Chương 34:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
"Thích chứ."
Chỉ là hai chữ ngắn ngủn, thế nhưng vào tai Kiều Tích lại giống như là hai đạo sấm sét vậy.
Cô mở to hai mắt, trên mặt in đầy vẻ không thể tin được.
Đúng vào lúc này, bên ngoài cửa truyền đến tiếng nói của Chúc Tâm Âm, giọng điệu đầy nghi ngờ-----
"Con nói cái gì cơ?"
Câu Minh Ngật vừa nói không lớn, lại bị tiếng nước chảy trong phòng tắm át mất, Chúc Tâm Âm đứng bên ngoài đương nhiên là không nghe rõ anh nói gì.
Đương nhiên là mẹ không nghe rõ rồi... Minh Ngật nghĩ.
Câu vừa rồi con nói, chỉ là để cho một mình đồ mít ướt nghe thôi.
Bởi vậy, lúc này Chúc Tâm Âm hỏi lại một lần nữa, Minh Ngật liền đề cao âm lượng lên, chậm rãi mở miệng nói:
"Con nói------"
Chỉ là không đợi anh nói ra từ thứ ba, Kiều Tích đã nhanh tay lẹ mắt "Bốp" một phát tát vào trên miệng anh.
Kiều Tích: "..."
Thật ra cô cũng không có dùng sức mấy, thế mà không biết tại sao... tiếng tát đó lại vang đến như vậy.
Minh Ngật cũng vô cùng khiếp sợ.
Bởi vì anh không thể tin được là đồ mít ướt lại có thể to gan lớn mật như thế, ngang nhiên dám đưa tay tát anh.
Đương nhiên là, trong lòng Kiều Tích cũng rất hoảng.
Cô vừa rồi vốn chỉ là muốn để anh đừng nói ra thôi, nhưng không nghĩ đến nhất thời lại nóng đầu, cứ thế đưa tay lên tát một cái.
Huống chi là tiểu hòa thượng trước mặt cô bây giờ đang im lặng không nói tiếng nào nhìn cô, thoạt nhìn... thật sự là có chút hung dữ.
Kiều Tích nhanh chóng nói câu xin lỗi bằng khẩu hình miệng, sau đó lại luống cuống tay chân xoa xoa chỗ vừa rồi cô đánh lên, có chút đo đỏ rồi.
Vô duyên vô cớ bị đánh một cái, Minh Ngật vốn là có chút tức giận.
Thế nhưng vừa nhìn thấy bộ dạng luống cuống này của cô thì anh lại bị cô chọc cười.
"Ý con là, "Minh Ngật tiếp tục nói nốt câu vừa rồi chưa nói xong, "Ai mà có mắt không tốt đến vậy, lại đi hỏi thăm cô ấy."
Chúc Tâm Âm vừa nghe xong câu này liền xụ mặt xuống.
Cái thằng này! Lại đi nói bề trên như vậy!
Vừa mới có một chút hy vọng thế mà lại bị một câu nói của con trai dập tắt mất, Chúc Tâm Âm liền tức giận mắng------
"Con im miệng cho mẹ ngay!"
Thảo nào muốn đi thích con trai"
Với cái đức hạnh này của nó, dù cho có thật sự thích con gái thì cũng chẳng có ma nào muốn đến với nó đâu!
Nghĩ như vậy, Chúc Tâm Âm liền giận đùng đùng đi thẳng ra ngoài.
Nghe được tiếng đóng cửa vang lên, Kiều Tích cuối cùng cũng thở ra một hơi thật dài, cả người vốn dĩ vẫn luôn căng cứng cũng chậm rãi buông lỏng xuống.
Phòng ngừa bác Chúc đột nhiên quay lại tập kích, chờ qua một lúc, Kiều Tích mới mở miệng thăm dò-----
"Anh buông tay...."
Nhìn người trước mặt hai má đỏ bừng, đỉnh đầu dường như muốn toát ra hơi thở sắp khóc, khóe miệng Minh Ngật không tự giác nhếch lên, trên mặt cũng mang theo ý cười mà chính anh cũng không phát giác.
Anh vươn hai tay, ôm lấy mặt của đầu đất nhỏ trước mặt.
Có vẻ là bị dọa, đầu đất nhỏ ngay lập tức nhắm chặt hai mắt lại.
Minh Ngật cúi người xuống, rất nghiêm túc mà nhìn cô, lại phát hiện ra thiếu nữ nhắm mắt trước mặt, bởi vì khẩn trương mà lông mi đều đang khẽ run.
Nhớ tới người này vừa nói ra hai chữ kia, trong lúc nhất thời, Kiều Tích cảm thấy trái tim của bản thân gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
Hơn nữa, anh hiện tại... là muốn làm gì?
Lẽ nào... anh muốn hôn cô?
Kiều Tích bị ý nghĩ đột nhiên này làm cho hoảng sợ.
Cô mở to hai mắt ra, đối diện với anh mắt của Minh Ngật.
Cậu thiếu niên từ trước đến nay vẫn luôn trầm tĩnh lạnh lùng thế mà hiện tại lại hơi mang chút ý cười.
Cô thậm chí còn không kịp suy nghĩ hàm ý sau nụ cười này của anh đã vội vàng nói-------
"Em, em vẫn còn phải học tập thật tốt để đi thi đại học! Em sẽ không nói chuyện yêu đương với anh đâu!"
Ngụ ý chính là...
Anh muốn hôn cô, đó chính là không có khả năng!
Minh Ngật ngẩn người, sau đó lại một lần nữa lên tiếng, trong giọng nói cũng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt-----
"Không sao, anh đây cũng vẫn sẽ thích em."
Kiều Tích kinh ngạc mở to hai mắt.
Nếu như lúc trước anh nói hai từ kia, chỉ là thuận miệng trêu chọc.
Thì những lời anh vừa mới nói xong này, là... chính là đang thật lòng thổ lộ với cô sao?
Trong lúc nhất thời Kiều Tích chỉ cảm thấy trái tim mình đập rộn lên, đến hô hấp cũng quên mất, cô chỉ biết mở to hai mắt, ngơ ngác nhìn tiểu hòa thượng trước mặt.
Trong lòng Kiều Tích cực kỳ hoảng loạn, mấy giây ngắn ngủi này, trong đầu cô đã có vô số ý nghĩ lướt qua-----
Cô vốn dĩ không hề nghĩ tới việc sẽ yêu sớm, nhưng mà nếu đối tượng yêu sớm là...
Không được không được! Nói không yêu sớm chính là không yêu sớm!
Chờ lên đại học rồi mới... Thế nhưng, anh sẽ chờ cô lên đại học sao?
Kiều Tích bên này còn đang suy nghĩ bên nào nặng hơn thì bên kia, Minh Ngật cũng có chút gợn sóng nhỏ trong lòng.
Trên mặt anh vẫn lộ vẻ tươi cười, thế nhưng trên tay lại vô thức dùng thêm sức, hai bàn tay đặt trên má cô đột nhiên ép lại.
Mặt bất ngờ bị ép lại giống như là một cây đậu súng trong Plant and Zombie, Kiều Tích cảm thấy mình có chút ngốc luôn rồi: "???"
"Như bây giờ..." Minh Ngật cười cực kỳ hài lòng, "Anh đặc biệt thích."
Kiều Tích cực kỳ giận dữ, miệng nói không rõ tiếng: "... Anh buông tay!"
Cô cố gắng đưa mặt mình thoát ra khỏi hai bàn tay như gông cùm xiềng xích của Minh Ngật thế nhưng một chút cũng thoát ra được.
Minh Ngật không động đậy, chỉ tiếp tục bóp má người trước mặt, lẳng lặng thưởng thức một hồi rồi mới hài lòng buông tay ra.
Kiều Tích rất phẫn nộ, bởi vì cô rốt cuộc cũng ý thức được, bất kể là hai chữ kia hay là câu nói vừa rồi, tất cả đều chỉ anh đùa giỡn cô thôi.
... Khiến cô đỏ mặt suy nghĩ lâu như vậy!
Trong tất cả những câu mà anh vừa nói, chắc chỉ có câu đánh giá người khác "Mắt không tốt" mới là thật thôi!
Kiều Tích vô cùng tức giận, mặt vừa được buông ra cô liền đứng mạnh lên, giơ tay lên "Bốp" một phát vào mặt Minh Ngật.
Một cái đánh này của Kiều Tích quả thật là dùng lực hơi lớn.
Vì bị đánh bất ngờ thế nên Minh Ngật thành công cắn phải đầu lưỡi của chính mình, anh bị đau kêu lên một tiếng.
Đối với kết quả ngoài ý muốn này, Kiều Tích thật sự có chút hả hê, cô ác ý nói: "Đáng đời!"
Nói xong liền quay người đẩy cửa ra, sau đó chạy đi.
***
Mấy ngày sau đó, đối với tiểu hòa thượng xấu xa, Kiều Tích không hề cho anh một chút sắc mặt tốt đẹp nào hết.
Minh Ngật thật ra cũng đã từng nhận lỗi với cô một lần: "Lần trước anh chỉ đùa chút thôi, em đừng tức giận."
Tất cả đều chỉ là đùa giỡn... Kiều Tích cắn chặt môi, không muốn nói chuyện với người này.
Nhìn thấy cô vẫn là một bộ dạng lạnh lùng, Minh Ngật suy nghĩ một chút rồi lại mở miệng lần nữa: "Chó của em còn đang trong tay anh." ???
Kiều Tích nhìn về phía anh, trên mặt hiện lên vẻ không thể tin được: "Anh... đây là đang uy hiếp em?"
Minh Ngật ho nhẹ một tiếng, rất không đồng ý với câu nói của cô: "Anh chỉ là đang nhắc nhở em thôi."
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Em bây giờ vẫn là âm 30 điểm đấy, nếu như cuộc thi lần này-----"
Kiều Tích bị tức đến hồ đồ, lúc này liền không thèm suy nghĩ gì nữa cắt lời anh: "Ai thèm chứ? Em không cần nữa!"
Minh Ngật nhíu mày, "Con chó em thích như thế, thật sự bỏ?"
Uyển Uyển trùng hợp đi ngang qua, con bé nhạy bén bắt được câu nói cuối cùng của anh trai mình thế nên liền hưng phấn nhảy ra hỏi-----
"Chó? Chó ở đâu?"
Kiều Tích giật giật môi, muốn giải thích một chút, nhất thời lại không nghĩ ra lý do thỏa đáng.