Chương 55:
Edit: Tiểu Vũ
Đến tận khi được Minh Ngật dắt lên tầng, Kiều Tích vẫn còn chưa rõ mấy lời anh vừa nói.
Nhà của chúng ta... Là sao?
Minh Ngật nhìn cô, hơi mỉm cười, "Còn đứng ngốc ra đấy làm gì? Mở cửa."
Nhìn khóa mật mã trên cửa, Kiều Tích vẫn chưa kịp phản ứng, cô mờ mịt "a" một tiếng.
Minh Ngật mở miệng nói: "Mật mã là ---- Tích Tích."
Tích Tích?
Nhìn lại khóa mật mã trên cửa, toàn là phím số mà. Kiều Tích suy nghĩ một chút, ý của anh là... muốn dùng thuật Toán chuyển ra?
Không nghĩ tới vào nhà thôi mà cũng phải giải Toán, Kiều Tích lập tức run rẩy bắt đầu tính toán "Xixi" chuyển sang thuật Toán như thế nào.
Kiều Tích bắt đầu bẻ ngón tay tính nhẩm, lại bởi vì vừa hoang mang vừa lo lắng mà tính sai mấy lần, đến khi tính đến lần thứ 3 mới không cảm thấy không sai, Kiều Tích liền ấn vào khóa một chuỗi số----- 12987490.
"Tinh" một tiếng, khóa cửa được mở.
Đến lúc này, Kiều Tích mới coi như có một chút tỉnh lại.
Nhưng cô vẫn rất tò mờ: "Căn nhà này... là của ai cơ?"
Kiều Tích vẫn biết, Minh gia cũng không phải là nhà đại phú đại quý lắm.
Minh Tuấn ở trong bộ đội tuy rằng phúc lợi vô cùng tốt, người trong nhà không bao giờ phải lo ăn mặc, chi phí ăn uống cũng không cần dùng tiền của bản thân, thế nhưng mỗi tháng cũng chỉ được một số tiền lương nhất định thôi.
Lúc trước, trên bàn cơm cô từng nghe thấy Minh Tuấn và Chúc Tâm Âm nói chuyện đến tiểu khu này, lúc đó Chúc Tâm Âm còn chặc lưỡi nói: "Phòng ở đắt như thế, ai mà mua chứ?"
Vừa nghe Kiều Tích hỏi, Minh Ngật rõ ràng là không hài lòng.
Anh nhìn Kiều Tích, lạnh lùng nói: "Cảm thấy anh mua không nổi phải không?"
Thấy anh tức giận, Kiều Tích liền nhanh chóng giải thích: "Không phải, không phải!"
Ngẫm nghĩ, cô lại bắt đầu nhẹ giọng dỗ: "Em là cảm thấy, người có thể mua được căn phòng này rất là lợi hại... Anh họ, thật sự là anh mua sao?"
Minh Ngật không nặng không nhẹ "Hừ" một tiếng, giọng điệu vẫn rất khó chịu, nhưng sắc mặt cũng đã hòa hoãn hơn nhiều rồi.
Kiều Tích chui vào lòng anh.
Một cái đầu ngẩng lên, nhìn sắc mặt Minh Ngật, vẻ mặt vô cùng tủi thân mà nói----- "Anh không thích Tích Tích nữa sao?"
Cô buông tay xuống, nắm lấy tay anh rồi gãi gãi lòng bàn tay anh, "Thật lâu mới trở lại một lần, anh liền cứ thế tức giận với em sao?"
Minh Ngật vốn dĩ muốn làm căng với cô một lúc, thế nhưng nhìn cô thế này liền chịu không được.
Anh đưa tay nâng mặt Kiều Tích, cúi đầu hôn liên tiếp mấy cái, sau đó mới nói: "Trước đó anh giúp một công ty tối ưu hóa phép tính."
Công ty kia là của một đàn anh tốt nghiệp trường trung học phụ thuộc thành lập. Đàn anh đó du học ở Harvard nên sau khi học xong liền ở lại Mỹ gây dựng sự nghiệp.
Phép tính quan trọng của công ty có vấn đề, mà phép tính đấy đối với Minh Ngật thì lại chỉ giống như tiện tay giúp đỡ.
Anh dùng thời gian ngày nghỉ của hai tuần liền khắc phục được vấn đề. Sau đó vì để cảm ơn, vị Lục sư huynh đó đã cho anh 5% cổ phần công ty.
Minh Ngật vốn dĩ cũng không đặt chuyện này trong lòng, mãi đến cuối năm ngoái chia lợi nhuận, anh mới phát hiện ra công ty của Lục sư huynh đó làm ăn rất khả quan.
Trong tay đột nhiên có một số tiền lớn như vậy, Minh Ngật liền dứt khoát đem đi mua nhà.
Căn nhà này có diện tích gần 200 mét vuông, mới vừa trang hoàng xong.
Minh Ngật giải thích: "Nếu em không thích cách trang trí thì có thể trang trí lại theo sở thích của mình."
Kiều Tích nhanh chóng túm chặt lấy anh, "Trang trí không cần tiền sao? Hiện tại thế này em đã rất thích rồi!"
Minh Ngật đưa tay xoa xoa hai má cô, "Đồ nhỏ mọn!"
Sau khi vui vẻ chạy loăng quăng khắp nhà xem đông xem tây, Kiều Tích mới phát giác ra một điều, bây giờ đã hơn 10 giờ tối rồi.
Cô nhanh chóng từ thư phòng chạy ra ngoài, sau đó tìm thấy Minh Ngật ở phòng khách.
Minh Ngật đang ngồi xổm trước TV ở phòng khách nghịch gì đó, thấy cô chạy ra ngoài thì ngẩng đầu hỏi: "Sao thế?"
Kiều Tích nói: "Muộn quá rồi, chúng ta về nhà đi... Bằng không bác Chúc sẽ lo lắng đó."
Minh Ngật không nhanh không chậm nhả từng chữ: "Mẹ biết chúng ta ở đây."
Kiều Tích: "..."
Trong lòng cô đột nhiên sinh ra một loại dự cảm xấu.
Minh Ngật đứng dậy, làm bộ làm tịch nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, sau đó nói: "Giờ này không còn xe bus về nhà nữa rồi."
Kiều Tích hận không thể lao đến cắn anh: "Thế thì đi bộ về."
"Không được." Minh Ngật cự tuyệt càng thêm chính nghĩa, "Muộn thế này rồi, đi đường ban đêm rất nguy hiểm."
"Thế thì gọi xe về!"
"Được. Nhưng mà anh không có tiền, gọi xe em trả."
Hôm nay là Kiều Tích mời khách, trả tiền ăn cơm ca hát xong thì cô đã không còn một đồng nào trong người rồi, lúc này trong người chỉ còn lại 1 đồng xu để đi xe bus.
Vừa nghe thấy anh nói vậy, Kiều Tích lại càng muốn xông lên cắn anh.
"Thế nào mà lại không có tiền rồi hả?" Cô vừa lầm bầm vừa nhào lên người anh muốn tìm tiền, "Cả căn nhà to thế này mà cũng mua được, còn nói không có tiền!"
Minh Ngật lúc đầu còn trốn tránh một chút, nhưng rất nhanh liền bất động tại chỗ, thoải mái hào phóng cho cô sờ tùy ý.
Kiều Tích moi xong hai túi quần của anh mới phát giác ra có gì đó không đúng.
Lại mắc bẫy của anh rồi... Kiều Tích nhanh chóng thu tay lại.
Minh Ngật nhìn cô, trầm giọng nói: "Em sờ anh."
Kiều Tích cắn chặt môi, không nói một lời nào.
Minh Ngật tiến lên một bước, kéo cô vào trong lòng mình, lại hôn cô vài cái, sau đó nói: "Chuyện đính hôn, mẹ đã nói với em chưa?"
Kiều Tích cúi đầu, gương mặt đột nhiên đỏ bừng: "... Nói rồi."
Thật ra đính hôn cũng không có ý nghĩa gì, ở Bắc Kinh cũng không quan tâm đến cái này, nhưng vẫn có một số gia định muốn nói tin này cho mọi người trước, giống như muốn xác định quan hệ của hai nhà trước với người ngoài.
Hai năm này, Kiều Tích đã gặp thân thích nhà họ Minh rất nhiều lần rồi.
Các cô dì chú bác ông bà đều biết cô gái nhỏ da mặt mỏng thế nên ngoài miệng cứ muốn trêu đùa hai ba câu nhưng trong lòng đá sớm coi chuyện của hai đứa trẻ là lẽ dĩ nhiên rồi.
Lúc Chúc Tâm Âm nói việc này với cô, Kiều Tích cũng không từ chối, xem như là đồng ý rồi.
Thế nhưng lúc này Minh Ngật hỏi tới, cô vẫn là có chút thẹn thùng.
Minh Ngật kéo cô ngồi xuống sofa, sau đó ôm cô ngồi trên đùi mình, cúi đầu xuống chậm rãi hôn.
"Sang nhà mới trước hết là phải làm ấm phòng, em biết không?"
Kiều Tích ngập ngừng, "Nhưng... "
Chuyện làm ấm phòng này không phải là cần có một gia đình lớn hay sao?
Hai người thôi thì làm ấm kiểu gì được?
Minh Ngật chậm rãi nói: "Nhà chúng ta ít người, bố mẹ bận công tác, Uyển Uyển chuẩn bị thi rồi... thế nên chúng ta hai người cũng đủ rồi."
Kiều Tích kinh ngạc mở to hai mắt.
... Nhà ít người!
Cô sáng sớm ra cửa mua đồ ăn sáng thôi cũng gặp phải 7-8 người thân nhà anh đấy!
Kiều Tích vắt óc nghĩ lý do: "Em quần áo đều không mang theo, qua đêm thế nào được?"
Minh Ngật đã sớm có chuẩn bị rồi: "Anh lúc ra khỏi nhà đã giúp em lấy mấy bộ quần áo đến rồi."
Con người này!
Kiều Tích "vèo" một cái đứng dậy.
Anh chính là đã sớm ủ mưu rồi!
Minh Ngật đưa ra lý do rất chính đáng: "Để mấy bộ quần áo ở đây, cho nơi này có khí người."
Dừng một chút, anh lại bổ sung: "Cũng không phải chỉ lấy của em, ai trong nhà anh cũng lấy hết."
Kiều Tích bất đắc dĩ nói: "... Vậy, em còn chưa muốn đi ngủ đâu."
Cô đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng tìm được lý do chính đáng, nói: "Em muốn xem phim... Anh mệt thì đi ngủ trước đi."
Minh Ngật cầm điều khiển từ xa đưa cho cô, "Xem cùng em."
Kiều Tích rất khẩn trương, lại thêm không khí trong phòng lúc này vô cùng lúng túng, thế nên không tập trung bấm loạn một cái.