Chương 57:
Edit: Tiểu Vũ
Đêm hôm qua Kiều Tích không thể nào ngủ yên được, cứ mơ suốt một đêm.
Bởi vậy nên lúc này ở trên máy bay đi HongKong, Kiều Tích dựa vào vai Minh Ngật ngủ gần như suốt cả hành trình.
Minh Ngật câu được câu không nói với cô----
"Đừng ở KTX, anh đã tìm được nhà rồi."
Hai năm trước chỉ có một mình anh ở bên đó, một người đàn ông chẳng cần phải chú trọng gì cả thế nên ở đâu với anh cũng được.
Nhưng giờ thì không giống rồi, cô sắp tới sẽ sang bên đó, anh đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt đón cô sang.
Minh Ngật đã ở Mỹ 2 năm, tự nhiên là biết cho dù ở trong trường thì cũng có rất nhiều những chuyện không tốt.
Anh không muốn đồ mít ướt của anh học thói hư đó, cũng không muốn cô bị dọa, cho nên hai người ở cùng một chỗ là sự lựa chọn đúng đắn nhất.
Chuyện này anh đã tính toán rất lâu, trước cả khi mua nhà ở Bắc Kinh anh đã suy nghĩ xong rồi.
Anh lo cô sẽ không bằng lòng, thế nên đã phải dốc sức tìm được một căn nhà ở gần trường học.
Ngẫm nghĩ một lúc, anh liền đưa cho cô nhìn hình anh căn nhà cho Kiều Tích xem, "Căn nhà này còn rất mới, có tất cả 3 tầng. Cùng thuê còn có 1 cặp đôi và một người độc thân, đều học cùng trường với chúng ta."
Đồ mít ướt rất yên tĩnh nhìn, không nói một tiếng.
Minh Ngật thầy thế liền có mấy phần khẩn trương.
Dù sao thì chuyện anh khuyến khích cô sống chung thế này quả thực lộ rõ ý đồ rành rành ra đấy.
Suy nghĩ một lúc, anh lại tăng thêm điều kiện để cân bằng: "Về sau anh sẽ nấu cơm."
Ngoài dự đoán, nghe đến anh nhận nấu cơm rồi mà cô cũng không nổi giận.
Loại trầm mặc này khiến anh càng khẩn trương hơn.
Anh chột dạ ho nhẹ một tiếng, sau đó bổ sung thêm: "Việc nhà anh cũng sẽ làm hết."
Cô vẫn như cũ không hề lên tiếng.
... Nhưng đầu cô càng ngày cúi sâu vào hõm vai anh.
Minh Ngật khiếp sợ cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện ra tiếng hít thở đều đặn của cô, cô đã ngủ rồi.
Minh Ngật cắn chặt răng, tâm tình rất không vui, không nói thêm tiếng nào nữa.
Chẳng qua...
Vừa rồi anh nói anh nấu cơm cùng với làm việc nhà, một chữ Kiều Tích cũng không nghe được.
Vừa nghĩ như thế, Minh Ngật liền thoải mái hơn rất nhiều.
Tiếp viên hàng không đi qua thấy đôi tình nhân này liền lập tức lấy cho họ một cái gối tới.
Minh Ngật nhận lấy, sau đó yên lặng cẩn thận nhét gối vào sau lưng Kiều Tích, điều chỉnh lại ghế ngồi của mình đề cô dựa vào thoải mái hơn.
Quả nhiên, giấc ngủ này của Kiều Tích thật sự là vô cùng thoái mái, nước miếng chảy ra gần như là khiến áo anh ướt nhẹp luôn.
Mãi đến khi chỉ còn một lúc nữa là hạ cánh thì cô mới nhấp nháy mắt, mơ mơ màng màng ngồi thẳng dậy.
Minh Ngật hơi hoạt động vai một chút, sau đó hỏi cô: "Có đói bụng không?"
Kiều Tich sờ sờ bụng, sau đó lắc lắc đầu, giọng nói vô cùng mềm mại: "Cơm trên này khó ăn lắm... chúng ta để dành bụng, chờ hạ cánh rồi tìm cái gì ngon ngon ăn."
Bọn họ xuống đến sân bay HongKong là 1 giờ chiều, mà Diệp Gia Nghi ohari 5 giờ mới tới hội họp với Kiều Tích được, bởi vậy nên lát nữa hai người sẽ được ở cùng nhau một khoảng thời gian.
Chỉ là chờ xuống máy bay, Kiều Tích mới phát hiện sự khác thường.
Anh họ thuận tay trái, nhưng vừa rồi lại luôn dùng tay phải kéo hành lý.
Anh không chút do dự giải thích với cô: "Tay trai muốn để dành để dắt Tích Tích."
Con người này...
Kiều Tích không nhịn được cong môi cười, nhưng lại rất nhanh thu lại.
... Anh họ nói lời ngon tiếng ngọt cũng quá thuần thục rồi?!
Kiều Tích kéo tay cánh tay anh.
Minh Ngật không nhịn được cau chặt lông mày.
Chỉ là một động tác rất nhỏ thế nhưng lại không trốn được tầm mắt của Kiều Tích.
Kiều Tích nhạy bén phát hiện ra, sau đó lập tức hỏi: "Là bị sái tay à?"
Cô vừa rồi ngủ hơn hai tiếng trên máy bay, và đều lấy vai anh làm gối.
Kiều Tích rất hổ thẹn, nhưng lại tức giận đánh anh: "Sao anh không gọi em dậy!"
Chỉ là cô không dám chạm đến cánh tay anh, rất sợ khiến anh bị đau.
Cô tự trách mình: "Đều tại em! Em không đi chơi nữa, em muốn ở lại với anh!"
Minh Ngật không chút lưu tình vạch trần cô: "... Em chính là không muốn đi, lấy anh ra làm cớ."
Bỗng chốc liền bị vạch trần.
Kiều Tích rất chột dạ cúi đầu xuống.
"Đừng lấy anh ra làm bình phong nhé." Minh Ngật cúi người ôm cô vào lòng, nâng cằm cô lên rồi hôn, sau đó nói: "Cho anh hình tượng tốt trước mặt mẹ vợ, được không?"
Kiều Tích phồng má không nói câu nào.
Lúc đi ăn cơm, Kiều Tích liền ngồi chung một bên với anh, nói là tay trái anh không tiện để cô đút cơm cho anh.
Trở về được mấy ngày rồi, Minh Ngật đã sớm muốn sai sử cô một chút, chẳng qua là anh vẫn luôn luôn không dám.
Bây giờ thấy cô hiền lành như vậy, trên mặt anh tuy không có biểu cảm gì nhưng trong lòng đang hết sức vừa lòng thỏa dạ.
Ăn cơm xong, hai người dắt tay nhau đi dạo trong cửa hàng miễn thuế.
Bọn họ đã sớm mua xong quà cho Chúc Tâm Âm và Uyển Uyển ở cửa hàng miễn thuế tại sân bay Bắc Kinh rồi, lúc này chỉ đơn thuần là đi dạo cho vui thôi.
Chẳng qua, lúc đến quầy son môi, Kiều Tích vẫn có một chút dừng bước ngắm nhìn.
Cô từ nhỏ đã được nhận sự giáo dục là luôn luôn cố gắng học tập chăm chỉ thế nên cô chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện trang điểm.
Đến tận lúc tốt nghiệp trung học, các bạn học nữ xung quanh đều đã quang minh chính đại trang điểm rồi làm tóc hết, thế nhưng cô vẫn để mặt mộc như cũ.
Thịnh Tử Du kéo cô đi nhuộm tóc cũng bị cô từ chối: "Bạn trai tớ không có ở đây, tớ làm đẹp cho ai xem?"
Lúc đó Thịnh Tử Du đã cười nhạo cô, nói cô là một nữ tu sĩ.
Chỉ là lúc này, trước quầy bán son, Kiều Tích vẫn là không nhịn được cầm mấy thỏi lên ngắm.
Minh Ngật đứng cạnh ngay lập tức nói: "Thích không? Chúng ta đều mua nhé."
Kiều Tích nhanh chóng kéo lại con người đang muốn cầm son đi thanh toán, "Em thấy mấy thỏi này đều có màu gần giống nhau, em chọn một thỏi trong đấy là được rồi."
"Ai nói là mấy thỏi này màu gần giống nhau?" Minh Ngật nhíu mày, "Anh thấy các thỏi này mỗi thỏi đều có màu khác nhau, có hồng có đỏ có cam."
???
Kiều Tích không thể tin được người đứng trước mặt mình lúc này lại là một trực nam không hiểu sự đời.
Từ khi nào mà anh đã phân biệt được màu sắc son của phụ nữ rồi?
Ngay lập tức trong đầu Kiều Tích vang lên một tiếng chuông cảnh báo.
Còn có "hồng, cam, đỏ" nữa?
... Là ai dạy anh nhận biết những màu son này?
Ngay cả cô cũng còn không phân biệt được nhé!
Đương nhiên, Kiều Tích không manh động gân cổ hỏi tội anh mà cố gắng bình tĩnh xuống.
Ngẫm nghĩ một lúc, cô từ trong quầy son chọn ra một thỏi, lại tìm tìm một hồi nữa rồi lấy ra thỏi thứ hai, sau đó cùng đưa lên cho Minh Ngật xem, hỏi anh----
"Hai thỏi này thỏi nào đẹp hơn?"
Minh Ngật: "Đều đẹp hết, lấy cả hai đi."
Kiều Tích mở to mắt nhìn anh, "Chính là hai thỏi màu sắc cũng hơi từa tựa nhau."
"Nơi nào giống chứ?" Minh Ngật nhíu mày.
Nói xong anh liền nâng mặt cô lên, nghiêm túc nói: "Bên trái sexy, bên phải thanh thuần... Đi, đừng chọn nữa, chúng ta mua cả hai."
"Loảng xoảng" một tiếng, khối đá lớn trong lòng Kiều Tích lúc này cuối cùng cũng rơi xuống.
Hai thỏi son trong tay cô lúc này đều là cùng màu với nhau.
Trực nam không hiểu sự đời vẫn là trực nam không hiểu sự đời mà thôi, hơn nữa... anh họ thật sự là vô cùng, vô cùng ngu xuẩn luôn.
Cái gì mà bên trái sexy bên phải thanh thuần... Rõ ràng đều là muốn lừa cô mua cả hai thỏi.
Anh còn nói được rất nghiêm túc nữa chứ, mấy từ vừa rồi chắc là phải suy nghĩ lâu lắm mới ra.