Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử



Chương 36:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra Kiều Tích được nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy.

Cô vô cùng lo lắng kéo kéo tay áo của Minh Ngật, "Anh họ, anh khóa cửa chưa?"

"Khóa rồi." Minh Ngật nhìn cô, trong ánh mắt chút ý tứ gì đó, "Em muốn làm gì?"

Hả?

Kiều Tích đột nhiên nhận thấy hình như cô nói sai gì đó, vẻ mặt đang lo lắng thoáng cái đỏ bừng.

Minh Ngật nhìn thấy cô trong nháy mắt thay đổi vẻ mặt như thế thì liền nửa cười nửa không trêu cô: "Em đang suy nghĩ cái gì thế?"

... Sao lại có thể phản công lại như thế?

Không phải cô nói sai! Rõ ràng là anh họ không biết xấu hổ nghĩ linh tinh!

Cô trừng mắt liếc mắt nhìn Minh Ngật, sau đó không thèm nhìn loại người không biết xấu hổ này nữa mà quay sang tiếp tục nhìn balo đầy tiền phát sầu.

Lá gan anh họ cũng thật lớn mà, lại dám đeo một balo tiền mặt như thế chạy khắp nơi.

Minh Ngật cũng lại gần, hai người sóng vai ngồi xổm dưới đất, trừng mắt nhìn balo tiền.

Nhiều tiền như vậy, đến ngân hàng gửi là sự lựa chọn tốt nhất, thế nhưng Kiều Tích lại không có thẻ ngân hàng.

Minh Ngật thì đương nhiên là có thẻ ngân hàng rồi, thế nhưng chỉ cần có biến động gì liên quan đến thẻ thì không đến 1 giây sau sẽ có tin nhắn được gửi tới điện thoại của Chúc Tâm Âm.

Muốn cho Chúc Tâm Âm biết số tiền này cũng không phải không được, cái khó là ở chỗ, nếu như Chúc Tâm Âm biết được thì về sau nếu muốn dùng tiền thì tất nhiên là phải xin phép bà rồi, không thể nào được tự do tiêu như bây giờ đâu.

Thật ra Minh Ngật chẳng hiểu tại sao Kiều Tích lại lo lắng về số tiền này như thế.

Theo như anh thấy thì cứ để tiền ở chỗ này là được rồi, lúc nào cần thì đến lấy không phải là rất ok sao?

Kiều Tích theo bản năng bác bỏ suy nghĩ này của anh: "Không được! Nhỡ đâu bị mất-----"

Lời còn chưa dứt, Kiều Tích lại đột nhiên ngẩn người.

... Sau đó liền lúng túng không thôi.

Trước kia khi còn ở Tây Kinh, có một chiến hữu cũ của bố cô đi ngang qua đó rồi thuận tiện đến trường học thăm cô.

Mặc dù không như bác Minh trực tiếp mang cô về nhà nuôi thế nhưng người chiến hữu kia cũng là một người rất tốt.

Chú ấy đưa Kiều Tích đến một cửa hàng bên ngoài trường học ăn cơm trưa, còn căn dặn cô phải ngoan ngoãn học tập thật giỏi, lúc tạm biệt còn cho cô một chút tiền, bảo cô phải ăn cơm thật nhiều vào, đứng bạc đãi chính mình.

Chỉ là sau đó bác dâu cả phát hiện ra số tiền ấy trong balo của cô rồi nói là cô trộm tiền của bác ấy.

Kiều Tích từ trước đến nay chưa bao giờ bị vu oan như thế, vậy nên liền đứng đó cứng cổ cãi lại bác dâu.

Khi đó chị họ có ở bên cạnh nói giúp cô một câu, rằng anh họ hôm nay có trở về nhà, có lẽ là anh ấy cầm tiền đi.

Thế nhưng chỉ nói một câu như thế thôi mà bác dâu lại cho chị họ một cái tát ngay tại chỗ, còn lớn tiếng mắng chửi chị ấy hướng cùi chỏ ra bên ngoài.

Từ lúc đó Kiều Tích liền hiểu, một số người có ác ý với bạn, thật ra cũng không hẳn là bởi vì sự ngăn cách và hiểu lầm, có đôi khi chỉ đơn giản là người đó không thích bạn mà thôi.

Minh Ngật thấy cô đang nói thì dừng thì cũng hơi ngẩn người.

Cũng may anh là một người thông minh, ngày thường không thông thạo chuyện đối nhân xử thế chẳng qua là vì lười thôi, hôm nay nhìn thấy Kiều Tích như vậy, anh hơi suy nghĩ một chút liền hiểu.

Lúc anh mua Cầu Cầu thì đã được tiếp xúc với mấy người nhà đấy của cô rồi, tuy rằng chỉ gặp 1 lần thế nhưng cũng đủ để nhận ra thái độ làm người của họ.

Minh Ngật trầm giọng nói: "Bọn họ đối với em không tốt, đúng không?"

Kiều Tích khẽ lắc đầu.

Khi đó cô vẫn được ăn no mặc ấm, còn có thể đi học, không thể nói là không tốt được.

Thế nhưng cũng chỉ có như thế thôi, còn những cái khác cô không hề được hưởng qua, bởi vậy nên cũng không thể nói là tốt được.

Loại vấn đề này làm cho cuộc trò chuyện của hai người trở nên nặng nề quá rồi.

Thật ra Kiều Tích đã sớm tạo thành thói quen tự động bỏ qua những hồi ức không được... vui vẻ lắm trong quá khứ này rồi.

Dù sao thì nhân sinh mà, nhớ kỹ những chuyện vui vẻ mới là việc mà người thông minh nên làm.

Thấy Minh Ngật im lặng không lên tiếng nữa, Kiều Tích cảm thấy có chút hổ thẹn.

Đều là tại cô, nói gì không nói lại nói ra mấy lời đấy khiến tâm tình anh họ cũng bị xấu lây.

Kiều Tích đưa tay ra vẫy vẫy trước mặt Minh Ngật, muốn trêu anh chút, "Anh họ à, anh họ ơi."

Minh Ngật lấy lại tinh thần, ngước mắt lên nhìn cô.

Kiều Tích nâng má, cười híp mắt nhìn về phía anh, "Nếu như thời gian có thể quay trở lại, anh có đặc biệt muốn quay lại thời điểm nào không?"

Đây là cái loại vấn đề kỳ quái gì vậy?

Minh Ngật tập trung suy nghĩ vài giây, sau đó dứt khoát trả lời: "Không có."

Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Trước mắt thì, nhân sinh của anh rất hoàn mỹ... Không có chỗ nào cần phải làm lại hết."

Kiều Tích: "???"

Xem ra thì tâm tình của anh họ của không hề bị cô làm ảnh hưởng đâu.

... Vẫn còn tự luyến đến như vậy cơ mà.

Minh Ngật liếc mắt nhìn đồ mít ướt trước mặt, hình như cũng đoán ra được trong lòng cô đang suy nghĩ cái gì.

Thời gian quay trở lại à... Cô là muốn cứu vãn quá khứ bất lực kia sao.

Nếu như thời gian có thể quay trở lại, bố của cô sẽ không phải xuất ngũ vì một viên đạn, bố mẹ cô sẽ không ly hôn, thậm chí... người bố thân yêu của cô cũng sẽ không gặp phải tai nạn xe cộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui