Chương 70
Edit: Tiểu Vũ
Lúc Minh Ngật quay trở về phòng, Kiều Tích vốn dĩ đang ngủ ngon lành trên giường đã bị Bamni nháo tỉnh rồi.
Minh Ngật nhìn thấy liền nổi trận lôi đình, lập tức đi tới, dùng một tay nhấc cả người nó lên, dự đình ném nó văng thật xa chỗ này.
Bambi bị người nào đó nắm giữ số mệnh liền nhìn Kiều Tích vừa rên vừa sủa cầu cứu.
Kiều Tích vội vàng đứng dậy giải cứu Bambi khỏi ma trảo của anh họ, "Em không ngủ nữa, càng ngủ càng cảm thấy choáng váng... Có phải anh mang đồ ăn sáng về cho em không?"
Minh Ngật "Ừ" một tiếng, đặt hộp cơm mang về từ phòng ăn lên bàn.
"Tới ăn cơm."
"Chờ một chút nhé." Cô ôm Bambi, giọng nói mềm nhũn.
Minh Ngật đi tới, lần thứ hai nảy sinh tâm tư muốn ném con chó kia ra khỏi chỗ này.
"Không được chơi với nó, đứng dậy ăn cơm trước."
"Không phải chơi với Bambi." Đồ mít ướt ngẩng đầu, rất nghiêm túc kháng nghĩ, "Em đang nhìn cái này mà."
Nói rồi Kiều Tích liền chỉ một chỗ trên bộ đồ đỏ của Bambi cho anh nhìn: "Đường may không được đẹp, bị lệch nhiều lại còn nhiều chỗ hơi bị gồ ghề... Bambi mặc lên sẽ không được thoải mái, thật là không cẩn thận tỉ mỉ, cô ta khẳng định là không phải thật lòng yêu quý Bambi!"
Minh Ngật: "???"
Anh căn bản là nghe không hiểu cô đang nói gì.
Đương nhiên, Kiều Tích cũng không thèm để ý anh có hiểu không, rất tự nhiên mà hạ kết luận: "Không mặc cái áo này nữa nhé? Em sẽ làm cho Bambi một chiếc mới hơn, tốt hơn. Anh thấy thế nào?"
Minh Ngật không nhịn được, bật cười "khúc khích" thành tiếng.
Hóa ra cô nói vòng vo nhiều như vậy, là vì muốn đổi quần áo cho Bambi.
Chẳng lẽ... đồ mít ướt cho rằng chiếc áo này là do người phụ nữ khác làm cho Bambi?
Kiều Tích cảm thấy chuyện mình lo lắng không phải là không có lý.
Nhớ tới vị Tôn bác sĩ ngày hôm qua, Kiều Tích liền cảm thấy vô cùng khó chịu.
Tối hôm qua, vị bác sĩ Tôn này còn dùng Bambi làm cái cớ để gọi Minh Ngật từ trên giường cô đi nữa----- Đương nhiên là ngoài cửa còn có Cố Đại Phó, hơn nữa sau đó Kiều Tích cũng biết anh họ đi là vì muốn mang Bambi về cho cô chơi.
Nhưng tận đáy lòng, Kiều Tích vẫn hết sức khó chịu.
Năng lực mạnh nhất của nữ nhân chính là có thể nhìn thấu thủ đoạn của nhau.
Đầu tiên là nhờ vào sủng vật, sau đó thì anh đến tôi đi, nảy sinh những tiếp xúc va chạm rồi trọng tâm câu chuyện sẽ thay đổi, một hồi sau, cái gì cũng đều biến thành nước chảy thành sống hết.
Lúc trước, vật đính ước của cô và anh họ không phải cũng là Tiểu Cầu Cầu sao?
Lúc này thấy Bambi mặc chiếc áo đỏ kia, Kiều Tích mới phục hồi tinh thần lại, lúc trước cô chưa phản ứng kịp nhưng giờ thì khác rồi.
Cái áo này được làm rất tinh xảo, không giống như mua ở bên ngoài, vừa nhìn đã biết là từ tay phụ nữ làm ra.
Có thể là vị bác sĩ Tôn kia vì lấy lòng Bambi mà làm chiếc áo này cho nó cũng không biết chừng.
Chỉ là Kiều Tích cũng không muốn vô duyên vô cớ cùng anh cãi nhau chỉ vì một chiếc áo, thế nhưng cứ để Bambi mặc chiếc áo đó nhảy qua chạy lại cô cũng không thể chịu nổi.
Cho nên cô phải cố gắng lật qua lật lại cái áo đó nhìn thật lâu mới soi ra một chỗ không hoàn chỉnh, cuối cùng cũng có thể dựa vào đường may không đẹp mà nói với anh.
Nhìn đồ mít ướt uống phải một can dấm chua, Minh Ngật cố nén cười, nét mặt không thay đổi, chỉ là nói: "Anh thấy cái này rất tốt mà, em đừng lăn qua lăn lại nữa."
Lời vừa nói ra, mặt Kiều Tích ngay lập tức tái lại.
Anh họ thế mà biết che chở người khác rồi? Đến áo mà cô ta làm cũng không cho phép cô nói một câu không tốt???
Nhìn sắc mặt đồ mít ướt, trong lòng Minh Ngật thầm thoái mái, tiếp tục điên cuồng đến gần cái chết.
Vẻ mặt anh hoài nghi nhìn về phía Kiều Tích, cố ý nói: "Em có thể làm ra cái áo tốt hơn cái này?"
Sắc mặt Kiều Tích thay đổi liên tục, nhưng cũng không tiện phát tác nên cuối cùng cô chỉ ôm Bambi vào thư phòng, để lại một mình anh họ đáng ghét ở lại phòng ngủ.
Vừa vào thư phòng, Kiều Tích đã ném anh họ ra sau đầu.
Nam cực quanh năm suốt tháng đều có gió giật từ cấp 8 trở đi nhưng bởi vì cần thông khi thế nên trạm nghiên cứu đã thiết kế một cái cửa sổ nhỏ ở mỗi phòng.
Căn phòng này của Minh Ngật cũng như vậy, bởi vì mặt trời vùng cực không lặn thế nên trong phòng ngủ không có cửa sổ mà chỉ có thư phòng có.
Cô chân trần chạy đến trước cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, phát hiện ở bên ngoài gió đang thổi rất to.
Kính của cửa sổ đã được thiết kế đặc biệt nhưng gió bên ngoài thổi mạnh vẫn khiến nó phát ra tiếng leng keng, loảng xoảng, thi thoảng còn có tuyết đập vào cửa kính.
Kiều Tích ghé vào trước cửa sổ nhìn một hồi, cảm thấy rất mới mẻ.
Ngoài cửa sổ là trời đông giá rét, trong phòng lại ấm áp vô cùng.
Trong phòng có hệ thống sưởi, Kiều Tích đi chân trần cũng không lạnh chút nào.
Ở đây, phảng phất giống hệt như ở Bắc Kinh vậy.
Vừa nghĩ như thế, Kiều Tích liền nhớ đến lúc trước khi cô đến Nam cực, cô vẫn cho là điều kiện sinh hoạt ở đây rất gian khổ, bọn họ ở đây chắc đều dựa vào niềm tin và ý chí để sưởi ấm.
Mặc dù biết anh họ giống hệt như gia súc không sợ lạnh, nhưng lúc cô tới vẫn chuẩn bị thật nhiều miếng dán giữ nhiệt cất trong valy.
Chỉ là bây giờ thì... lạnh chết anh đi!
Minh Ngật theo sau cô đi vào.
Anh đứng ở cửa, đưa tay mở nắp đồ hộp cho chó ra khiến Bambi thèm phát điên.