Chương 65:
Edit: Tiểu Vũ
Mãi cho đến khi về đến nhà, Kiều Tích vẫn không kìm được nước mắt.
Cô ôm chặt Chúc Tâm Âm, phảng phất giống như một đứa bé bị lạc đường vừa tìm được đường về nhà.
Hai mắt Kiều Tích đẫm nước, thì thào mở miệng nói: "Bác Chúc, cháu xin lỗi, thật sự xin lỗi... "
Trang trí trong nhà không có gì khác biệt so với 7 năm trước khiến cho Kiều Tích sinh ra một loại ảo giác, cô không hề rời khỏi đây, thời gian mãi mãi vẫn dừng lại ở tuổi 18 năm ấy.
Chúc Tâm Âm ôm lại cô, nước mắt cũng tuôn rơi như mưa.
Chỉ là vì yêu thương nên sinh ra tức giân, Chúc Tâm Âm vừa khóc vừa mắng Kiều Tích----
"Trở về cũng không nói một tiếng, nếu không phải thím Lưu nhìn thấy cháu, có phải là cháu dự định cả đời này sẽ không gặp lại chúng ta nữa đúng không?"
Nói xong, lại càng đau lòng hơn, vừa lau nước mắt vừa nói tiếp----
"Lúc trước Minh Tuấn muốn đón cháu về nhà đáng lẽ bác không nên đồng ý mới phải, bác móc tim móc phổi đối xử tốt với cháu 3 năm trời, không nghĩ tới lại nuôi phải một đứa bạch nhãn lang như cháu!"
Kiều Tích vùi đầu vào trong ngực Chúc Tâm Âm khóc không ngừng: "Bác Chúc, cháu gây ra họa lớn như vậy, cháu không dám trở lại gặp bác... "
Lời Kiều Tích là thật lòng.
Ở Mỹ 7 năm, cô dốc hết sức lực cũng chỉ muốn có thể quay lại Trung Quốc, có thể gặp lại những người mà cô yêu thương.
Thế nhưng đến khi thật sự trở về rồi, cô lại sợ hãi không thôi.
Kiều Tích là người rõ ràng nhất ảnh hưởng mà Diệp Gia Nghi gây nên cho cả nhà họ Minh lớn đến thế nào.
Cũng chính bởi vì rõ ràng nên cô mới không có mặt mũi nào đi gặp lại người Minh gia nữa.
Kiều Tích nghĩ, nếu như nhà họ Minh lúc này sẽ đối xử với cô lạnh nhạt vô tình thì đó cũng là do đáng đời mà thôi, là tội mà cô đáng bị trừng phạt.
Cô sẽ không cũng không dám có chút mảy may oán giận nào.
Thế nhưng trong lòng cô vẫn ấp ủ chút hy vọng, hy vọng bọn họ sẽ có thể đón nhận cô một lần nữa.
Chính là bởi vì có hy vọng, có mong muốn nên mới sinh ra sợ hãi.
Chúc Tâm Âm tức giận đánh Kiều Tích vài cái, nước mắt lại càng rơi nhiều hơn: "Trong lòng cháu bác là người như thế sao?"
Thím Lưu ở một bên đứng nhìn cũng là vừa khóc vừa cười.
Bà vỗ vỗ vai Chúc Tâm Âm, an ủi: "Phu nhân, không phải bây giờ Tích Tích đã quay về rồi sao? Trước đó ngày nào bà cùng lẩm bẩm lo lắng xem nó có đói không, có lạnh không, hiện tại thấy được người thật rồi sao lại náo lên thế này?"
Nghe thím Lưu nói như vậy, Chúc Tâm Âm liền quan sát Kiều Tích kĩ hơn, sau đó liền đau lòng không thôi.
"Ở bên ngoài không biết tự chăm sóc bản thân sao? Sao lại đem mình trở nên gầy thế này?"
Còn chưa kịp nói hết chuyện, Chúc Tâm Âm đã sợ Kiều Tích đói bụng thế nên bảo thím Lưu nhanh chóng vào bếp nấu một bát mỳ sợi cho cô ăn.
Mùi vị quen thuộc tỏa ra, cơ hồ là trong nháy mắt, Kiều Tích lần thứ hai trào nước mắt dàn giụa.
Cô cúi đầu giả vờ ăn để che giấu, nhẹ nhàng cắn một miếng trứng trần sau đó nghẹn ngào nói-----
"Hai bình tôm khô bác bỏ vào trong valy cháu năm đó, cháu sợ ăn nhiều sẽ nhanh hết thế nên mỗi lần đều chỉ dám ăn một chút."
Sau đó lúc tôm trong bình hỏng rồi mà cô vẫn còn hơn nửa bình chưa ăn hết.
Khi đó Kiều Tích khổ sở cực kỳ.
Nghe những lời này của cô, một chút tức giận còn lại trong ngực Chúc Tâm Âm đều tan tành theo khói mây.
Bà ôm Kiều Tích, giọng nói nghẹn ngào: "Được rồi được rồi, về nhà rồi, dù sao cũng về nhà rồi."
Ông nội Minh cơ thể cũng vẫn còn khỏe mạnh, hiện tại cuối tuần nào cũng đều đòi đi Hương Sơn.
Minh Tuấn mấy ngày nay thì đang phải ra ngoài tổ chức diễn tập, về phần Uyển Uyển thì, con bé năm nay vừa tốt nghiệp thạc sĩ, đã ký hợp đồng với một công ty ở Bắc Kinh nhưng còn chưa chính thức đi nhậm chức, vẫn còn đang đi du lịch tốt nghiệp với bạn bè.
Chúc Tâm Âm nói qua về tình hình của tất cả mọi người một lượt cho Kiều Tích nghe, duy chỉ có Minh Ngật là không nhắc đến câu nào.
Trầm mặc một hồi, bà cẩn thận thử thăm dò: "Tích Tích, cháu đã có... bạn trai chưa?"
Kiều Tích cắn chặt môi, cô có thể đoán được bác Chúc muốn nói gì.
Lúc trước Minh gia và Ninh Dịch liên kết với nhau cố ý lừa Tử Du rằng Minh Ngật và Thẩm Tang Tang đính hôn với nhau chẳng qua là vì muốn cô ấy truyền lời đến cô mà thôi.
Bọn họ nói với cô những lời đó là muốn cô có thể bắt đầu một cuộc sống mới.
"Bác Chúc, cháu biết Minh Ngật không cùng người khác đính hôn." Kiều Tích ngẩng đầu nhìn Chúc Tâm Âm, ngữ khí kiên định, "Mấy năm nay, cháu chưa từng thích người nào khác... cháu vẫn luôn chờ một ngày có thể quay trở về, cùng anh ấy bên nhau lần nữa."
Chúc Tâm Âm ngẩn người, hiển nhiên là không ngờ Kiều Tích lại nói như vậy.
Tích Tích trước kia là người thế nào?
Xấu hổ, hay đỏ mặt.
Lúc ấy Minh Ngật mới sang Mỹ du học, thân thích Minh gia cũng đều biết quan hệ của hai đứa.
Khi đó da mặt tiểu nha đầu quá mỏng, người khác chỉ trêu vài câu đã đỏ bừng mặt lên, sau đó còn cứng miệng cãi lại rằng - cô không thèm thích Minh Ngật đâu.
Chúc Tâm Âm thật sự không ngờ rằng, bây giờ Kiều Tích lại có thể nói đến chuyện này một cách thắng thắn như vậy.
Thế nhưng...
Chúc Tâm Âm nhìn cô, chậm rãi lên tiếng: "Tích Tích, lần gần nhất Minh Ngật về nhà đã là 3 năm trước rồi."
Kiều Tích ngây ngẩn cả người.
Chúc Tâm Âm thở dài, sau đó tiếp tục nói: "Lúc ấy vừa xảy ra chuyện, nó bị đưa đi đơn vị quốc phòng nhưng rốt cuộc là chỗ nào thì bác cũng không biết... sợ rằng ngay cả bố nó cũng không rõ lắm."
"Công việc của nói vô cùng bí mật, bình thường không thể gọi điện thoại, 3 năm 5 năm không trở về nhà cũng là chuyện bình thường... Những điều đó đều là quy định, là kỷ luật. Tuy rằng bác không muốn, đối với người làm mẹ là bác thì càng là ngàn lần vạn lần không muốn thế nhưng cũng không làm gì được, đành phải chịu đựng thôi."
"Nhưng cháu không giống." Chúc Tâm Âm nhìn cô nói, "Hiện tại nó như thế... bác không hy vọng nó làm lỡ cháu."
***
Kiều Tích rất nhanh liền sắp xếp ổn định công việc ở Bắc Kinh.
Trước kia ở Mỹ, sau khi tốt nghiệp, chỉ với 3 năm ngắn ngủi cô đã lên được chức tổng giám đốc kỹ thuật ở Predator rồi.
Lần này Kiều Tích về nước, vừa hay Predator có thể tiến quân vào thị trường Bắc Kinh, cô được bổ nhiệm làm nhà khoa học đứng đầu của dự án trí tuệ nhân tạo "X Brain".
Chỉ thoáng chốc, Kiều Tích liền bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.
Kiều Tích tuổi còn trẻ mà đã là nhà khoa học đứng đầu, cho dù chỉ ở một công ty bình thường cũng đã khiến người ta ngưỡng mộ ganh tị rồi, đằng này Predator lại là một công ty vô cùng có tiếng trong giới khoa học, thế nên gần như tất cả mọi người đều đang vô cùng hiếu kỳ về con người và năng lực của cô.
Đánh giá trên internet lúc này rất không tốt, đại đa số mọi người đối với nữ khoa học gia đều không được tin tưởng và tôn trọng.
Phụ nữ có ngoại hình bình thường mà thông minh, học giỏi thì bị cho rằng là "Con mọt sách", "Chết vì đọc sách", "Sự nghiệp thành công thì thế nào chứ, dù sao cũng chẳng ai thèm lấy".
Còn phụ nữ hơi có chút sắc đẹp thì liền ngay lập tức bi nghi ngờ về thực lực, đại đa số còn bị gắn thêm cái mác rất ác ý------
Cô ta là bồi ngủ.
Thật bất hạnh, Kiều Tích chính là loại người phía sau.
Cũng may bộ phận quan hệ xã hội của Predator vô cùng có năng lực, trên mạng vừa xuất hiện những thông tin xấu thì lý lịch từ nhỏ đến lớn của Kiều Tích ngay lập tức được công khai trước bàn dân thiên hạ-----
16 tuổi, mới lớp 10 đã đạt được HCV IMO;
18 tuổi, lấy học bổng 100% sang đại học MIT ở Mỹ du học;
Sau khi tốt nghiệp liền gia nhập Predator, vào tổ kỹ thuật công tác.
Đương nhiên, đoạn phỏng vấn sau khi cô giành được HCV IMO lần đầu tiên cũng được đào lên.
Và Minh Ngật, sau 7 năm lại được mọi người nhớ và nhắc đến.
Người thiếu niên mang ánh hào quang còn lớn hơn cả Kiều Tích, đương nhiên cũng hơn hẳn những người khác trong giới Toán học, người thiếu niên thiên tài được tất cả mọi người công nhận, lại mai danh ẩn tích những 7 năm trời.