Chương 38:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Hành trình thi CMO năm nay có tổng cộng 5 ngày. Sáng ngày đầu tiên tất cả các thí sinh phải có mặt tại khách sạn được BTC chỉ định để điểm danh quân số, buổi tối thì các đội thi được tự do họp và thảo luận về đề thi.
Ngày thứ hai sẽ chính thức khai mạc cuộc thi, tại đây thì BTC sẽ công bố lại quy chế thi, giờ giấc thi cho các thí sinh một lần nữa để tránh nhầm lẫn đáng tiếc xảy ra.
Ngày thứ 3 và ngày thứ 4 là hai ngày thi chính thức.
Hai ngày này thí sinh sẽ phải thi liên tục từ 8 giờ sáng đến 12 giờ rưỡi, đề thi mỗi ngày gồm có 3 câu hỏi lớn.
Cuối cùng sẽ tổng kết điểm của cả hai ngày thi, chọn ra 60 người có số điểm cao nhất vào đội tuyển quốc gia.
Ngày thứ năm sẽ diễn ra lễ bế mạc cuộc thi, kết quả thì sẽ được công bố vào vài ngày sau.
Kiều Tích vỗ vỗ ngực: "Thật là khẩn trương."
Hàn Thư Ngôn nhìn cô, ôn hòa cười nói: "Bình tĩnh nào, cứ phát huy được như ngày thường là tốt rồi."
Vừa dứt lời thì đột nhiên có một giọng nói truyền đến: "Bạn học Hàn."
Hàn Thư Ngôn quay đầu, liền nhìn thấy Minh Ngật không biết xuất hiện từ lúc nào, lúc này đang đứng ở trên cao nhìn xuống cậu ta.
Hàn Thư Ngôn mơ hồ đoán được ý đồ mà Minh Ngật đến đây, hơn phân nửa là muốn đổi chỗ với cậu ta rồi.
Thế nhưng đây là chỗ mà thầy dẫn đội đã sắp xếp cho mọi người từ đầu rồi.
Cậu ta hoàn toàn có lý do chính đáng để bảo vệ quyền lợi hợp pháp của bản thân.
Bởi vậy nên lúc này cậu ta liền mở miệng trước Minh Ngật: "Minh sư huynh, em và Kiều Tích đang thảo luận vấn đề."
Minh Ngật nhíu mày, "Liên quan gì tới cô ấy?"
Dừng một chút, Minh Ngật lại giơ tay lên che ngực, nói: "Tôi say xe... Chỗ ngồi này của cậu khá là rộng rãi, tôi với cậu đổi một chút đi."
Hàn Thư Ngôn ngẩn người, không nghĩ tới Minh sư huynh lại vô sỉ như vậy, cậu ta căn bản không thể cự tuyệt mà.
Hầu như người có mặt trên toa tàu này hiện giờ đều là các thí sinh và giáo viên của đội Bắc Kinh, thầy giáo dẫn đội thấy Minh Ngật đứng ở chỗ này đã lâu liền đi tới hỏi: "Làm sao vậy? Có chuyện gì à?"
"Thưa thầy, là thế này ạ." Kiều Tích vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, cô giải thích đơn giản, "Thân thể Minh sư huynh tương đối yếu, ngồi ở chỗ của anh ấy thì sẽ say xe, chúng ta đổi chỗ cho anh ấy là sẽ ổn thôi ạ."
Giọng nói của Kiều Tích không cao không thấp, thế nhưng cũng đủ để cho tất cả mọi đều nghe thấy rõ ràng.
Trong lúc nhất thời, sự chú ý của mọi người đều tập trung lại chỗ của bọn họ, -----
"Em có mang theo thuốc chống say xe với dầu gió, cho anh này Minh sư huynh!"
"Trong tàu thật sự hơi bức bối, em cũng có chút choáng váng này."
"Haizzz, thế này thì cậu và Minh sư huynh cần rèn luyện cơ thể nhiều hơn rồi, không thể chỉ cả ngày cúi đầu vào sách vở đâu."
Sắc mặt của Minh Ngật chuyển từ trắng xang xanh mấy lần rồi.
Hàn Thư Ngôn là một người tốt bụng, thấy sắc mặt Minh sư huynh hết xanh lại trắng thì thật sự cho rằng anh bị say xe, ngay lập tức tự giác đứng lên nhường chỗ.
Cậu cầm balo lên, vừa mới chuẩn bị đứng lên rời đi thì bị Kiều Tích kéo lại.
Hàn Thư Ngôn ngẩn người.
Kiều Tích cũng cầm balo của mình lên, sau đó chỉ chỗ ngồi của mình, "Cậu ngồi chỗ của tớ đi, tớ và Minh sư huynh đổi chỗ cho nhau."
Nói xong liền xách balo lên, đi xuống cuối xe.
Để lại hai người thiếu niên, bốn mắt hai mặt nhìn nhau.
Vài giây trôi qua, vẫn là Hàn Thư Ngôn ho nhẹ một tiếng phá vỡ không khí trầm mặc: "Minh sư huynh, anh thích ngồi gần cửa sổ hay là ngồi gần lối đi?"
Không thể ngờ được hành động muốn chuyển chỗ này lại là hành động mang đá đập xuống chân mình, Minh Ngật tức giận mở miệng nói: "Tùy!"
Rõ ràng là đã từng vượt qua 2 ngày 2 đêm mang theo một con chó ngồi xe khách, thế mà tại sao khi chỉ cần phải ngồi 5 tiếng đồng hồ thôi mà Minh Ngật lại cảm thấy khó trôi qua đến vậy.
Anh ngồi thẳng người, đang định quay đầu nhìn Kiều Tích ở phía sau một cái thì lại không nghĩ rằng chỉ hơi quay mặt thôi mà đã nhìn thấy cái bản mặt của Hàn Thư Ngôn rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt của hai người cách nhau rất gần, đến hô hấp của đối phương cũng có thể cảm thấy... Hai người không hẹn mà cùng nhanh chóng quay mặt trở lại trạng thái nhìn thẳng.
Minh Ngật có chút không hiểu gì hết.
Sao tự dưng Kiều Tích lại như vậy, lẽ nào cô lại giận anh cái gì à?
Thế nhưng, do thấy tâm trạng cô không tốt nên đã hai ngày rồi anh không có đi trêu cô rồi mà.
Tại sao đến bây giờ cô vẫn còn tức giận nhỉ?
Nhưng vấn đề là, cô rốt cuộc tức giận cái gì?
Lại nói, cô phải về nhà ăn Tết, anh còn chưa có tức giận đâu đấy.
***
Kiều Tích ngồi xuống chỗ ngồi ban đầu của Minh Ngật, bên cạnh cô là một trong hai nữ sinh đạt giải nhất cuộc thi Toán khu vực Bắc Kinh vừa rồi - Lô Dương.
Tính cách của cô ấy rất lãnh đạm, từ trước đến nay cũng toàn độc lai độc vãng, mọi người đều cảm thấy cô ấy vô cùng lạnh lùng, cao ngạo, là người không thể tiếp cận được.
Kiều Tích nghe nhiều nên cũng tự động cho là như vậy.
Sợ quấy rối đến chị ấy đọc sách, cô im lặng ngồi xuống, không dám ho he một tiếng nào.
Cô đột nhiên hiểu được dụng ý sắp xếp chỗ ngồi của thầy giáo.
Hình như là chỉ có tính cách của anh họ mới có thể địch lại được với Lô Dương thôi, cũng chỉ có hai người họ ngồi cùng nhau mới không sợ bị đông chết.
Lô Dương nghe thấy động tĩnh ở ghế bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái.
Kiều Tích nở nụ cười tươi xem như lời chào hỏi, sau đó liền tìm chuyện để nói: "Chị xem sách gì vậy?"
Thật ra mỗi học sinh đều sẽ có nhưng quyển sách bí mật của bản thân, không muốn công khai cho người khác, nhất là những người trực tiếp cạnh tranh với mình.
Nếu như là bình thường thì Kiều Tích sẽ không đi hỏi xem người ta đang đọc sách gì.
Chỉ là cô có thoáng nhìn thấy trang giấy dày đặc chữ của quyển sách, đó chắc chắn không phải sách Toán, cũng không phải thơ mà có lẽ là một quyển tiểu thuyết gì đó, thế nên cô mới đi hỏi cái vấn đề này.
Lô Dương ngẩn người, sau đó lật bìa sách ra cho cô nhìn.
Một cô gái nửa với tạo hình nửa thiện nửa ác trên phông nền màu đen, cùng với dòng chữ------
" The Fountainhead", Ayn Rand. (*)
(*) The Fountainhead là một quyển sách đã được dịch sang Tiếng Việt với tên là Suối nguồn.
Thấy cô tỏ vẻ không hiểu, Lô Dương giải thích đơn giản: "Chủ nghĩa cá nhân đối với chủ nghĩa tập thể."
"À." Kiều Tích làm bộ nghe hiểu, bừng tỉnh mà gật gật đầu.
Cô từng cho rằng quyển sách "Zarathustra đã nói như thế (*)" mà anh họ đọc đã đủ khiến cô chấn kinh rồi, nhưng mà... ít nhất thì... quyển sách đó cô vẫn còn biết tên tác giả.
(*) một quyển sách do triết gia người Đức Friedrich Nietzsche viết, gồm có bốn phần được viết giữa năm 1883 và năm 1885
Còn quyển sách thoạt nhìn rất lợi hại này của đàn chị, ngay cả tên tác giả cô cũng chưa từng nghe qua bao giờ.
Chỉ là... nhắc đến anh họ, cô lại không nhịn được tức giận.
Lúc trước khi lên đường, bác Chúc giúp hai người thu thập hành lý.
Lúc này thời tiết Bắc Kinh đã chuyển lạnh rồi, còn có mấy đợt tuyết lớn nữa, Uyển Uyển cũng đã ngã bệnh.
Lại nói một chút về việc Uyển Uyển ngã bệnh. Trong nhà có hai con chó, một trong hai con chính là Bambi đại ngu ngốc, thấy tuyết rơi là nó cực kỳ hân hoan vui sướng, chạy lăng xăng khắp nơi khiến không ai không biết là nó muốn ra ngoài nghịch tuyết, khổ nỗi người trong nhà không cho nó ra ngoài chơi, sau một hồi thấy không ai để ý, nó liền mang theo Cầu Cầu chạy ra ngoài lăn lộn trong tuyết.
Uyển Uyển nhìn thấy cũng không lôi hai đứa chúng nó về mà còn chạy theo chơi cùng chúng nó cả một buổi chiều, kết quả là tối về liền ngã bệnh.
Chúc Tâm Âm bị tức không nhẹ, ra lệnh cưỡng chế cô bé phải nằm trên giường dưỡng bệnh, nếu như còn dám đi ra ngoài thì bà sẽ đem hai con chó đi tặng ngay lập tức.
Trong nhà đã có người ngã bệnh thế nên Chúc Tâm Âm đương nhiên là rất lo lắng cho những người còn lại, đặc biệt là Kiều Tích.
Bởi vì Kiều Tích phải đi Hàng Châu tham gia cuộc thi CMO, Chúc Tâm Âm liền mua cho cô quần áo mới, toàn là áo lông và áo lót nhung dê, lại còn tặng thêm hai cái quần nỉ cực kỳ dày nữa.