Chương 47: Cô ta bắt nạt con dâu mẹ
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Không đợi mọi người trong phòng học kịp phản ứng, Minh Ngật đã sải bước chạy lên bục giảng, trực tiếp gấp máy tính của Giang Nhã Đồng xuống.
Một tiếng "Ầm" lớn vang lên.
Những học sinh ở trong phòng học vốn dĩ đang thì thầm to nhỏ về chuyện vừa xảy ra thế nhưng nhờ tiếng ầm kia mà tất cả đều im lặng lại.
Minh Ngật cực kỳ tức giận.
Phàm là những người quen biết anh đều biết anh là người dù trời có sập xuống thì anh cũng không thèm quan tâm, làm gì đã có ai gặp qua bộ dạng Minh Ngật tức giận đâu.
Thế nhưng giờ phút này anh lại cực kỳ tức giận, anh trực tiếp cầm mic lên, gằn từng câu từng chữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bịa đặt!"
Mọi người phía dưới đều ngơ ngác nhìn nhau, trên mặt đều hiện ra sự lúng túng.
Lời nói này của Minh Ngật chính là tuyên bố anh không tin tưởng loại chuyện vớ vẩn này.
Chuyện kiểu này, yên lặng cho qua là xong, mọi người nhiều lắm cũng chỉ dám lén lút nói ở sau lưng thôi.
Thế nhưng hiện tại anh lại muốn làm sáng tỏ chuyện này, đưa nó lên khỏi mặt nước ra ngoài ánh sáng, điều này khiến mọi người trong phòng học lúc này cảm thấy cực kỳ lúng túng, không biết nên làm gì cho phải.
Minh Ngật càng phẫn nộ hơn.
Anh cảm thấy chính mình bị mất trí rồi, cho nên mới chạy lên đây nói những lời này.
"Cô ấy câu dẫn ai? Cô ấy cần phải câu dẫn ai nữa hả?"
"Tôi quen cô ấy từ nhỏ, sớm chiều chung sống... Tôi theo đuổi cô ấy lâu như vậy mà đến bây giờ cô ấy vẫn chưa đồng ý kia kìa. Sao tôi lại không thấy cô ấy chạy tới câu dẫn tôi nhỉ?"
Tất cả mọi người đều chấn kinh.
Cho dù năm nay Minh Ngật không tham gia vào đội tuyển thế nhưng vẫn có rất nhiều người ở đây biết anh, cũng biết được mối quan hệ anh em họ của anh và Kiều Tích.
Tuy là danh hiệu "Anh họ, em họ" này đối với người Trung Quốc thì có thể chẳng có chút quan hệ thân thích nào cả.
Thế nhưng những lời Minh Ngật vừa nói lại khiến mọi người ở đấy sốc đến tận óc... Anh họ em họ, thật sự là quá phản đạo đức rồi.
Trong lúc mọi người còn đang bận kinh ngạc, hoảng sợ thì Hàn Thư Ngôn đột nhiên đứng dậy.
Giọng nói của cậu không to nhưng lại rất rõ ràng------
"Thời gian tôi và Kiều Tích quen biết nhau không tính là lâu, nhưng đối với hiểu biết của tôi về cô ấy thì, cô ấy chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện như vậy."
Tưởng Nhất Vĩ đang ngồi nghe cũng lười biếng lên tiếng: "Có phải ngu đâu mà đi câu dẫn người khác? Nói bậy bạ cái gì thế không biết. Tất cả giải tán đi."
Vốn dĩ sau khi nghe được câu nói của Minh Ngật thì mọi người cũng có chút tin tưởng rồi.
Dù sao thì với ngoại hình và trí thông minh của anh thì hiển nhiên là nhân vật nam chính bước ra từ truyện tranh rồi.
Anh hoàn mỹ như vậy mà vẫn chưa theo đuổi được Kiều Tích thế nên quả thật khó mà tưởng tượng nổi dáng vẻ cô đi câu dẫn người khác là như thế nào.
Nhưng ai mà ngờ được, sau đó lại nhảy hai người con trai khác nữa.
Hàn Thư Ngôn và Tưởng Nhất Vĩ không có chói sáng như Minh Ngật, thế nhưng hai người này cũng được coi là học thần, lại thêm vóc dáng cao ráo ngoại hình sáng sủa thế nên đương nhiên cũng là những đối tượng được các nữ sinh thầm mến.
Bỗng chốc có 3 người thanh niên ưu tú như vậy đứng ra lên tiếng bênh vực Kiều Tích, khó tránh khỏi làm người khác nghĩ lệch lạc.
Mọi người cảm thấy, cái tin nhắn kia, cũng không chắc là nói bừa đâu...
Có lẽ chính là Kiều Tích thủ đoạn giỏi, biết lấy lui làm tiến, thế nên các nam sinh mới bảo vệ cô ta như thế?
Vốn dĩ là Lô Dương cũng không định đứng ra.
Nhưng mà nhìn thấy mấy tên con trai ngu xuẩn kia thay nhau ra trận thì cô thật sự không thể nhẫn được nữa.
Cô cười lạnh một tiếng, sau đó mở miệng nói------
"Đang ngồi ở đây đều là những bạn nam rất ưu tú."
"Không nói đến các trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, chỉ đơn giản nói đến các trường đại học tốt nhất trong nước thôi, có phải là các bạn đều có thể dễ dàng vào học?"
"Về sau, các bạn đều sẽ có tiền đồ quang minh, phong quang vô hạn... Nếu như Kiều Tích có những kỹ năng như kỹ nữ kia, thì chắc hẳn tất cả các bạn đều từng bị cô ấy câu dẫn qua rồi?"
Dừng một chút, Lô Dương lại nói tiếp-----
"Nói đến các kỹ năng kia thì tôi cùng mọi người phân tích nhé! "
"Tìm bạn nam hỏi bài tập, mượn áo mặc cho đỡ lạnh, cùng đi ăn cơm với nhau, có phải là Kiều Tích đều cùng các bạn làm qua những việc trên không?"
Lời nói này của Lô Dương, mới là điều mấu chốt nhất.
Đến đây được vài ngày rồi, mỗi ngày lên lớp hay đi ăn cơm thì đều là hai người Kiều Tích và Dịch Hiểu Trạch đi cùng nhau.
Ngoại trừ những bạn học có quen biết từ trước, Kiều Tích gần như đều không nói chuyện với bất cứ bạn nam nào khác.
Lô Dương nhìn xung quanh một vòng, ngữ khí rất bình tĩnh: "Không bị cô ấy 'Câu dẫn' sao?"
Trong phòng học hoàn toàn yên tĩnh.
Mọi người đều không muốn ăn quả đắng này đâu.
... Có chút không chống đỡ nổi.
"Một người đều không có." Lô Dương cười lạnh một tiếng, "Không phải mọi người nói Kiều Tích là kỹ nữ, không có đàn ông không sống nổi sao? Bây giờ lại không có một ai lên tiếng cả, điều này phải chăng là do các bạn quá kém cỏi, không xứng đáng được lọt vào mắt xanh của Kiều Tích?"
"Đều ở chỗ này xem náo nhiệt cái gì? Có thời gian và sức lực như thế thì vẫn là bận tâm đến chuyện học tập thi cử của mình đi."
Lời nói này khiến cho tất cả mọi người đều tỉnh mộng.
Dù sao thì bọn họ không phải tới đây để xem bát quái, có thời gian và sức lực cho chuyện này thì đúng thật là không bằng đi về phòng làm vài cái đề.
"Chờ một chút." Nhìn thấy mọi người đang dồn dập muốn đứng dậy đi về, Minh Ngật đột nhiên thốt ra một câu.
Anh bình tĩnh nói tiếp----
"Truyền bá công khai loại tin không đúng sự thật thế này, tức là bịa đặt phỉ báng."
"Tuy rằng đã gỡ đi, nhưng mà tôi biết vừa nãy có rất nhiều bạn ở đây là chụp ảnh lại."
"Phiền mọi người gửi cho tôi một bản, để làm chứng cứ."
Chờ đến khi mọi người đều rời khỏi phòng, Minh Ngật liền lôi Giang Nhã Đồng lại, ngữ khi lạnh buốt: "Giang Nhã Đồng, cô lại chơi thủ đoạn gì nữa?"
Minh Ngật tuy rằng không yêu thích, quý mến gì cô ra thế nhưng vì nể mặt Giang giáo sư, anh vẫn chưa hề làm gì quá đáng với cô ta cả.
Nhưng hôm nay, anh thật sự không thể nhịn được.
Giang Nhã Đồng bị anh kéo đến cả người lảo đảo.
Nhưng cô ta cũng không tự ti không hống hách, chỉ chậm rãi đứng vững lại, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn Minh Ngật------
"Anh muốn bảo vệ Kiều Tích là chuyện của anh. Thế nhưng rõ ràng là Trác Á gửi tin nhắn, không phải tôi. Sao anh có thể giận lây sang tôi vậy?"
Minh Ngật đang muốn mở miệng nói gì đó thì Lô Dương đột nhiên đi tới.
Cô nhìn Minh Ngật, nói: "Không thấy Kiều Tích, cậu đi tìm em ấy đi, đừng để em ấy khóc một mình."
Minh Ngật nhìn lại, quả nhiên không thấy bóng dáng Kiều Tích đâu.
Anh ngay lập tức không thèm so đo cùng Giang Nhã Đồng nữa, buông cô ta ra rồi chạy ra khỏi trường học.
Giang Nhã Đồng không lên tiếng, chỉ yên lặng đi về phía bục giảng, cầm lấy laptop của mình cất đi.
Lô Dương nhìn cô ta, "Thật sự không liên quan gì đến cô?"
Giang Nhã Đồng cười nhạt một tiếng: "Tôi không có thừa hơi đi làm chuyện này."
Lô Dương biết, lời này của Giang Nhã Đồng là thật.
Cho nên vừa rồi cô mới giúp cô ta giải vây.
Sắp xếp chỗ ở cho học sinh đến tham gia tập huấn đều là dựa theo số điểm.
Thế nên Giang Nhã Đồng đứng thứ 5 và Lô Dương đứng thứ 6 đương nhiên là đương xếp ở cùng nhau.
Cô biết mấy ngày hôm nay Giang Nhã Đồng có chút không được ổn, hai lần thi vừa rồi đều có chút bất thường.
Lô Dương tận mắt nhìn thấy, đêm nào Giang Nhã Đồng cũng thức làm đề đến tận 2-3 giờ sáng mới đi ngủ, thậm chí còn uống thuốc nữa...
Lô Dương biết, cô ta không thể làm ra cái loại chuyện vô bổ này được.
***