Chương 49:
Edit + Beta: Tiểu Vũ
Suốt bữa cơm tối, Kiều Tích không thể nào tập trung ăn uống được.
Uyển Uyển thì vẫn như cũ ríu ra ríu rít, tiểu nha đầu nhìn chòng chọc vào miếng thịt chân giò trong bát của Kiều Tích không rời đi được.
"Chị Tiểu Kiều, chân giò của chị nguội rồi kìa!"
... Chân giò của cô?
Lời này nghe cứ là lạ.
Đương nhiên, sống với nhau lâu như vậy rồi, Kiều Tích vẫn có thể nghe hiểu được ý tứ sâu xa của Uyển Uyển.
Cô lập tức gắp miếng chân giò sang bát cho Uyển Uyển, "Chị không thích ăn cái này. em ăn đi."
Uyển Uyển vui mừng hớn hở nhận lấy, gặm một cái, "Vẫn là để em giúp chị tiêu diệt cho."
Chúc Tâm Âm thấy thế, không nhịn được mà đập một vỗ một cái không nặng không nhẹ vào cánh tay con gái, giọng điệu trách móc: "Mỗi ngày đều chỉ biết bắt nạt chị Tiểu Kiều thôi."
"Con đâu có?" Uyển Uyển vẫn rất vững vàng giữ chặt miếng chân giò trên tay, vẻ mặt rất là ủy khuất, "Con cũng cho chị Tiểu Kiều tôm của con mà!"
Chúc Tâm âm gõ vào trán con gái, không thể làm được gì nói: "Con đúng thật là."
Nói xong lại múc một bát canh đưa cho Kiều Tích, giọng nói rất từ ái: "Gần đây Tích Tích học tập vất vả, ăn nhiều một chút đi nào."
Kiều Tích cắn chặt môi.
Vừa rồi bác Chúc đã nhìn thấy cô và anh họ... thế nhưng bác ấy vẫn sợ làm mất mặt cô thế nên cái gì cũng chưa nói, hiện tại lại còn quan tâm chăm sóc cô thế này nữa.
Kiều Tích cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Bác Chúc đối với cô tốt như vậy, thế mà cô lại dám lén thích anh họ sau lưng bác ấy.
Chẳng những lén lút thích, mà cô còn lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, chắc chắn rằng sau khi thấy cô và anh họ thân mật như thế nhất định sẽ nổi trận lôi đình với cô.
Sự thật hóa ra lại căn bản không phải như thế!
Bác Chúc rõ ràng đã phát hiện ra, thế nhưng lại giả vờ không biết gì cả, cho cô đầy đù thể diện.
Bác Chúc đối với cô tốt như vậy, thế mà cô lại lừa dối bác ấy lâu đến thế...
Kiều Tích cảm thấy mình thật sự là một con người xấu xa!
Minh Ngật phát hiện thấy mặt Kiều Tích lúc đỏ lúc trắng, cơm không chưa ăn được vài miếng, nhìn qua rõ ràng là đang mang tâm sự nặng nề.
Anh vô thức nhíu mày lại, sau đó liền gắp một miếng sườn vào trong bát cô, "Chuyên tâm ăn cơm đi."
Kiều Tích đang cảm thấy hổ thẹn với bác Chúc, lúc này tất nhiên là không muốn có nửa điểm quan hệ gì với anh họ, lập tức liền không chút khách khí gắp miếng sườn kia trả lại về bát của anh.
Minh Ngật: "???"
***
Ăn cơm xong, Kiều Tích liền dán mông trên ở trên ghế không muốn di chuyển.
Uyển Uyển nhảy đến muốn kéo cô đi lên tầng: "Chị Tiểu Kiều, nhanh tới phòng em nào, em cho chị xem quần áo em mới làm cho búp bê!"
Kiều Tích lén lút nhìn bác Chúc, "Chị... chị muốn ăn thêm bát nữa!"
Chờ Uyển Uyển đi lên tầng, Chúc Tâm Âm híp mắt nhìn cô, "Tích Tích còn chưa ăn no hả? Bác lấy trái cây cho cháu ăn nhé?"
Kiều Tích nhanh chóng buông đũa xuống, đứng dậy, "Không cần đâu ạ! Cháu ăn no rồi!"
Nói xong liền thu dọn bát đũa giúp thím Lưu.
Thấy cô như vậy, Chúc Tâm Âm liền cười, "Cháu không cần làm đâu, ăn no rồi thì nhanh lên phòng ôn bài để thi đi nào!"
Kiều Tích bất an đi đến trước mặt Chúc Tâm Âm, hai tay nắm chặt trước người, mười ngón tay không ngừng run rẩy.
"Bác Chúc..." Gương mặt Kiều Tích đỏ bừng, cô dùng dũng khí lớn nhất từ trước đến nay của mình để thừa nhận sai lầm với Chúc Tâm Âm, "Vừa rồi cháu với anh họ, không phải là xem bài tập Toán đâu ạ. Cháu, cháu, từ nay về sau sẽ không-----"
Kiều tích vừa địn nói với Chúc Tâm Âm rằng, về sau cô sẽ không nói chuyện cùng anh họ nữa!
Nhưng ai biết, cô còn chưa kịp nói hết câu thì Chúc Tâm Âm đã cười híp mắt đánh gãy lời cô trước rồi-----
"Bác biết hai đứa không phải đang học Toán mà, là đang học Tiếng Anh đúng không?"
Kiều Tích sững sờ.
Tiếp đó, Chúc Tâm Âm lại cười nói------
"Tích Tích, bác biết cháu hiểu chuyện, cả ngày đều muốn giúp tên tiểu tử kia bổ túc tiếng Anh. Nhưng không phải cháu sắp phải tham gia đợt tập huấn thứ hai sao? Cháu phải chuẩn bị kiến thức cho mình mới là tốt nhất, đừng cứ nghĩ cho người khác như thế nhé. Cháu cũng phải nghĩ cho mình chứ."
Kiều Tích xấu hổ đỏ bừng mặt.
Quả nhiên!
Bác Chúc là vì quan tâm đến tâm tình của cô, sợ ảnh hưởng đến chuyện thi cử của cô, cho nên mới cố ý giả vờ không nhìn thấy chuyện vừa rồi.
Nghĩ đến đây, Kiều Tích càng thêm hổ thẹn.
Minh gia cho cô hoàn cảnh và điệu kiện học tập tốt như thế này, thế mà cô lại cả ngày chỉ muốn nói yêu đương!
Cô tới cùng là từ lúc nào bắt đầu, biến thành một người con gái sa đọa như hiện tại?
Kiều Tích cố nén những giọt nước mắt hổ thẹn, lập tức lùi về phía sau một bước, sau đó cúi người, hướng về phía Chúc Tâm Âm cúi đầu thật thấp.
Chúc Tâm Âm bị dọa đến mức suýt nữa làm đổ đĩa dâu tây trong tay.
Kiểu Tích nhịn xuống cảm xúc xấu hổ, cất giọng nói mang theo chút nức nở hướng Chúc Tâm Âm-----
"Bác Chúc, cháu nhất định sẽ học tập thật tốt, sẽ không phụ sự kỳ vọng của bác đâu ạ!"
Mãi cho đến khi Kiều Tích chạy lên tầng, Chúc Tâm Âm vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ ngây người, sững sờ nhìn theo bóng lưng của cô gái nhỏ.