Chương 52:
Edit: Tiểu Vũ
Kiều Tích rất không tình nguyện đưa tay mình cho anh xem.
Minh Ngật nhìn năm củ cà rốt kia thật lâu, sau đó nắm lấy xoa nắn một hồi, tiếp theo lại đưa lên miệng thổi phù phù mấy cái.
Kiều Tích cảm thấy có chút hơi ngứa, cô muốn rút tay về, không ngờ lại bị anh nắm càng chặt hơn.
Kiều Tích hầm hừ: "Em cũng khôn lạnh, anh thật ngốc."
Minh Ngật cầm tay cô, khuôn mặt vô cùng nghiêm túc phản bác lại lời cô: "Em ngốc."
"... Anh mới ngốc ấy."
Hai người cứ như vậy đứng đó tiến hành một cuộc đối thoại không có chút muối nào trong vòng năm phút.
Cuối cùng MInh Ngật mở miệng nói: "Cuối cùng cũng chịu nói chuyện với anh?"
Kiều Tích không nói lời nào.
Minh Ngật dắt tay Kiều Tích, hai người chen lấn tới phía trước, âm nhạc vang lên, nghi thức kéo cờ chuẩn bị bắt đầu.
Chỉ là có một chút việc nho nhỏ xảy ra. Minh Ngật người cao, có thể dễ dàng xem được nghi thức kéo cờ, còn Kiều Tích thì lại phải gian nan kiễng chân lên xem.
Thấy vậy, Minh Ngật liền ngồi xuống, đưa lưng về phía Kiều Tích, ra hiệu, "Anh cõng em."
Kiều Tích có chút do dự, "Sẽ không cản trở người phía sau chứ?"
Minh Ngật nhíu mày: "Vì sao phải quan tâm người khác? Chẳng lẽ anh không cõng em thì bọn họ có thể nhìn thấy à?"
Nói cũng có lý.
Kiều Tích bị thuyết phục liền nhanh chóng leo lên lưng anh.
Trong biển người, hai người bị chen lúc bên này lúc bên kia, Kiều Tích sợ ngã nên đành ôm chặt cổ anh họ.
Minh Ngật yên lặng nói: "Tháng sau anh phải đi Mỹ rồi."
Nhanh như vậy?
Kiều Tích có chút kinh ngạc, nhưng cũng không biểu hiện ra.
Thật ra thái độ dạo gần đây của Kiều Tích Minh Ngật đều hiểu.
Uyển Uyển từng nói với anh: "Trong lòng chị Tiểu Kiều, quan hệ giữa nhà chúng ta và chị ấy chính là quan hệ bố thí và bị bố thí-----"
Minh Ngật lập tức ngắt lời: "Không phải thế."
Uyển Uyển rất bất đắc dĩ: "Anh không nghĩ như vậy, nhưng chị ấy thì có."
Nếu lúc này anh và Kiều Tích công khai yêu nhau thì chính là muốn đem cô đặt trên lửa nướng.
Xã hội này đối với con gái vĩnh viễn đều không công bằng.
Đều là hai người yêu sớm, thế nhưng họ lại cho rằng phía nam chỉ là lầm đường lỡ bước, còn bên nữ thì chính là có chủ tâm câu dẫn.
Hơn nữa, gia cảnh của anh và cô lúc này cũng quá khác nhau.
Cho dù trong quan hệ này anh chính là người đi quấn quýt, đi làm phiền cô thế nhưng người khác lại không cho là như vậy.
Cho dù thái độ của Chúc Tâm Âm vô cùng tốt thì sao?
Kiều Tích vẫn sẽ như cũ nghĩ lung tung.
Minh Ngật biết, trước kia đều là anh tự cho mình là đúng.
Suy nghĩ một lúc, anh lại nói tiếp: "Thật ra em đều biết, bố mẹ anh không hề có ý phản đối."
"Chẳng qua, " Minh Ngật nhìn về phía trước, tuy rằng không nhìn thấy mặt cô, nhưng anh biết cô vẫn đang nghe anh nói, "Nếu em vẫn không bằng lòng, vậy thì anh lại chờ em thêm một chút."
Nói xong câu này, Minh Ngật mới phát giác hình như anh thật sự rất là không có tôn nghiêm.
Ngừng vai giây, anh lại nhanh chóng nói thêm: "Anh chỉ là khách khí một chút thôi... Em nhanh nhanh suy nghĩ cho anh, anh sẽ không chờ em lâu đâu."
-----
Tháng bảy, Minh Ngật lên máy bay bay đến Boston, sang Mỹ du học.
Nửa tháng sau, Kiều Tích cũng đi theo đoàn sang Tornoto đại diện Trung Quốc tham gia kỳ thi IMO.
Không hề nằm ngoài dự đoán, thành tích Toán học của Trung Quốc tại chiến trường quốc tế xưa nay luôn vô cùng mạnh mẽ ổn định, cho dù mấy năm gần đây có hơi suy thoái thế nhưng vẫn là tuyệt đối có năng lực.
Nói ngắn gọn thì, trên đấu trường IMO này, mọi người khi nhắc đến đội Trung Quốc đều cảm thấy có chút sợ hãi.
Hai ngày thi kết thúc, Kiều Tích tự tính điểm của mình, ước chừng khoảng 30 điểm, hẳn là sẽ giành được HCV.
Quả nhiên, sau khi công bố thành tích, đội Trung Quốc 6 người thì 5 người giành được HCV, 1 người giành được HCB, thành tích toàn đoàn xếp thứ hai.
Giành được HCB là Lô Dương ----- Thật ra chị ấy chỉ thiếu 1 điểm là có thể giành được HCV rồi, thế nhưng chị ấy đối với thành tích này cũng đã rất vừa lòng.
Rất lâu chưa đăng gì lên Wechat, ngày đó Kiều Tích liền phá lệ đăng một status----- "Cũng xem như đã trải qua sự đời."
Năm nay không có đại ma vương tham dự, HCV không ít, vẫn theo tỉ lệ cũ phân chia, nhưng lại không có ai giành được điểm tuyệt đối cả.
Tưởng Nhất Vĩ vẫn còn nửa bài nhỏ không biết làm, bởi vậy nên cũng không thể giành được HCV với số điểm tuyệt đối và anh ấy vẫn luôn tâm niệm.
Anh ấy có hơi chút ấm ức: "Anh suýt nữa đã có thể đánh bại Minh Ngật!"
Kiều Tích tuy rằng ôn hòa nhưng lúc này cũng không nhịn được nhắc Vĩ thần một câu, ngữ khí hơi có chút không nể mặt: "Minh Ngật có thể giành được 42 điểm là bởi vì điểm tối đa của bài thi chỉ có 42 điểm."
Vĩ thần thi được 39 điểm, thế nhưng 3 điểm tuyệt đối không phải là khoảng cách giữa Vĩ thần và Minh Ngật.
Tưởng Nhất Vĩ nghe xong liền không nhịn được mà vỗ trán Kiều Tích, "Em vẫn là bảo vệ nó."
Kiều Tích ngại ngùng cười cười.
Dừng một chút, Tưởng Nhất Vĩ lại hỏi: "Sau khi trở về, em cũng muốn đi Mỹ học?"
Kiều Tích lắc đầu, "Em còn chưa nghĩ nữa."
Minh Ngật còn chưa tốt nghiệp cấp 3, chỉ mới học hết lớp 11 đã đi rồi.
Dù sao thì các thầy cô môn Toán đã không còn gì có thể dạy anh được nữa rồi, mà các thầy cô môn Văn thì... cũng không có gì có thể cứu anh được nữa.
Về phần Kiều Tích, cô còn chưa nghĩ xem là nên học xong rồi mới đi hay là đi luôn nữa.
Tuy rằng cô cũng muốn sang bờ bên kia đại dương để học tập, thế nhưng ở lại trường Trung học phụ thuộc, cũng các bạn học thân thiết học tập rồi tốt nghiệp, tựa hồ cũng là một kỷ niệm rất đáng giá.
Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên ai đó vỗ vai Kiều Tích một cái.
Cô quay đầu lại, rơi vào tầm mắt chính là một nam sinh người Nga mà cô không thể nào nói ra được tên.
Kiều Tích không phải là cố ý không có lễ phép, mà là cô thật sự không nhớ được tên của anh ta.
Hơn nữa anh ta cũng không có tên tiếng anh, thế nên Kiều Tích chỉ có thể lén lút gọi anh ta là ngỗng lớn.
Ngỗng lớn tóc vàng mắt xanh, mày cao mắt sâu, diện mạo điển hình của người Nga.
Hắn có một đôi mắt xanh biếc ngây thơ và hơi đượm chút buồn, cơ hồ như muốn khiến cho người đối diện chết chìm trong đôi mắt tựa biển cả đó.
Đương nhiên, Kiều Tích biết rằng điều này chỉ là biểu hiện giả dối bên ngoài.
Ngỗng lớn năm ngoái cũng tham gia IMO, là bại tướng dưới tay anh họ, năm nay mục tiêu của anh ta cũng giống y hệt như Tưởng Nhất Vĩ, muốn khiêu chiến anh họ.
Biết Kiều Tích là em họ của Ming, ngỗng lớn liền quấn lấy cô.
Kiều Tích rất là... nghẹn lời.
Anh họ thật sự là hồng nhan họa thủy mà. Rõ ràng là đã không tái xuất giang hồ rồi, thế mà vẫn có một đống nam nhân vì anh mà đánh nhau đầu rơi máu chảy.
Trong hội trường diễn ra lễ bế mạc cuộc thi, giữa hàng người đông đúc ngỗng lớn vất vả lắm mới tìm được Kiều Tích.
Vừa nhìn thấy cô, ngỗng lớn đã bắt đầu dùng vốn Tiếng Anh sứt sẹo của mình để huyên thuyên với cô, vẻ mặt trông như kiểu thương tâm muốn chết rồi-----
"Sisise, Ming từ chối tôi, anh ta thế mà lại từ chối tôi!"
Kiều Tích bị giật mình.
Chẳng lẽ hiện tại, cô không những phải đề phòng tình địch nữ mà còn phải đề phòng cả tình địch nam nữa hả?
Hai người ông nói gà bà nói vịt cả nửa ngày mới coi như là hiểu sơ sơ đối phương muốn nói gì.
Hóa ra là hôm kia, sau khi ngỗng lớn hỏi được cô ID Wechat của Minh Ngật thì liền add friend anh.
Vị bạn học nước ngoài hao hết nghìn đau vạn khổ, thật vất vả mới tải về được phần mềm Wechat để gửi lời mời kết bạn cho Minh Ngật và kết quả thì... đương nhiên là bị từ chối rồi.