạt không đổi: "Thi Toán không phải là thi năng lực học tập, mà là thi tư duy Toán học."

Có rất nhiều người vì để chuẩn bị cho cuộc thi Olympic mà đâm đầu vào học tất cả các kiến thức cấp 3, cao đẳng rồi đại học, thế nhưng thực ra tất cả đều là đầu voi đuôi chuột.

Không nói đến IMO, chỉ cần xem đề thi của CMO thôi cũng sẽ thấy người ra đề sẽ cố gắng tránh những kiến thức cao cấp ở đại học mà chỉ chọn lựa nhưng kiến thức sơ cấp ở cấp 3 thôi.

Chỉ là Kiều Tích vẫn có chút sợ đầu sợ đuổi, "Tháng 9 đã thi rồi... "

Cô chỉ còn 1 tháng duy nhất để chuẩn bị mà thôi, làm sao mà thắng được những người đã chuẩn bị tận 1, 2 năm trời?

"Không cần chuẩn bị cái gì cả." Minh Ngật nhìn về phía cô, giọng nói có vài phần hời hợt, "Lần trước em làm bài hình kia, không phải là cũng chỉ sử dụng những kiến thức của cấp 2 hay sao?"

Nói cũng rất có đạo lý đó...

Không thể nghi ngờ rằng, đại ma vương vừa cấp cho Kiều Tích một liều thuốc trợ tim cực kỳ tốt.

Thế nhưng... Kiều Tích cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.

Minh Ngật liếc nhìn cô một cái, lặp lại lần nữa: "Nhớ báo danh."

Nói xong liền xoay người rời đi.

Đưa mắt nhìn Minh Ngật bóng dáng Minh Ngật dần dần đi xa, Kiều Tích lúc này mới phản ứng ra-----

Anh biết bài hình lần trước là cô làm rồi!!!

***

Đương nhiên, Minh Nhật không có ép hỏi, càng không có tra tấn, ngày đó anh chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện này, phát giác có cái gì đó hơi kỳ quặc.

Ngay lập tức anh liền gọi Minh Uyển đến trước mặt hỏi, mới nói được 5 chữ: "Bài hình lần trước kia---- "

Không đợi anh nói xong, Minh Uyển đã khóc oa oa oa thừa nhận: "Anh muốn trách thì trách một mình em thôi! Không liên quan gì đến chị Tiểu Kiều hết!"

Nghĩ đến em gái ngu xuẩn nhà mình, trong lòng Minh Ngật cũng có chút phức tạp.

Lúc này vừa về đến Minh gia, mới bước chân về phòng, Minh Uyển liền theo sau đẩy cửa vào, hô to gọi nhỏ: "Anh! Anh ơi!"

Minh Ngật "Ừ" một tiếng.

"Cuối tuần này chính là sinh nhật chị Tiểu Kiều đó, em muốn mua cho chị ấy một món quà sinh nhật, anh có muốn mua chung với em không?"

"Sinh nhật?" Minh Ngật ngẩn người, hiển nhiên là không nghĩ tới Minh Uyển sẽ nói đến vấn đề này.

"Đúng rồi, chị ấy là cung Sư Tử mà, không phải sắp đến sao?" Vừa nói Minh Uyển vừa lấy điện thoại ra đưa cho anh nhìn, "Lần trước chị ấy nói với em là năm ngoái chị ấy đón sinh nhật với Cầu Cầu, em liền lên Wechat lục lại xem có tus nào liên quan đến không, cuối cùng cũng tìm ra được tus chị ấy post với Cầu Cầu năm ngoái, thế nên em mới biết sinh nhật chị ấy đó."

Đem sự tình câu chuyện nói ra mạch lạc, Minh Uyển liền ngẩng đầu lên nhìn anh trai, vè mặt rất là xinh đẹp cầu được khen ngợi: "Có phải em rất thông minh không, suy nghĩ như một nhà trinh thám luôn."

Minh Ngật vô cùng có lệ mà gật đầu.

Qua hai giây, anh lại hỏi: "... Cầu Cầu là ai?"

"Chính là con chó mà chị ấy đặt làm ảnh đại diện đó!" Minh Uyển cực kỳ tức giận nói tiếp, "Hình là con chó trước kia chị ấy nuôi ở Tây Kinh, là bảo bối của chị ấy đó! Lần trước em nói Cầu Cầu xấu, chị ấy còn tức giận với em nữa!"

Như để làm bằng chứng cho bản thân, Minh Uyển còn mở ảnh đại diện của Kiều Tích ra, đưa cho Minh Ngật nhìn: "Anh nhìn xem, nhìn xem, có phải là rất xấu không?"

Minh Ngật nhìn thoáng qua, "Không xấu."

"???" Minh Uyển mờ mịt không dám tin, "Anh không phải là ngay cả Bambi cũng thấy xấu sao?"

Minh Ngật dùng giọng nói bình tĩnh hỏi lại: "Bambi không xấu sao?"

"Bambi xấu ở chỗ nào hả?" Nhìn chằm chằm ảnh con chó trong điện thoại, Minh Uyển càng nghĩ càng giận, "Bambi của chúng ta so vơi Cầu Cầu này đẹp hơn ngàn lần!"

Minh Ngật cười khẽ một tiếng, sau đó cũng lấy điện thoại di động ra, tìm đến ID Wechat kia, mở ra hình đại diện của Kiều Tích, rồi ấn vào kết bạn.

Minh Uyển nhỏ giọng lầm bầm xong, lại nghĩ tới chính sự, bởi vậy lại hỏi một lần nữa: "Em mua quà cho chị ấy thì tính là của anh một nửa nhé?"

Qua một lúc lâu, Minh Ngật mới không mặn không nhạt nói một tiếng "Tùy" .

Đương nhiên, nhờ vào công lao của Minh Uyển, ngày hôm sau Chúc Tâm Âm cũng biết sinh nhật của Kiều Tích sắp tới.

Cô gái nhỏ đã tới nhà mình 1 tháng rồi, không hề gây thêm phiền phức gì, Chúc Tâm Âm cũng từng tìm thầy giáo dạy Kiều Tích hỏi qua, thầy giáo đối với cô gái nhỏ khen ngợi không dứt miệng.

Ngoại trừ cho cô chút tiền tiêu vặt, giúp cô lựa mấy bộ quần áo, Chúc Tâm Âm gần như đến nửa chút tâm tư cũng đều không phải bỏ ra, điều này khiến cho bà có chút không thanh thản lắm.

Vì vậy buổi tối khi Kiều Tích quay về nhà ăn cơm, Chúc Tâm Âm liền đưa cho cô một cái thẻ, nói: "Sinh nhật cháu thì mời bạn bè ăn cơm rồi đi đâu chơi một chút cho thoải mái vui vẻ nhé."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui