Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

Chap 25: Bunny ears – Tai thỏ

” Okay ” cũng là dạng câu hỏi yes-no đấy người đẹp! – Jay lắc đầu, làm bộ rất ư ngao ngán trước học vấn của ngài cảnh sát trẻ rồi thong thả quay người đi lấy xe.

—-

Lời tuyên bố gọn lỏn của Jay như gã đô vật hung hăng quật ngã Filip khỏi sàn đấu. Anh điếng người, mắt tê cứng, đôi đồng tử rúm ró kinh hãi, chiếc cạo tuyết rơi độp khỏi những ngón tay bất động. Dằn bớt cơn hoảng loạn, anh gằn chất giọng run run:

– Cậu đùa… phải không?

Jay lặng lẽ lắc đầu, thở ra một hơi mệt luội. Mũi giày chếch hướng cửa đồn cảnh sát định nhấc đi thì tay bị Filip tóm chặt. Ánh mắt Filip rơi xuống đôi găng tay đen dắt trong túi áo khoác Jay, nét mặt đanh cứng bỗng bình tĩnh lạ kỳ:

– Nhớ kỹ xem, có để lại dấu vân tay không?

– Anh sẽ giúp em trốn tội à?

– Sẽ! Bằng mọi giá! – Filip dứt khoát bố, mỗi chữ đều có sức nặng như nhát búa bổ củi của tiều phu.

Tia sáng xanh giãn ra nơi đáy mắt trống rỗng như sắp giải tán một trò đùa. Một giây, hai giây, ba giây… đột nhiên Jay gập người cười lớn, đập nát bầu không khí căng nghẹt chỉ trong cái búng tay.

Filip sững sờ, cosplay pho tượng điêu khắc. Anh không kịp thích nghi, giống người sắp chết đuối, lòng bàn chân đã chạm đáy sông bỗng được vớt lên bờ. Mắt Filip dần linh hoạt trở lại, anh cáu điên, xô mạnh Jay một phát lúc cậu ta còn đang cười thô bạo. Anh luôn bị cậu em ranh mãnh chơi khăm, lừa đảo ti tỉ lần nhưng cứ là ” nạn nhân VIP “. Số kinh nghiệm đúc kết được đã quá lạc hậu khi cậu ta luôn ngẫu hứng bày ra những trò mới quái ác.

Nếu lừa đảo là nghề nghiệp hợp pháp, Jay chắc chắn sẽ giàu sụ.

Ngửi được mùi Filip sắp đi ăn tối, Jay đang đói meo lập tức bám ngay theo. Trước cái nhìn truy hỏi khó chịu của Filip, anh thuật lại qua loa chuyện gã bồ cũ

Natalie nổi điên tấn công anh như bò tót húc đầu vào tấm vải đỏ. Gã đã quá kiệt sức sau những ngày nhậu nhẹt vô độ, Jay không cần tốn hơi. Chỉ đẩy nhẹ gã đã ngã dúi.

– Anh cảnh cáo cậu! Cậu ra trường sẽ là luật sư, đại diện cho luật pháp. Cậu nên tự biết vai trò, trách nhiệm của mình. – Filip lấy giọng bề trên ra giáo huấn – Đừng bao giờ tùy tiện! Kể cả một chiếc đèn đỏ cũng không vượt!

Được phổ cập lại kiến thức cơ bản về giao thông, Jay đăm chiêu nhìn bầu trời tối om như đang đeo đuổi một suy nghĩ to tát. Anh sờ cằm, tư lự:

– Liệu nhà hàng Do Do có phở cá không nhỉ?

– Ê, Jay! Anh đang nói chuyện nghiêm túc với cậu. Hơn nữa, cô ấy là Dominika. – Filip sầm mặt, quăng ra cái liếc xéo sắc lẻm – Do Do cái đầu cậu!

– Anh học hành chán phèo! – Giọng Jay sặc mùi mỉa mai, miệt thị – Vừa rồi là dạng câu hỏi yes-no, chỉ cần gật hoặc lắc đầu. Anh không cần diễn đạt anh đang làm gì và giới thiệu tên của cô gái anh thích. Okay?

Filip bị mớ lý lẽ chặn họng, như miệng bị tọng miếng đùi gà quá khổ. Anh ngắc ngứ một lúc rồi chỉ thẳng mặt Jay, gắt:

– Cậu là đồ chết dẫm!

– ” Okay ” cũng là dạng câu hỏi yes-no đấy người đẹp! – Jay lắc đầu, làm bộ rất ư ngao ngán trước học vấn của ngài cảnh sát trẻ rồi thong thả quay người đi lấy xe.

Nhìn theo bóng lưng vênh váo, chân Filip ngứa ngáy, khao khát xông phi một cú. Jay đã muốn đẩy ai sẩy chân vào vũng nước, biết điều thì cứ chịu ướt bẩn gấu quần. Còn nếu chống cự, cữ cãi, người đó sẽ bị Jay ghì đầu xuống tận ống cống.

***

Đếm lùi tất cả số ngón tay lẫn ngón chân thì ra số ngày giáng sinh sắp đáp xuống, ngày lễ lớn nhất của đất nước hình da cừu.Ban ngày, Praha chan hòa ánh nắng chiếu từ mặt trời mắc kẹt trên ngọn phong trơ trụi. Ban đêm, Praha tựa viên kim cương sáng lóa với hàng tỉ bóng đèn đính khắp nơi. Đường phố giăng đèn nháy lấp lánh theo từng sắc màu như tắc kè, từng hình thù. Đèn màu mè treo ngợp trời, từng đoàn xe như lướt đi trên dòng sông ánh sáng. Những hàng cây bên đường được trang trí cầu kỳ, đẹp đẽ. Ánh sáng soi khắp nơi, từng nhánh cây, ngọn cỏ cũng nhấp nháy như những con đom đóm.

Praha đang đón giáng sinh, bầu không khí tưng bừng như một giai điệu vui tươi. Không một góc phố ủ dột, không một chiếc ghế đá ủ rũ.

Nhà hàng nhỏ ốp kính trong suốt nằm cuối phố, phả ra thơm phức mùi ẩm thực châu Á. Trong buổi tối rét cắt da thịt, gió thốc kinh hoàng, quán nhỏ ấm áp có chút diệu kỳ, huyền ảo như chiếc bẫy do hồ ly tinh hóa phép trong các câu chuyện cổ tích.

Hai vị khách đẩy cửa bước vào, đem theo chút cóng rét bên ngoài. Một cảnh sát trẻ bảnh bao trong bộ cảnh phục đen, một chàng trai trẻ ăn mặc theo phong cách thể thao, cá tính. Anh khoác chiếc áo đỏ nhẹ tênh chất thermo giữ nhiệt, phối cùng đôi giày thể thao đỏ dây trắng.

Họ chọn chiếc bàn cạnh cây thông trắng đang trang trí dở, họ thong thả treo áo khoác lên móc gỗ. Ngồi vào bàn, Filip đảo mắt nhìn sơ khắp quán, tìm kiếm người trong mộng. Không thấy, anh giở menu ra xem. Chưa ngồi vào bàn, Jay đã nhìn sơ khắp quán rồi máy móc nhẩm tính lãi suất, doanh thu.

– Buổi tối tốt lành! Hai vị dùng gì ạ? – Một cô gái Việt nói tiếng Séc lưu loát, nhoẻn cười nhã nhặn.

Filip chỉ thực đơn, nhưng chưa kịp cất lời đã bị giọng nói khác cắt ngang.

– Cảm ơn! Bọn tôi đợi Lily!

Jay đáp hết sức tự nhiên, thốt ra cái tên Lily cũng cực kỳ mềm mại, cứ như chủ nhân của cái tên đó rất thân thiết với anh.

Cô nhân viên cười tủm tỉm quay đi, thì thầm gì đó với Thiên Ly còn đang tiễn đám bạn cùng lớp. Cô bé nhìn sang phía chiếc bàn cạnh thông trắng, ánh mắt dán lên người cảnh sát trẻ thì tản ra làn hơi nồng ấm, dời sang chàng trai kế bên thì lập tức nguội lạnh như vốc nước nóng đột ngột bị hắt xuống tuyết.

Trong số nhóm bạn Thiên Ly, có cô bé tóc vàng cười toe toét, tới tấp với Jay. Nếu như không có cậu bạn kéo đi thì chắc cô bé kia sẽ như cơn lốc sà tới Jay. Ơn Chúa, anh có trí nhớ đỉnh, nghĩ ra ngay đã từng gặp mấy đứa nhóc láu cá này trong ngày hội ” Hành tinh muôn màu “. Nếu không, Jay sẽ phải nặn óc suy ngẫm, anh từ khi nào lại thiếu gái đến mức cặp kè với cả bé gái dưới tuổi vị thành niên.

Hứng xong nụ hôn má tạm biệt ướt choẹt của Anna, Thiên Ly mới tiến đến bàn Filip. Cô cố tình đóng đinh ánh nhìn tươi tỉnh lên mỗi mình Filip, còn Jay thì cứ cố ý vuốt ánh nhìn lộ liễu từ đôi giày ankle nâu sữa tới mái tóc đen dài của cô. Lấy khung điểm 10, Jay chấm điểm 6 cho gu ăn mặc gọn ghẽ, xinh xẻo nhưng nhạt nhòa. Và điểm 0 cho dáng người… chẳng tồn tại một đường cong.

– Anh à, chị Tú Chi đi tập tiết mục giáng sinh rồi! – Thiên Ly ái ngại khi đưa tin hụt.

Filip cười xòa, chẳng chấp chuyện bé tí tẹo. Mục đính chính của anh là thưởng thức món châu Á, chứ không phải sẽ vồ vập tán tỉnh cô gái anh thích ngay tại đây. Thay vì Thiên Ly, nếu bây giờ Tú Chi đứng cạnh thì anh cũng chỉ chìa menu ra, chọn món miến trộn trông tuyệt cú mèo.

Ghi xong món Filip chọn, Thiên Ly không ngẩng đầu, từ chất giọng bé ngoan lễ phép đổi nhanh sang một tông giọng xa cách, thờ ơ:

– Còn anh?

Jay làm cử chỉ tay rất nhanh, vừa bắt mắt vì cá tính, vừa chướng mắt vì pha chút kiêu ngạo, thói của dân lắm tiền.

– 24 mì xào và 33 bún thang?

– 33 và 54 phở cá. – Jay lặp lại một trong những cử chỉ vừa nãy, giơ hai ngón tay lên, vẫy khẽ như tai thỏ – Không phải số 2, này là số 5 La Mã.

Thiên Ly bực tức gạch bỏ con số sai. Cô lừ mắt:

– Anh rảnh rỗi không có nghĩa là người khác thừa thời gian. Quán mở ra không phải chỉ bán cho mỗi anh đâu nhé!

Jay hạ đôi chân đang bắt chéo, anh cười với Thiên Ly, cô bé luôn cư xử với anh như nhúm không khí ô nhiễm được thải ra từ xí nghiệp nào đó:

– Thấy quý cô luôn cáu kỉnh khi gặp tôi, trêu chút thôi.

– Không vui! – Thiên Ly gạt phắt, trừng mắt hỏi – Giờ anh ăn hai suất đúng không?

– Vâng! – Jay gật gật, vẻ mặt ngoan ngoãn như cậu bé con.

– Anh đừng có phí phá, thực phẩm châu Á rất đắt đỏ. Mà không ai thèm ăn đồ thừa của anh đâu.

– Biết rồi, người ta ăn hết. – Jay hờn dỗi lườm Thiên Ly một cái rồi khoanh tay ngoảnh mặt ra cửa kính, không thèm nhìn cô bé khó tính nữa.

Khi Thiên Ly nín cười rời đi, Jay lại ngồi bắt chân, tùy tiện bốc một cọng rau thơm trên đĩa bỏ miệng nhai, bày ra nét mặt ngây thơ hỏi người đối diện:

– Người đẹp, em có khó ưa không?

– Cái đấy rõ ràng mà. – Filip nhún vai, giống như người tỉnh táo đang lịch sự đáp lời người ấm đầu, dù câu hỏi rất ư là dở hơi.

Jay hơi nhăn mũi, phụng phịu bĩu môi phản đối:

– Thôi đi, Filip người xấu, nói dối! Mami nói em là đứa trẻ ngoan đáng yêu nhất hành tinh!

– Ah… ừm. – Filip cười giả lả hết cỡ, suýt sặc chết.

Lát sau, nhân viên nam tóc bạch kim như nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản bưng các món ra. Không ai hỏi cũng tự trình bày Thiên Ly đang bận cuốn nem trong bếp.

Nửa tiếng sau, Thiên Ly ló ra với miếng băng cứu thương nằm chiễm chệ trên vầng trán nhỏ. Cô giải thích với Filip mình va phải cánh cửa tủ lạnh, anh dặn cô cẩn thận còn Jay thì coi đó là chuyện hài hước nhất thế kỷ, anh cười phá.

Thiên Ly phớt lờ kẻ vô duyên, cô đưa hóa đơn cho Filip với tổng số tiền đã bớt hẳn một nửa. Cô nói nhà hàng đang có đợt khuyến mại, nhưng Filip cứ khăng khăng phải trả hết.

Jay ngứa mặt với màn giằng co giữa Filip và Thiên Ly, anh uể oải nhìn cô bé:

– Như này đi! Em khỏi cần khuyến mại cho Filip. Gói cho anh một suất, anh đem về cho con trai.

– Anh có con trai rồi? – Thiên Ly thất kinh.

Jay giơ hai ngón tay lên, lại vẫy chiếc tai thỏ bé xíu ngộ nghĩnh:

– Cu cậu hai tuổi rồi!

Thiên Ly hờ hững ” ừm ” một tiếng, cúi người thu dọn bát đĩa. Mái tóc dày xòa xuống quá vai, giấu đi đôi mắt đen hẫng hụt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui