Vĩ Gian Phong Full - Thiết Phiến Công Tử




Không biết có ai thích bài này không? Mình là mình rất thích ý =)), suggest cho mn bài này.

Chương 6:

Edit + Beta: Tiểu Vũ

Minh Uyển cảm giác như miệng mình có thể mở rộng đến mức đủ để nhét một quả dưa hấu to đùng vào rồi!!!

Cô trợn tròn đôi mắt to tròn của mình, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía anh trai nhà mình.

Chỉ là Minh Ngật dường như không để ý đến sự khiếp sợ của em gái nhà mình.

Nhìn thấy hai mắt mở to như chuông đồng của Minh Uyển, Minh Ngật nhíu nhíu mày: "Em còn có việc?"

Trong giọng nói thể hiện rõ ràng sự buồn bực, ý tứ của câu nói này chính là-----

Quà cũng đã chuẩn bị xong rồi, lại còn có việc gì nữa?

Minh Uyển nuốt xuống một ngụm nước bọt lớn, sau đó mãnh liệt lắc đầu, "Không, không có việc gì hết?"

... Không có việc gì mới lạ đó.

Minh Uyển đem cái mặt ngọc đang ở trong lòng bàn tay nhét vào túi áo, đưa mắt nhìn theo bóng dáng Minh Ngật đi lên lầu, đến khi anh khuất bóng thì cấp tốc lấy điện thoại ra muốn cáo trạng.


Anh ấy và chị Tiểu Kiều là quan hệ gì mà lại đi tặng đậu phộng nhỏ cơ chứ?
Miếng ngọc đậu phộng nhỏ này chính là quà ông nội tặng mẹ khi bố mẹ lấy nhau năm xưa, miếng ngọc này là thuộc một bộ, miếng còn lại có hình trái ớt nhỏ.

Minh Uyển ngày thường vẫn luôn oán giận, vì cô bé sinh muộn nên lúc sinh ra thì đậu phộng nhỏ đã được đưa cho anh trai rồi, chỉ còn mỗi trái ớt nhỏ để lại cho cô bé thôi.

Đậu phộng nhỏ trắng trắng mập mập, so với trái ớt nhỏ của cô bé thì đáng yêu hơn gấp trăm lần, Minh Uyển từ nhỏ đã luôn nháo muốn đổi ớt để lấy đậu phộng của anh trai, đáng tiếc là sau bằng ấy năm vẫn chưa từng thành công.

Hiện tại... Anh ấy lại nói là đem tặng đậu phộng nhỏ?

Cô! Không! Đồng! Ý!

Điện thoại được tiếp, đầu bên kia truyền đến thanh âm của Chúc Tâm Âm: "Uyển Uyển, sao vậy?"

"Mẹ!" Minh Uyển thở phì phò cáo trạng, "Anh trai anh ấy------"

Lời của cô mới nói được phân nửa thì liền ngừng lại, dẫn tới việc Chúc Tâm Âm ở đầu bên kia truy hỏi: "Anh con làm sao?"

Minh Uyển trầm mặc 3 giây, "Anh ấy... về nhà rồi."

"Ngạc nhiên thế làm cái gì hả? Mẹ đã biết anh con trở về rồi." Giọng nói oán trách của Chúc Tâm Âm truyền đến, "Con hôm nay đàn violin có khá hơn chút nào không đó?"

Minh Uyển nuốt xuống một ngụm nước bọt, "Khá hơn, khá hơn."

Nói xong liền viện cớ nhanh chóng cúp điện thoại.


Minh Uyển đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Tình huống lúc này và lúc trước hình như có chút khác biệt.

Trước đây những việc cô mách lẻo với mẹ, hình như toàn bộ đều là bởi vì có con gái muốn cô giúp đỡ gửi thư tình và quà tặng cho anh trai.

Anh trai cô cũng chẳng quan tâm gì đến mấy người họ, thế nên đối với loại hành vi mách lẻo này của cô vẫn luôn một mắt nhắm một mắt mở cho qua.

Thế nhưng... lúc này là chính bản thân anh ấy muốn đem đậu phộng nhỏ tặng cho chị Tiểu Kiều!

Tuy rằng không hoàn toàn xác định được lý do tại sao anh ấy lại đem đậu phộng nhỏ tặng cho chị Tiểu Kiều, thế nhưng Minh Uyển vô cùng chắc chắn rằng, nếu như lần này cô bé mà dám mách lẻo cáo trạng với mẹ thì anh trai tuyệt đối sẽ không tha cho cô bé đâu.

Suy nghĩ 5 phút, Minh Uyển cầm đậu phộng nhỏ lên tầng gõ cửa phòng Kiều Tích.

Tham gia trại hè thì phải ngủ lại đó, 7 giờ tối sẽ kiểm tra phòng ngủ, vì vậy Kiều Tích đang muốn thu dọn một vài quyển sách để quay lại trường học.

"Ơ?" Minh Uyển cầm tập thơ tiếng Anh cô đang muốn nhét vào balo rồi thuận miệng tìm đề tài nói chuyện, "Chị đi trại hè còn mang theo tập thơ này à?"

Minh Uyển hỏi như vậy khiến Kiều Tích có chút hơi ngượng ngùng.

Nhìn tập thơ "Vĩ Gian Phong" trong tay Uyển Uyển, cô giải thích: "Đây là quyển sách bố chị tặng lúc chị lên sơ trung... Thật ra chị đọc cũng không hiểu nhiều lắm, chỉ là tùy tiện muốn lật lật vui đùa một chút."

Minh Uyển mở tập thơ ra, giở đến phần mục lục, "Vậy chị thích nhất bài thơ nào trong này?"


Kiều Tích suy nghĩ một chút, sau đó cười rộ lên: "Down by the Salley Garden."

Minh Uyển đem sách trả lại cho cô, cảm giác như trình độ tìm đề tài nói chuyện của mình quá tệ rồi.

Cô lấy trong túi áo ra đậu phộng nhỏ, nhét vào trong tay Kiều Tích, "Anh em tặng cho chị..."

"Quà gặp mặt." Cô bé bổ sung.

Nhìn miếng ngọc trắng trắng mập mập trong tay, Kiều Tích sửng sốt tại chỗ 3 giây, sau đó liền không biết nói gì làm gì cả.

"Cái này, cái này chị không thể nhận... " Cô chân tay luống cuống muốn trả đậu phộng nhỏ lại cho Uyển Uyển.

Cô biết trên cổ Uyển Uyển cũng đeo một miếng ngọc tương tự có hình trái ớt nhỏ, thứ này vừa nhìn đã biết chính là vật mà hai anh em họ mang từ nhỏ đến lớn, cô làm sao có thể nhận chứ?

"Chị Tiểu Kiều, chị cũng cảm thấy rất kỳ quái đúng không?" Minh Uyển đột nhiên ghé sát vào cô, thấp giọng, thanh âm thần bí, "Chị nói xem tại sao anh em lại muốn tặng chị cái này?"

Kiều Tích cảm thấy như bản thân mình bây giờ có nhảy xuống sống Hoàng Hà cũng không nói rõ ràng được, cô rất muốn khóc: "Chị, chị không biết."

Minh Uyển to gan suy đoán: "Anh ấy... không phải là đối với chị nhất kiến chung tình chứ?"

"Không có khả năng, không có khả năng!" Kiều Tích bị giật mình, lắc đầu như trống bỏi phủ nhận chuyện này, "Anh em tuyệt đối sẽ không thích chị đâu!"

"Hả?" Minh Uyển mẫn cảm ngay lập tức ngửi được mùi bát quái ở đây.

Vì để cho Uyển Uyển tin tưởng, Kiều Tích nói năng lung tung lộn xộn thuật lại sự việc chiều nay cho Uyển Uyển nghe, "Chị cho rằng ý tứ của anh ấy là... Kết quả anh ấy trực tiếp tránh ra khỏi tay chị. Uyển Uyển, anh ấy thật sự không có khả năng thích chị!"

Minh Uyển nhẹ nhàng "À" một tiếng, sau đó như có điều gì đó mà nở nụ cười.


Kiều Tích rất khẩn trương nhìn cô bé chằm chằm, "Lần này em tin chưa?"

"Chị Tiểu Kiều, chị biết không?" Minh Uyển lần thứ hai ghé sát vào cô, thần thần bí bí mở miệng, "Nếu như đổi thành nữ sinh khác, thì chắc chắn anh ấy sẽ không 'Tránh' mà sẽ là trực tiếp 'Hất' ra đó."

***

Trại hè ngày thứ hai tại trường Trung học phụ thuộc, chính là chọn thời khóa biểu. (*)

(*) Chọn cái này giống như đăng kí tín chỉ ở ĐH đó mọi người. Ai học ĐH mà phải đăng kì tín chỉ thì sẽ hiểu ngay =))). Khổ sở mệt mỏi lắm đó. Lại sắp đến thời gian đăng kí tín rồi, tôi chết mất L((

Trại hè ở trong nước không giống như trại hè ở các nước phương Tây, mục đích chính của trại hè trong nước vẫn là lấy việc học làm việc chính, nhưng cũng có ưu điểm ở chỗ, so với các trường Trung học khác trong cả nước thì chương trình học của Trung học phụ thuốc được thiết kế sắp đặt rất phong phú và thú vị, chỉ môn ngoại ngữ thôi đã có đến 6-7 sự lựa chọn rồi.

Chế độ dạy học ở trại hè chính là dạy các lớp nhỏ, mỗi lớp học chỉ có khoảng dưới 20 người. Và hình thức chọn thời khóa biểu thì được bắt chước y như khi điền nguyện vọng thi đại học vậy, thế nên tất cả mọi người đều đang rầu rĩ không biết nên chọn thế nào mới đúng với sở thích sở trường của mình.

Giang Nhã Đồng lại gần, nhẹ giọng hỏi cô: "Kiều Tích, em muốn chọn ngôn ngữ nào? Chúng ta cùng chọn đi."

Nhìn thời khóa biểu trước mặt, Kiều Tích suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Em còn chưa nghĩ ra... Em muốn chọn ngôn ngữ mình thích, chị cũng phải chọn ngôn ngữ mình thích chứ."

Tính tình Kiều Tích có chút mềm mại yếu đuối thế nhưng từ nhỏ đến lớn, cô cũng rất ít khi từ bỏ suy nghĩ và sở thích của mình để theo người khác.

Nếu bạn thích tiếng Đức, tôi lại thích tiếng Pháp, vậy thì mỗi người đều tự đi học ngôn ngữ mình thích là được rồi.

Cô không muốn nhân nhượng người khác để đi học một môn mà mình không thích, cũng không thích người khác phải nhân nhượng mình.

Nhưng mà, có vẻ như đây cũng là nguyên nhân khiến cô từ nhỏ đã có rất ít bạn bè.

Ở trường mới này, Kiều Tích vẫn còn chưa làm quen với ai ngoại trự Giang Nhã Đồng.

Cô và Giang Nhã Đồng một ngày đi học thì ngồi cùng nhau, đi ăn cơm cũng cùng nhau đi, mọi người đều cho rằng cô và Giang Nhã Đồng đã sớm quen biết từ trước, thậm chí còn cho rằng Kiều Tích cũng là từ nước ngoài trở về nước đi học.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận