Chương 67:
Edit: Tiểu Vũ
Cố Đại Phó nhìn thấy người phụ nữ nằm trên giường, Tôn Hi Lăng đứng bên cạnh đương nhiên là cũng nhìn thấy.
Không chỉ nhìn thấy người, mà còn nhìn thấy cả quần áo của phụ nữ lẫn đàn ông rơi tán loạn trên đất.
Ngày thường, Minh Ngật đối xử với những người phụ nữ khác đều không bao giờ quan tâm để ý, người phụ nữ nằm trên giường lúc này, chỉ cần không ngốc thì đều có thể đoán được đó là ai.
Chỉ là Tôn Hi Lăng giả vờ làm như không phát hiện ra, vẫn khách khí hướng Minh Ngật nói----
"Minh lão sư, tôi có nấu nồi lẩu nhỏ ở trong phòng, bọn Tiểu Giang đều ở đó, anh có muốn đến đó ăn bữa khuya cùng mọi người không?"
Cô Đại Phó vốn là muốn kéo Minh Ngật đi đánh bài, nhưng hình ảnh vừa nhìn thấy ban nãy khiến anh ta ý thức được một chuyện, đã phá chuyện tốt của người ta rồi.
Khó trách vừa rồi anh ta tới phòng Kiều lão sư muốn mời cô đi ăn lẩu nhưng không thấy cô ở trong phòng!
Lúc này mà bác sĩ Tôn còn muốn lôi kéo người đi, Cố Đại Phó cảm thấy mình rất muốn khóc.
Bác sĩ Tôn bình thường là một người thông minh, sao hôm nay lại biến thành ngốc ngếch rồi, không phát người người ta có việc bận sao?
Cố Đại Phó liều mạng nháy mắt ra hiệu với Tôn Hi Lăng.
Chỉ là, cô ta nhìn thấy Cố Đại Phó đang nhe răng trợn mắt với mình nhưng không hề để ý, trái lại, cô ta còn tiếp túc mỉm cười với Minh Ngật, đề cao vài phần âm lượng nói-----
"Minh lão sư, Bambi hình như rất nhớ anh đó."
Lời này vừa nói ra quả thật khiến Minh Ngật sửng sốt,
Anh suy nghĩ vài giây, sau đó gật đầu nói: "Đi thôi."
Trên mặt Tôn Hi Lăng lộ ra chút vui mừng.
Cố Đại Phó có chút kinh ngạc, không ngờ Minh Ngật lại vì một câu nói đó mà chấp nhận lời mời.
Anh ta im lặng không lên tiếng quay đầu liếc mắt nhìn cánh cửa phòng đang đóng chặt.
... Đây là muốn bỏ lại em gái một thân một mình ở chỗ này sao?
Đàn ông khắp thiên hạ đều có dục vọng chiếm hữu, vô luận là xuất phát từ mục đích gì, khi có người nhăm nhe đến đồ vật của mình thì đều khiến người đàn ông đó tức giận.
Bởi vậy nên Minh Ngật lần thứ hai tiến lên đứng chắn trước cửa phòng.
Anh và Cố Đại Phó nhìn nhau chằm chằm, Minh Ngật hất hất cằm, "Làm sao?"
Kỳ kỳ quái quái... Cố Đại Phó thu hồi ánh mắt, không tiếp tục quản cái con người cặn bã này nữa.
Tôn Hi Lăng là người có nhân duyên khá tốt ở đây, hơn nữa cô ta còn là 1 trong 2 bác sĩ trên tàu này, con người mà, ai mà không có lúc ốm đau cơ chứ?
Thế nên mọi người đều rất khách khí với cô ta.
Lúc này, kỹ sư CNTT Tiểu Giang, tiến sĩ Lệ được cử đến khảo sát cùng mấy người đội viên của trạm nghiên cứu đều có mặt ở phòng của cô ta. Mọi người đang vây quanh nồi lẩu nóng hổi, vô cùng náo nhiệt.
Bambi nằm dưới đất, ghé vào bên cửa sổ, trông đặc biệt ủ rũ, không hề có chút dáng dấp phấn chấn nào.
Minh Ngật đi tới, vỗ vỗ đầu Bambi.
Vừa thấy chủ đến, Bambi trong nháy mắt liền có tinh thần, lè lưỡi liếm liếm bàn tay của Minh Ngật.
Tôn Hi Lăng đứng một bên giải thích: "Mấy ngày nay tinh thần nó rất khá, đã hạ sốt, cũng không tiêu chảy nữa."
Minh Ngật ôm Bambi nhìn trái ngó phải một vòng, tỉ mỉ quan sát hồi lâu, sau đó hài lòng gật gật đầu.
Anh nhìn về phía Tôn Hi Lăng, mở miệng nói: "Tôi mang Bambi đi, đã phiền cô chăm sóc nó mấy ngày nay rồi."
Những người trong phòng nghe thấy thế liền hỏi: "Lão Minh, không ở lại đánh bài à?"
Minh Ngât nhàn nhạt từ chối: "Không được, còn có việc."
Mỗi lần đều phải cố ý thua, một công việc rất mệt mỏi đấy.
Mắt thấy Minh Ngật ôm Bambi ra ngoài, Tôn Hi Lăng nhanh chóng phản ứng kịp, chạy đuổi theo sau.
Cô ta mở miệng nói: "Minh lão sư, tôi sợ Bambi đi thế này thì tối nay nó lại sốt tiếp, nếu không thì... "
Minh Ngật khom lưng nhìn Bambi một chút, sau đó nói: "Tôi cứ mang về trước một lúc, nếu như nó không thoải mái thì lại phải làm phiền cô rồi."
Tôn Hi Lăng nhìn anh cười miễn cưỡng: "... Thế cũng được."
Minh Ngật dắt Bambi về đênc cửa phòng của mình, sau đó quay đầu nhìn Bambi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Lúc trước ở phòng Tôn Hi Nhiên, sở dĩ Bambi tỏ thái độ nhiệt tình như vậy với anh đều là do 1 người 1 chó đã mấy ngày không gặp rồi.
Trải qua 7 năm, anh với Bambi đã sớm là một đôi người già chó già rồi, những tình cảm mãnh liệt đã gần như không còn nữa, Bambi đến sủa còn lười sủa.
Minh Ngật che mũi của Bambi, vừa vào phòng liền ôm thẳng nó đến thư phòng.
Bambi quen đường quen nẻo tìm được ổ của mình, nằm xuống luôn, không cả thèm nhìn anh lấy một cái.
Minh Ngật đóng cửa thư phòng, sau đó trở lại phòng ngủ.
Người trên giường vùi cả người trong chăn, Minh Ngật ngồi xuống bên giường, cúi người hôn cô một cái.
Ai ngờ anh chỉ hôn một cái như thế thôi mà người trên giường lại giãy dụa vô cùng lợi hai, cả người đều co lại trong chăn.
Minh Ngật kéo đồ mít ướt của anh từ trong chăn ra, hai mắt cô lúc này vừa đỏ vừa sưng, vẻ mắt ngấn lệ.
Minh Ngật vừa nhìn liền đau lòng không thôi.
Anh ôm cô ngồi lên đầu gối mình, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, giọng nói vô cùng thương yêu: "Đang bình thường sao lại khóc rồi?"
Kiều Tích mắt đỏ bừng, sụt sịt mũi mở miệng nói: "Anh đừng chạm vào em."
Cô thật sự quá là vô dụng mà.
Người này lúc trước đã nói nhiều lời quá đáng đến như vậy, thế mà anh ta chỉ nhẹ nhàng dỗ cô một câu thôi, cô lại cùng anh ta lăn lên giường luôn.