Chương 43: Bắt quả tang
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Uyển Uyển vốn dĩ còn đang rất buồn ngủ, thế nhưng vừa nghe thấy được đi thăm chị Tiểu Kiều thì cô bé liền nháy mắt tỉnh tỉnh lại.
Trong lòng còn nghi ngờ chính mình nghe nhầm: "... Chị Tiểu Kiều?"
"Đúng." Minh Tuấn dùng giọng điệu nghiêm túc khẳng định, "Một mình con ở nhà, bố không yên tâm."
Một người bà con xa của Chúc gia bị bệnh nặng, ngày hôm qua Chúc Tâm Âm đã đi Thượng Hải để thăm người bà con này rồi.
Hơn nữa, cũng sắp đến Tết rồi, các thím giúp việc trong nhà cũng phải về nhà của mình.
Vốn dĩ ông còn định để Uyển Uyển ở lại Bắc Kinh đi ăn cơm quán, qua 2 ngày nữa thì vợ ông cũng trở về rồi.
Nhưng hiện tại xem ra, vẫn là mang theo cả con gái cùng đi luôn tốt hơn.
Xác định lời bố nói là thật, Uyển Uyển vô cùng vui vẻ, lập tức nhảy dựng lên: "Vui quá đi! Ngày mai con sẽ mang Bambi và Cầu Cầu sang nhà Cá!"
Nói xong liền muốn lên nhà đi thu thập hành lý, nhưng vừa đi được vài bước thì bị Minh Tuấn gọi ngược lại.
Uyển Uyển: "Sao ạ?"
Minh Tuấn suy tư vài giây, "Anh con nói nó đi đâu?"
Uyển Uyển rất không hiểu nổi: "Đi nhà ông nội ạ... Không phải buổi chiều bố đã hỏi rồi sao?"
Ha... Minh Tuấn cười lạnh một tiếng.
Xem ra thằng trời đánh này còn có đồng minh giúp đỡ.
***
Sáng hôm sau, lúc Kiều Tích tỉnh lại thì trời đã sáng bảnh mắt rồi.
Cô bật dậy lấy đồng hồ báo thức qua nhìn, thấy kim giờ đã chỉ đến số 8 rồi, cả người đang còn buồn ngủ ngay lập tức tỉnh táo lại như vừa uống nước tăng lực.
Kiều Tích xuống giường, lúc này mới phát hiện ra chăn gối hôm qua cô trải cho anh họ đã được gấp gọn lại, lúc này được đặt trên một cái ghế trong phòng.
Mà anh họ ngủ trên đất tối qua cũng không thấy bóng dáng đâu nữa.
Kiều Tích xoa xoa đầu, gấp gọn chăn của mình lại.
Tối hôm qua cô thật sự không thể náo ngủ được... Nhưng mà cô vẫn nhớ rõ mình đã đặt báo thức rồi.
Từ trong phòng ngủ đi ra, bà nội đang ở trong bếp làm vằn thắn, vừa thấy cô liền nói: "Nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi ra đây ăn sáng nào."
Thấy bà nội không có gì khác thường, hiển nhiên là không gặp được anh họ rồi... Kiều Tích thoáng yên lòng.
Chỉ là, anh họ đi đâu vậy nhỉ?
Kiều Tích vừa uống sữa đậu nành vừa suy nghĩ xem anh đi đâu.
Cô lấy điện thoại ra nhìn, không hề có một cuộc gọi hay một tin nhắn nào của anh họ hết.
Thật là kỳ quái...
A chết rồi!
Kiều Tích đột nhiên nhớ ra, là cô cho số anh họ vào danh sách đen rồi.
Nhanh chóng mở điện thoại, kéo số của anh họ ra khỏi danh sách đen, sau đó lại gửi tin nhắn cho anh-----
"Anh đi đâu đấy?"
5 phút sau, điện thoại của Kiều Tích vang lên.
Là anh họ.
Cô cẩn thận nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bếp, sau đó lén lén lút lút cầm điện thoại đi tới ban công, "Alo."
Minh Ngật lời ít ý nhiều nói: "Mở cửa cho anh."
Kiều Tích: "???"
Chỉ là, không đợi Kiều Tích kịp đi đến mở cửa, bà nội cô ở phòng bếp đã nghe thấy tiếng chuông trước rồi giành đi mở cửa rồi.
Kiều Tích cho là mình bị hoa mắt, vẻ mặt anh họ lúc này thế mà lại đang tươi cười.
Vừa nhìn thấy bà nội cô, anh liền xách mấy hộp quà lớn nhỏ đi vào trong nhà, ngoài miệng còn gọi hết sức thân mật: "Bà nội."
Bà nội Kiều suýt chút nữa cho là mình già rồi hồ đồ, nhìn hơn nửa ngày cuối cùng cũng xác nhận đây không phải là đứa cháu nào của bà hết, lúc này liền mở miệng hỏi: "Cháu này, cháu là ai vậy?"
Kiều Tích rất sợ đầu óc anh họ đột nhiên có vấn đề, sẽ dùng mấy đại từ xưng hô kỳ quái như bạn trai bạn gái để trả lời bà cô thế nên cô liền nhanh chóng xông tới tranh trả lời------
"Bà ơi, đây chính là con trai của bác Minh, anh ấy tên là Minh Ngật ạ."
Nghe thấy đây là con trai của ân nhân ở Bắc Kinh, bà nội cô liền không ngừng cầm tay anh,mở miệng nói----
"Hóa ra là Tiểu Minh, bà cảm ơn cả gia đình vì đã quan tâm chăm sóc Tích Tích nhà bà nhé. Tích Tích còn nhỏ, không hiểu chuyện, mang cho nhà cháu nhiều phiền toái rồi."
Vâng, là rất phiền ạ.
Minh Ngật liền nhìn thoáng qua đồ mít ướt phiền phức đang đứng bên cạnh.
Có vẻ là rất tự giác hiểu được sự phiền toái của mình, đồ mít ướt lúc này đang chột dạ cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.
Vì vậy nên Minh Ngật xoay đầu lại, nhìn về phía bà nội cười nói, "Cô ấy rất ngoan không phiền phức đâu ạ."
Bà nội nhìn anh, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười------
"Sao cháu lại đến Tây Kinh? Tới một mình sao? Mau vào đây ngồi nào, vào đây ngồi nào."
Minh Ngật nói: "Sắp đến Tết rồi thế nên bố cháu muốn cháu đến tặng nhà mình chút đồ ạ."
"Tặng làm gì cho vất vả, nhà bà ăn mặc đều đủ rồi." Bà nội cô vừa cười vừa hỏi thăm, "Bố cháu sao lại bắt cháu đi xa thế này? Lại mang nhiều đồ như vậy? Trên đường chắc là mệt muốn chết rồi phải không?"
"Không sao đâu ạ." Minh Ngật trước mặt bà nội cô trông vô cùng ngoan ngoãn thành thực, cô quả thật không thể nào tin vào hai mắt của mình được nữa rồi.
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Cũng không phải là đặc biệt tới mỗi đây ạ."
QUả nhiên, bà nội cô liền cắn câu, nhanh chóng tò mò hỏi tiếp: "Thế à? Cháu tới Tây Kinh còn có việc gì sao?"
"Vâng ạ." Minh Ngật gật đầu, "Bạn gái cháu tức giận, thế nên cháu phải tới đây để dỗ dành cô ấy."
Kiều Tích bỗng dưng mở to hai mắt nhìn anh.
Bà nội cô cũng rất kinh ngạc.
Vẫn đang là học sinh cấp 3 mà, yêu sớm thì yêu sớm, nhưng cũng nên biết lén lút chút chứ, sao lại công khai ra thế này hả?
Bà nội Kiều quay đầu nhìn sang cháu gái, phát hiện ra cô đang cúi đầu, cũng không hề kinh ngạc chuyện con trai Minh gia có bạn gái.
... Xem ra là cả nhà bên đấy đều biết chuyện thằng nhóc này có bạn gái?
Bà nội Kiều cũng không có ý kiến gì, có thể là các gia đình ở thành phố lớn đều văn minh hơn tiến bộ hơn, chắc là họ đều giáo dục con cái kiểu thế này.
Bà nội Kiều không muốn làm mất mặt cháu gái, thế nên liền tỏ ra như hai người quen biết đã lâu mà trò chuyện cùng với Minh Ngật.
"Bạn gái cháu cũng là người Tây Kinh sao? Cũng đi học ở Bắc Kinh luôn à?"
Minh Ngật mặt không đối sắc gật đầu.
"Tới rồi sao không rủ cô bé cùng đi chơi? Đưa đến nhà bà luôn này, bà làm món ngon cho mấy đứa ăn."
Minh Ngật lắc đầu. "Ngày hôm qua cháu gặp cô ấy rồi, cô ấy nói hôm nay muốn ở nhà với bà nội."
Vừa nghe anh nói như vậy, bà nội Kiều cũng không hỏi nữa, chỉ là cười nói: "Được rồi, vậy thì hôm nay cháu cứ ở chỗ này của bà nhé."
Nói xong lại chỉ huy cháu gái bên cạnh, "Tích Tích, đến đây, nói chuyện với anh Tiểu Minh một chút đi, bà đi lấy hoa quả cho mấy đứa ăn."
Kiều Tích chậm rãi di chuyển đến.
Cô trừng mắt nhìn anh họ và mấy túi quà... Không phải là làm mất ví tiền rồi à?
Đàn ông đều là loại lừa đảo!
Nhìn thấy bà nội vào bếp chuẩn bị hoa quả, Minh Ngật liền ngựa quen đường cũ đi đến chỗ tủ giày, lấy ra một đôi dép đi trong nhà, sau đó vô cùng tự nhiên mà đi vào.
Kiều Tích: "..."
Cô mở TV trong phòng khách lên, bật tiếng lên để át tiếng cô rồi hỏi: "Anh tới đây làm gì?"
Minh Ngật thẳng thắn tuyên bố: "Gặp mặt người nhà bên nữ."
Kiều Tích lập tức trừng mắt: "Em còn chưa đồng ý với anh đâu!"
Anh họ toàn là tự mình quyết định thôi.
Hôn là anh tự hôn, bạn trai là tự anh nói, gặp người nhà cũng là tự anh nói, còn cái gì mà đến thăm bạn gái chứ... Cô còn chưa đồng ý đâu đấy!
Bà nội bưng hoa quả ra, vừa khéo nghe được câu cuối cùng của Kiều Tích, liền cười hỏi: "Đồng ý cái gì?"
Kiều Tích đỏ bừng mặt, cúi đầu không lên tiếng.
Bà nộ cười chuyển hướng về phía Minh Ngật, "Hai đứa vừa nói cái gì đó?"
Minh Ngật cũng cúi đầu, trong giọng nói còn mang theo chút tủi thân, "Cháu nói thì Tích Tích sẽ tức giận."