Chương 41:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Trong thư phòng của giáo sư Giang.
Nghe đến sự tích bỏ thi của Minh Ngật, giáo sư Giang cũng hoảng đến mức nín thở.
Lúc này nhìn thấy Minh Ngật, ngay cả giáo sư Giang từ trước đến nay ôn hòa cũng không nhịn được quở trách anh------
"Em nhìn lại xem, không muốn thi thì cũng đừng đi chứ, thi được nửa rồi lại bỏ là chuyện gì hả? Em có biết là Tôn giáo sư bị em chọc đến mức tức điên hay không hả, hơn nửa đêm còn gọi điện cho thầy chửi bới ầm lên."
Minh Ngật lười biếng tựa vào lưng ghế, thần thái thanh thản, "Đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa ạ."
Giáo sư Giang thở dài, cùng lười nói anh.
Hai người ở trong thư phòng nói chuyện một hồi, thì Giang giáo sư đột nhiên nhớ tới------
"À đúng rồi, người lần trước em có nói qua ấy, một cô gái nhỏ rất có thiên phú, lần này thi thế nào?"
Minh Ngật suy nghĩ một chút, sau đó đáp: "Cô ấy cảm thấy mình thi không được tốt lắm."
Nhưng anh cũng biết rõ trình độ của một số người trong đội.
Có những người đó đồng hành phụ trợ... Đồ mít ướt cũng không tính là thi kém quá.
Nghe thấy vậy giáo sư Giang liền cười cười: "Ngày đó Nhã Đồng trở về, thầy hỏi nó thi thế nào, nó cũng nói là thi không được lý tưởng."
Nói đến con gái mình, giáo sư Giang cảm thấy vô cùng kiêu ngạo và tự hào, "... Kết quả mấy hôm trước chấm xong, thầy đi hỏi Tôn giáo sư thì mới biết hóa ra nó cũng đứng thứ 5."
Giáo sư Giang có chút cảm khái: "Mấy đứa trẻ các em ấy, điên cuồng thì không sợ người khác biết, thế nhưng lại rất sợ người khác biết được trình độ thật sự của mình."
Minh Ngật phủ nhận: "... Em không có."
Giáo sư Giang nhìn anh, cười ra tiếng: "Đúng đấy, chưa thấy qua người nào điên cuồng hơn em."
Dừng một chút, giáo sư Giang lại nói: "Cô gái nhỏ em mà em nói kia, lúc nào rảnh rỗi thì dẫn tới đây cho thầy nhìn một chút."
***
Từ nhà giáo sư Giang đi ra, Minh Ngật lấy điện thoại ra nhìn.
... Vẫn không nhận được tin nhắn của đồ mít ướt.
Nói thật thì, anh cảm thấy hành động này của đồ mít ướt vô cùng ngu ngốc.
Trừ phi là sau này bọn họ không gặp lại nhau, bằng không thì hành vi trốn tránh của đồ mít ướt bây giờ không có một chút ý nghĩa nào cả.
Chờ đến khi về đến nhà, hai phụ huynh Minh gia đều quay về phòng nghỉ ngơi, anh gõ cửa phòng em gái ngu xuẩn, "Vừa rồi bọn em nói cái gì?"
Uyển Uyển biết rõ còn cố hỏi: "Bọn em? Em và ai?"
Minh Ngật nhịn xuống cảm xúc muốn gõ cái đầu chó của em gái, cố gắng chịu đựng nhắc lại một lần nữa: "Số tiền lần trước vẫn chưa dùng hết."
Ngụ ý là, anh vẫn còn giá trị lợi dụng đấy.
Quả nhiên, lời này vừa nói ra, thái độ của Uyển Uyển đã thay đổi 180 độ, vẻ mặt lúc này trông vô cùng chân chó nhìn anh cười: "Anh, anh muốn hỏi cái gì? Em đều nói cho anh biết hết."
Minh Ngật suy nghĩ một chút rồi mở miệng: "Mấy người mỗi ngày đều gọi videocall cho nhau là đang nói đến những chuyện gì?"
Uyển Uyển cười vô cùng nịnh nọt: "Trò chuyện về anh đó... Chị Tiểu Kiều nói anh là người đối xử với chị ấy tốt nhất!"
Minh Ngật liếc nhìn em gái ngu xuẩn một cái, "Tiếp tục bịa đí."
Uyển Uyển cũng liếc mắt lại: "Nếu đã biết vậy thì anh còn hỏi làm gì?"
Cô và chị Tiểu Kiều trò chuyện rất nhiều, phim hoạt hình nào mới ra này, thần tượng nào đẹp trai này, rồi cả những chuyện bát quái về trường học nữa... Nhiều chủ đề như thế đó, được chưa?
Chỉ là... nhìn bộ dáng bây giờ của anh trai, Uyển Uyển đột nhiên cảm thấy anh ấy có chút thảm mà.
Minh Uyển biết anh trai nhà mình vô cùng ẫu trĩ, lời nói thì vô cùng muốn ăn đòn, cũng không biết cách đối nhân xử thế với người khác, đại đa số thời gian đều là cô không thèm so đo với anh ấy.
Bởi vì anh trai cô từ nhỏ đến lớn đều là thiên tài.
Anh chưa từng chịu qua loại chuyện khó khăn mà người bình thường gặp phải, thế nên không thể thể nghiệm và quan sát những hỉ nộ ái ố mà người bình thường sẽ có, loại chuyện này thì sao có thể trách anh ấy được? Đành phải bỏ qua thôi.
Thế nhưng hôm nay, nhìn thấy anh trai nhà mình rốt cuộc cũng trải qua lần thay đổi cảm xúc đầu tiên trong đời, lần đầu tiên gặp phải chuyện mà người bình thường nên gặp thì Uyển Uyển lại không hề có chút cảm xúc hả hê nào.
Mà ngược lại, cô cảm thấy anh trai bây giờ thật đáng thương... Giống như một con chó vậy!
Thế nhưng, tính tình chị Tiểu Kiều tốt như vậy, anh trai rốt cuộc là đã làm cái gì mà có thể khiến chị ấy không thèm để ý như thế?
Chỉ là, cũng may người đó là chị Tiểu Kiều... Nếu như mà đổi thành một người khác thì anh trai không phải là đã bị đánh chết rồi sao?
Uyển Uyển vừa nghĩ vậy liền dùng anh mắt rất đồng tình mà nhìn anh trai.
Chỉ là, một cái liếc mắt ngắn ngủi như vậy thôi cũng đã khiến toàn thân Minh Ngật nổi lên sự cảnh giác.
"Làm cái gì thế?" Minh Ngật phản ứng rất lớn, mở miệng ra lấp liếm, "Anh chỉ thuận miệng hỏi thôi, em không cần cảm thấy anh rất đáng thương."
Minh Uyển: "..."
Rõ ràng là mọi người đều không muốn để ý tới anh trai, thế nhưng anh ấy lại hết lần này đến lần khác vì giữ mặt mũi mà luôn cắn răng chống đỡ.
Nghĩ như vậy khiến cô cảm thấy anh trai càng đáng thương hơn.
***
Quay về phòng của mình, Minh Ngật ngồi ở trước bàn đọc sách, mở điện thoại ra, nhìn khung tin nhắn trống rỗng, tâm tình lại càng thêm phiền.