Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử

Edit + Beta: Tiểu Vũ

???

Sau những giây sợ hãi ngắn ngủi qua đi, Minh Uyển liền cảm thấy tức giận kêu loạn lên: "Được lắm! Sao anh có thể lừa đảo phi pháp như thế hả?!!!"

Đầu bên kia điện thoại tiếp tục dùng giọng nói bình bĩnh tỉnh táo hỏi lại: "Lừa em còn cần loại đề này à?"

Hình như cũng có đạo lý...

Minh Uyển đột nhiên rất muốn khóc.

"Anh thật sự rất quá đáng!" Chuyện đến nước này rồi, Minh Uyển dự định tiếp tục chống chế, có chết cũng không khai, "Anh nói sớm thì em cũng không phí mất hơn nửa giờ làm bài rồi!"

Thấy Uyển Uyển cư nhiên nói những lời vừa rồi, Kiều Tích vừa xấu hổ vừa cảm kích, khuôn mặt trắng nõn lúc này nóng đến đỏ bừng.

Giọng nói nhàn nhạt của người bên kia đầu điện thoại lại vang lên: "Thật là em tự làm?"

Minh Uyển dù về lý là không đúng thế nhưng vẫn rất mạnh mẽ đáp lại: "... Em nói là em tự mình làm!"

"Đi." Đến lúc này, thanh âm của người bên kia đầu điện thoại rốt cuộc cũng mang theo chút ý cười, nhưng không hiểu sao lại càng khiến cho Kiều Tích ở bên này cảm thấy kinh hồn bạt vía.

Thanh âm của Minh Uyển cũng có chút chột dạ: "Đi... Đi cái gì?"

"Thứ hai tới." Đại ma vương không nhanh không chậm mở miệng nói: "Đến đội tuyển quốc gia huyến luyện thử đi."

Nói xong liền cúp máy luôn.


Minh Uyển: ???

Kiều Tích: ???

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau, trong phòng là một mảnh tĩnh mịch.

5 phút sau, Minh Uyển ho nhẹ một tiếng, "Chị Tiểu Kiều, đến đội tuyển Olympic Toán quốc gia nhìn thử một chút không?"

Kiều Tích sợ đến mức ngay lập tức giơ tay xua xua, đầu cũng lắc như trống bỏi, giọng nói cũng đang phát run lên: "Chị, chị không được..."

"Này! Đến đề huấn luyện của bọn họ chị cũng đều làm được!" Minh Uyển quả thực không biết nguyên nhân nào lại khiến chị Tiểu Kiều chột dạ sợ hãi như vậy.

Nếu như cô bé mà có bản lĩnh như thế thì cô bé chỉ hận mình không thể chiếu cáo cho toàn thiên hạ thấy thôi đó có được không hả?!

Kiều Tích cắn môi một cái, thanh âm thật thấp: "Nói tới nói lui vẫn là trách chị."

Cô so với Uyển Uyển lớn hơn, vốn là nên khuyên bảo cô bé không được làm thế.

Kết quả lại làm ngược lại, Uyển Uyển không hiểu chuyện, cô không những không sửa lại cho đúng mà còn cùng cô bé hồ đồ làm loạn.

Kiều Tích thật sự cảm thấy ảo não cực kỳ.

Nếu như cô có thể giữ vững nguyên tắc, hai người bọn họ cũng sẽ không rơi vào tình huống không biết làm gì như bây giờ, nháo loạn hết cả lên rồi.

???

Minh Uyển trầm mặc 2 giây: "... Trách chị quá thông minh rồi."


Kiều Tích không còn gì để nói.

"Anh em rất là hung dữ."

"Nhưng em đảm bảo với chị..." Kiều Tích từ chối công khai chuyện mình làm bài toán kia khiến Minh Uyển không thể nào lý giải được, "Anh ấy thực sự sẽ không ăn thịt người đâu."

Kiều Tích cũng không biết nên giải thích các loại lo lắng của mình với Uyển Uyển như thế nào.

Lúc phát hiện ra bác gái Chúc không thích mình và con trai bác ấy tiếp xúc với nhau, Kiều Tích vốn dĩ đã quyết định, nếu như không phải là trường hợp bất khả kháng, cô tuyệt đối sẽ không cùng đối phương có bất kỳ tiếp xúc nào.

Hiện tại nếu như cô đến đội tuyển Olympic quốc gia huấn luyện thử... Kiều Tích quả thực không dám tưởng tượng, nếu như để cho bác gái Chúc biết thì bác ấy sẽ nghĩ như thế nào về mình?

"Được rồi, được rồi..."

Thấy chị Tiểu Kiều trầm mặc nửa ngày cũng không nói một câu, Minh Uyển không khỏi sinh ra vài phần chột dạ,

Sự tình nói cho cùng vẫn là do chính bản thân cô bé dựng lên.

Minh Uyển nhanh mồm nhanh miệng nói: "Được rồi, nếu như chị thật sự không muốn đi thì thôi, chờ anh em trở về, em sẽ thừa nhận với anh ấy mình đã làm sai... Em sẽ nói là bạn cùng lớp làm giúp."

Kiều Tích cắn cắn môi dưới: "Uyển Uyển..."

"Nhưng mà, chị Tiểu Kiều, " Minh Uyển chậm rãi mở miệng, "Em thật sự cảm thấy chị rất là thông minh đó."

"Nhưng cuộc thi Olympic kiểu này, đối với em là rất khó rất khó rất khó. Thế nhưng... chị thông minh như vậy, mặc dù chưa từng học qua, nhưng nếu quyết tâm muốn học thì khẳng định sẽ rất nhanh có thể vượt qua bọn họ!"

Thấy Kiều Tích không nói lời nào, Minh Uyển liền bổ sung thêm: "Chị đừng không tin! Em nói đều là sự thật! Chị xem anh em này, anh ấy là người vào đội tuyển quốc gia muộn nhất, thế nhưng thành tích của anh ấy so với ai cũng đều tốt hơn!"


Kiều Tích: "..."

Đột nhiên cảm thấy như có cái gì phẩy nhẹ qua tim vậy.

"Uyển Uyển." Kiều Tích ôm gối ôm, yếu ớt kêu cô bé một câu.

"Hả?" Hai mắt Minh Uyển sáng lên, "Chị cũng hiểu được lời em nói rất là có lý đúng không?"

Kiều Tích lắc đầu, cảm thấy chính mình càng thêm yếu ớt hơn rồi, "Thật ra... Chị chính là người làm nền cho anh em mà em nói đến đó."

Thời gian học tập so với người ta đều nhiều hơn lâu hơn, vậy mà thành tích còn chẳng bằng những người làm nền cô bé vừa nói.

***

Cuối tuần, Minh gia có khách tới thăm.

Hai cô gái ở trong phòng nghe thấy dưới nhà có động tĩnh, len lén chạy ra ngó, nằm úp sấp ở cầu thang để ngó xuống dưới nhìn.

Dưới tầng có vẻ như là hai mẹ con, Minh Uyển ghé vào bên tai Kiều Tích nhỏ giọng nói: "Hình như là người nhà của thầy Giang."

Kiều Tích nghi hoặc: "Thầy Giang?"

Minh Uyển kiên nhẫn giải thích cho cô: "Là thầy giáo ở đại học P... Trước đây thầy ấy dạy ở MIT, năm nay mới quay về nước. Anh em hình như đối với các nghiên cứu của thầy ấy cảm thấy rất hứng thú, dù sao thì chính là hai người không bình thường cùng nhau thảo luận vấn đề càng không bình thường... Thầy Giang trước đây còn ăn cơm ở nhà em mấy lần rồi."

"Vợ và con thầy ấy vẫn luôn ở bên Mỹ, nhưng trước đó có nghe thầy ấy nói họ cũng muốn theo thầy trở về nước." Minh Uyển vừa nói vừa ngoái cổ xuống nhìn, "Tuy rằng chưa thấy qua nhưng mà em cảm thấy bọn họ chính là người nhà thầy ấy."

Lời còn chưa dứt, đã nghe thấy bước chân của Chúc Tâm Âm đi tới chỗ cầu thang gọi hai người------

"Uyển Uyển, Tích Tích, đi xuống đây gặp khách."

Trước mặt người ngoài, Chúc Tâm Âm vẫn không nói rõ thân phận của Kiều Tích---- Bà biết những cô gái nhỏ ở cái tuổi này thường có chút sĩ diện, không muốn người khác biết được mình là trẻ mồ côi, huống hồ bà cũng không muốn những người bên ngoài lạnh nhạt với cô bé này.


Thế nên Chúc Tâm Âm cười cười nói với mẹ con Giang gia giới thiệu: "Đây là Tích Tích, cháu gái của tôi. Hiện tại ở nhờ tại nhà của chúng tôi."

Nói xong lại duỗi tay qua vai Kiều Tích vén vén tóc của cô, sau đó giới thiệu với cô: "Đây là cô Thiệu, đây là Nhã Đồng... Bác nhớ không nhầm thì năm nay Nhã Đồng 16 đúng không? Tích Tích nhà chúng ta nên gọi là chị Nhã Đồng."

Giang Nhã Đồng từ trên ghế salon đứng dậy, dáng vẻ tự nhiên hào phóng, "Gọi Nhã Đồng là được rồi."

Chúc Tâm Âm mỉm cười nhìn về phía ba cô gái, nói: "Nhã Đồng mới từ nước ngoài trở về, đến khi khai giảng cũng sẽ học ở trường trung học phụ thuộc. Hai đứa đều học cao nhất (lớp 10), đến lúc đó nói không chừng còn học cùng một lớp đấy."

Dừng một chút, bà vừa cười vừa nói với Giang phu nhân: "Thật hâm mộ chị, có được đứa con gái ưu tú như Nhã Đồng. Nhưng mà Tích Tích nhà chúng ta cũng không kém, nó chính là Trạng Nguyên kỳ thi Trung học đấy... Hai đứa chắc sẽ có rất nhiều tiếng nói chung, có thể trao đổi nhiều thêm một chút."

Hai vị phu nhân ở vườn hoa dưới tầng ngồi uống trà nói chuyện, Minh Uyển mang theo hai chị gái lên phóng trên tầng.

Xuất phát từ sự áy náy và bồi thường về mặt tâm lý, sáng hôm nay Kiều Tích đều bổ túc thêm Toán học cho Minh Uyển----- Để trước khi Minh Ngật về có thể bớt hung dữ một chút.

Lúc khách tới, Minh Uyển như được đại xá, nhanh chóng mở miệng đề nghị: "Chúng ta cùng nhau xem phim hoạt hình đi! Hai người muốn xem cái gì? Chỗ này của em phim nào cũng có!"

Kiều Tích: "Chị phim nào cũng được."

Giang Nhã Đồng cũng cười nói: "Em chọn đi, bọn chị xem cùng em."

Mọi người đều nói như vậy lại khiến cho Minh Uyển cảm thấy rất xấu hổ.

Cô đứng trước giá chọn chọn lựa lựa nửa ngày, cuối cùng chọn ra một bộ mà cô cho rằng có "Khẩu vị đại chúng"-----

"Vậy xem 'Harry Porter' đi."

Không đợi cô bé rút đĩa ra khỏi giá, Giang Nhã Đồng đã chạy tới gần bàn học, nhìn thoáng qua đống sách vở trên mặt bàn, "Hóa ra hai người vừa học bài... Có phải chị quấy rầy hai đứa không?"

"Không có không có!" Minh Uyển bị dọa nên nhanh chóng phủ nhận, "Bọn em vừa lúc cần phải nghỉ ngơi!"

Đối với Minh Uyển mà nói thì để chị Tiểu Kiều giảng bài cho mình thật sự là khổ không thể tả.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận