Chương 53:
Edit: Tiểu Vũ
Nghe thấy câu nói vừa rồi của người phụ nữ trước mặt, Kiều Tích cơ hồ không thể tin được vào tai mình.
Từ nhỏ đến lớn, ký ức về mẹ của cô gần như không có.
Là bố một thân một mình nuôi cô lớn, cho cô cuộc sống êm đềm tốt đẹp, dành cho cô toàn bộ tình yêu thương và sự che chở vô bờ bến.
Từ nhỏ đến lớn, Kiều Tích đã nghe rất nhiều lời đồn về người mẹ cô chưa từng nhớ mặt.
Lúc Kiều Tích còn nhỏ, bố cô bởi vì muốn cô có một cuộc sống tốt thế nên rất chăm chỉ làm việc, có một đoạn thời gian bố bận nên cô được gửi sang nhà bà nội.
Lúc đó cô đã nghe được đoạn đối thoại của bác dâu cả với hàng xóm, có lẽ là thấy cô vẫn còn nhỏ, cho nên cũng không hề kiêng dè, còn ở trước mặt cô, chỉ tay vào cô rồi nói-----
"Mẹ nó thật là nhân tâm mà, con gái mới hơn tuổi thôi mà nói mặc kệ liền mặc kệ."
"Người ta đương nhiên là có thể nhẫn tâm được rồi, bám víu vào cành cao, giờ mà mang đứa con này theo thì không phải là chọc cho người tình ghét bỏ à? Chuyện ngu như vậy mẹ nó sẽ không làm đâu."
Kiều Tích lúc đó còn mơ hồ không rõ, nghe cũng không hiểu nhưng cô vẫn nhớ. Sau này lớn lên, ngẫm lại những lời đó, cô mới hiểu được, hóa ra mình bị mẹ vứt bỏ.
Chỉ là bố chưa từng nói với cô nửa chữ không tốt về mẹ.
Hồi nhỏ, Kiều Tích hỏi bố, bố nói là mẹ đi công tác.
Lớn hơn một chút, chờ đến khi cô hơi hiểu chuyện, lại hỏi bố lần nữa, lúc này bố liền dịu dàng nói với cô-----
"Tích Tích, đừng hận mẹ con, mẹ con cũng có điều khó xử, đều là bố không tốt."
... Có lẽ là mẹ thật sự có điều khó xử.
Kiều Tích đặt những lời bố nói hôm vào lòng.
Cô chưa từng hận mẹ đẻ của mình.
Chẳng qua là cô coi như mẹ của mình chết rồi thôi.
Nhưng người phụ nữ trước mắt này, ngoại hình xinh đẹp, được chăm sóc rất tốt khiến người đối diện không nhìn ra tuổi tác.
Bà ta thế mà lại là mẹ đẻ của cô.
Diệp Gia Nghi nhìn Kiều Tích, trên gương mặt xinh đẹp thường mang tính công kích giờ phút này lại hơi hiện ra một chút tình cảm-----
"Tích Tích, lần trước nhìn thấy tên con, mẹ liền biết... con là con gái mẹ."
Nếu như lúc này Chúc Tâm Âm ở đây thì bà có thể nhận ra người phụ nữ trước mặt này là sống dựa vào đàn ông một cách dễ như trở bàn tay.
Bà ta quen thói xu nịnh đàn ông, nhưng lại không am hiểu cách lấy lòng phái nữ---- Bởi vậy nên cho dù có là con gái ruột, thì giờ phút này, khi muốn lấy lòng nó, bà ta vẫn quen thói quyến rũ phong tình.
Lúc này, Kiều Tích không thể lão làng như Chúc Tâm Âm nhận ra được điều đó, thế nhưng cô lại vô thức kháng cự người mẹ đột nhiên xuất hiện này.
Không nên là như thế.
Kiều Tích nghĩ.
Cô có lòng tin người trước mặt cô hiện tại là mẹ ruột cô, loại thân phận này, tự nhiên là không có ai rảnh rỗi đến đùa chơi cả.
Chỉ là Kiều Tích lại cảm thấy vô cùng chế nhạo.
Cô nhìn người phụ nữ trước măt, cảm thấy vô cùng buồn cười: "Bà... vì sao còn muốn tới tìm tôi?"
Nếu như giờ phút này, xuất hiện trước mặt cô là một người phụ nữ trung niên bình thường thì dù cho bà ta đã sớm lập gia đình hay đã có chồng con đầy đủ, thì Kiều Tích có lẽ sẽ không kháng cự như vậy.
Bởi vì Kiều Tích biết cuộc sống rất vất vả, một người phụ nữ tái giá phải lấy lòng gia đình mới thì đương nhiên đều hy vọng đứa con trước biến mất trong sinh hoạt của họ, càng triệt để càng tốt.
Nếu như bà ta cũng giống như vậy, thì Kiều Tích căn bản sẽ không trách bà ta.
Thế đạo gian nan, mỗi người đều muốn giành lợi ích về cho bản thân, đây là lẽ thường tình ở đời mà thôi.
Nhưng hôm nay, xuất hiện trước mặt Kiều Tích lại là một người phụ nữ dung mạo tinh xảo, nhìn qua trông giống một người chị hơn là một người mẹ.
Kiều Tích không nhịn được suy nghĩ, nếu như bố còn sống...
Không, cho dù là 3 năm trước, nếu như bố đứng bên cạnh Diệp Gia Nghi thì người ta cũng sẽ không nghĩ hai người họ bằng tuổi.
Năm tháng không có lưu lại bất kỳ vết tích nào trên gương mặt bà ta, đến Kiều Tích đều có thể nhận ra một cách dễ dàng, những năm gần đây bà ta nhất định là đã có một cuộc sống vô cùng giàu có.
Rõ ràng là bà ta chưa từng phải bôn ba về cuộc sống, cũng không có các tình hướng khó xử nào, nhưng bằng ấy năm, bà ta lại chưa từng đến Tây Kinh thăm cô lấy một lần.
Kiều Tích cười, đại khái là cảm thấy hơi chế giễu:
"Bà hiện tại tới tìm tôi làm cái gì?"
Diệp Gia Nghi dịu dàng nói: "Tích Tích, lúc trước con còn đang bận chuyện thi cử, mẹ sợ nói ra làm ảnh hưởng đến cảm xúc của con."
Bà ta thấy Kiều Tích kháng cự, suy nghĩ một lát rồi mở ví tiền lấy ra một tấm hình đưa cho cô xem.
Tận lúc này, trên mặt Diệp Gia Nghi mới thật sự có một chút mềm mại tươi cười chân chính.
"Tích Tích, con xem. Đây là lúc con đầy một tuổi, mẹ và bố con mang con ra chọn bánh sinh nhật."
Là một tấm ảnh cũ được giữ gìn khá tốt.
Trong hình là một đôi vợ chồng trẻ tuổi, giữa hai người là một bé gái nhỏ nhắn xinh xắn đang mở to đôi mắt nhìn ống kính, trên đầu còn được thắt hai bím tóc xinh xắn.
Kiều Tích đã từng thấy tấm ảnh này trong nhà trước kia.
Trong hình, cô và bố cô mặc áo giống nhau, là áo gia đình.
Thế nhưng tấm hình đó cũng chỉ có hai người là cô và bố.
Lúc Diệp Gia Nghi rời đi đã đem tất cả đồ vật liên quan tới bà ta đi theo, bao gồm cả những tấm ảnh có mặt bà ta.