Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

CHAP 37: 2191 and 12

Số 2191 to con hơn số 12 nhiều không?

—-

Hoàng hôn hấp hối. Mặt trời lủi đi, gom theo những hạt nắng còn đậu đủng đỉnh trên những nhúm tuyết trắng muốt, nhặt nhạnh nốt những sợi nắng lười còn nằm vắt vẻo trên những nhành cây tong teo. Nền trời loang lổ các khối màu trầm lạnh, những đám mây xanh xám nhàu nhĩ dạt dần về phía chân trời im ắng. Ngoài khuôn viên bệnh viện vắng lặng, dãy bóng điện dệt thành dải sáng trắng lóa. Có chiếc bóng tròn vo đỏ ối mắc kẹt sau tán cây trơ trụi, như giả mạo thần Mặt Trời vừa ló dạng chào bình minh. Trong ráng chiều nhập nhoạng, văng vẳng tiếng cười nghịch ngợm của thiên nhiên.

Jay đứng bên khung cửa trang trí thưa thớt mấy bông hoa tuyết, tỳ thân lên bậu cửa, chân duỗi trên sàn nhà sạch bong, đôi giày bóng bắt chéo nhau. Một tư thế rất đỗi thoải mái như đang tán dóc trong phòng đứa bạn chí cốt, mà không phải đang khám bệnh. Anh áp cốc chè nóng lên má, chun mũi hít hà hương bạc hà thơm ngát đượm thoang thoảng mùi chanh tươi. Với tay tự tiện xé toạc hộp chocolate rượu đẹp đẽ còn thắt nguyên si chiếc nơ đỏ óng ánh, nằm lẫn trong những hộp quà vuông vức cùng những bó hoa thơm phức. Jay thả vào miệng một viên nâu hình mặt trăng khuyết nhỏ tí xíu, vị rượu tan ra từ lớp chocolate vỡ, thấm đều trên đầu lưỡi, lan khắp khoang miệng. Jay ưm khẽ.

– Ngon lắm! Bác Rudolf thử một viên nhé?

– Vô lý! Đồ của ta, sao phải để cháu mời ta thế? – Viện trưởng Rudolf hỏi vặn, đưa tay giật lại hộp chocolate mẹ Debbie sai Jay mang tới tặng ông – Cháu ăn đĩa bánh kia kìa, để lâu nên ỉu rồi, nốt hôm nay bác đem đổ.

Dạ dày trâu bò của Jay luôn là cái sọt rác tiêu hóa đồ ăn sắp vứt đi. Anh sà xuống chiếc ghế kê sẵn đĩa bánh ỉu, sắc mặt cũng thoáng ỉu xìu. Anh ngớn tận cổ khi phải một lúc tống cả đống đồ ngọt vào bụng, nhưng chẳng nỡ bỏ phí. Đồ ăn thừa luôn như những đứa nhóc tội nghiệp mở to đôi mắt rưng rưng van nài anh cứu vớt chúng.

– Bác Rudolf ạ, NÓ rất mất lịch sự, đến mà không hề có sự báo trước. Đùng một cái, đỉnh đầu cháu sẽ nhói buốt. Mắt cháu mờ đi một thoáng như người mới ngẩng nhìn lên mặt trời rồi ngồi núp trong bóng mát. Đầu cháu muốn nổ tung, bên trong như có gã DJ ngà ngà say đang điên cuồng chỉnh nhạc. Thái dương cháu đau thắt, như có quả bóng rổ nện chan chát. Màng nhĩ cháu đựng đầy mớ âm thanh rè rè của chiếc radio bắt trật sóng. NÓ ghé thăm cháu khoảng chục phút! Chục phút khiếp đảm!

Jay kết thúc màn trình bày bằng ngụm chè lớn. Đống câu chữ kĩ càng phong phú, các phép so sánh nhuần nhuyễn thoát ra từ miệng anh theo cách nửa vời, hời hợt. Hệt như Jay đang quay lưng ném một quả bóng cam, mà chẳng thèm ngoái đầu liếc nhìn liệu nó đã lọt lưới.

Vầng trán cao sáng suốt của viện trưởng Rudolf nhíu lại rất sâu, hằn những nếp nhăn và các rãnh cong tựa cột sóng Wifi. Ánh đèn quết qua cặp mắt kính dạn dày kinh nghiệm, lóe lên một vệt sáng sắc lẻm:

– Bỏ ngay chế độ ngủ Dymaxion(*) đi!

– Không đâu. Thể lực cháu cực kỳ tốt, cháu luyện tập cực kỳ thường xuyên. Dymaxion vô tội!

Một tiếng rầm mạnh mẽ chặn ngang lời Jay. Độ rung của mặt bàn làm trà xanh sánh ra khỏi chiếc cốc đầy ứ, vài giọt vàng tung mình lên ống áo trắng tinh. Viện trưởng Rudolf xuýt xoa cái tay đau điếng sau cú nện quá lực, ông quát to:

– Ta chữa bệnh cho những người thực sự coi trọng sức khỏe, không chữa cho những kẻ lơi là như cháu! Đám trẻ điên khùng các cháu đang làm gì với cơ thể khỏe khoắn bố mẹ nặn ra thế hả? Jay Vu, cháu có dám thề với bác, cuối tuần cháu không tới bar nốc rượu như bò và lết mông về nhà lúc mờ sáng, không động tới energy drink, thức ăn nhanh mỗi ngày? – Viện trưởng đứng bật dậy khỏi chiếc ghế xoay, rút tờ giấy ăn lau nước trà bám trên ống tay áo, ông rên rỉ hơn là nạt nộ – Vu ạ, cháu triệt để cắt xén thời gian ngủ, mà không chịu kiêng khem chất cồn, đồ ăn rác thì Dymaxion là thuốc độc. Sức khỏe, sức đề kháng và năng lượng của cháu hiện tại rất tốt, như cục pin di động mới tinh. Mới đầu vừa xạc pin vừa nghe nhạc, lướt net blah blah blah, không vấn đề gì. Dần dần pin sẽ có dấu chiệu chai, cháu không nhìn ra và vẫn vô tư vừa xạc pin vừa chơi. Đến một lúc nào đó, pin sẽ chai mòn đến nỗi mới rút di động khỏi cục xạc, nó đã réo yếu pin. Như cháu đấy Vu, cháu mài mòn bản thân kiệt cùng vậy sẽ sớm phăng teo thôi! Ta mách mẹ cháu đấy!

Một tràng vừa quát tháo tả tơi, vừa chậm rãi phân tích, vừa nhỏ nhẹ khuyên nhủ tới tấp bay vào mặt Jay, trơn tuột như nước đổ lá khoai. Nét mặt Jay vẫn tỉnh bơ bốc bánh, trơ lì hệt con bồ câu béo mập mải nhặt mẩu bánh mì, lấn đường người đi bộ. Nhưng khi vỏn vẹn hai chữ “ mách mẹ “ vừa sượt qua tai Jay, như câu thần chú quyền lực khiến thớ cơ trên mặt anh căng cứng. Jay xấn tới kéo ngài viện trưởng ngồi lại vào ghế, nịnh nọt nắn bóp vai ông:

– Đừng mà, người đẹp! Jay rất ngoan. Không động tới thuốc lá, chất kích thích, đó là bằng chứng cho thấy cháu rất yêu thương sức khỏe của bản thân.

Viện trưởng Rudolf chịu thua cái-miệng-triệu-đô của chàng sinh viên luật. Ông gạt bàn tay nhiều lực của anh, né màn mát xa vụng về như muốn bóp vụn khớp xương vai già nua:

– Cháu đừng tưởng, cháu ăn bậy, rồi xả hết trong toilet thì bác sĩ không moi được gì trong bụng cháu. Ta biết cả đấy! Cháu có muốn bệnh cháu thành mãn tính, cứ mấy ngày lại lăn lộn trên sàn vì đau không hả?

– Dĩ nhiên không ạ! – Jay nghiêng đầu, ghé khuôn mặt ngoan ngoãn như cún con sát mái đầu hoa râm vướng nhiều lo nghĩ – Thực chất, hôm nay cháu muốn bàn với bác về chuyện lưu trữ t*ng trùng.

Cánh cửa hé mở sau vài tiếng gõ qua loa, thò vào một gương mặt tò mò như chú chuột vừa ngửi thấy mùi pho mát thơm phức:

– Con đã bỏ qua chuyện vui gì rồi? Vừa nãy tiếng bố quát vang khắp hành lang, âm lượng lớn hơn cả nhạc sàn!

Viện trưởng Rudolf khoanh tay ngắm nghía cậu con trai út ham chơi khoác trên mình chiếc blouse trắng, rất ra dáng vị bác sĩ trẻ giỏi giang. Tình yêu là một trong những thứ có quyền năng biến đổi con người chỉ với cái búng tay. Andrew là gã tay chơi khét tiếng khắp Praha, đã có máu lêu lổng ngay từ ngày ngồi ghế mẫu giáo, số tiết học vắng mặt mỗi học kỳ lên tới số nghìn, ra vào đồn cảnh sát như đi siêu thị. Chỉ tới khi bị siết cổ bởi sợi dây thừng tình yêu của nữ y tá thực tập Joana, trong một lần ghé viện khâu vá vết thương sau trận ẩu đả tại quán bar. Andrew đã lột xác chóng mặt trong quãng ngày ngắn tũn. Vốn là một sinh viên lười như hủi, Andrew bỗng nghiêm túc theo đuổi ngành y, nối nghiệp bố.

Andrew gọi Jay ra bằng cái ngoắc tay kín đáo, sợ bước qua ngưỡng cửa sẽ bị bố anh đập vào mặt cả tràng dạy dỗ về sức khỏe, thậm chí lân sang cả cách mặc quần sịp. Cánh cửa sau lưng khép lại, Andrew rất thần bí choàng vai bá cổ lôi tuột Jay tới cuối góc hành lang, vội vã phun toẹt:

– Không tố cáo! Cảnh sát rời đi hết rồi.

Jay gật. Găm sâu ánh nhìn hun hút vào khoảng trời đêm rộng thênh, bay rợp những bông tuyết li ti vui thích nhào lộn giữa bao la. Gió thốc mạnh, rin rít trên mặt kính hệt cái nghiến răng căm hờn. Đôi mắt xanh lơ tinh ranh khẽ chếch sang phía Andrew đang kìm những cú thở hắt bực dọc, trút bớt phẫn nộ vào những cú đá bồm bộp lên chiếc thùng rác kế bên. Andrew bất mãn buông ra lời trách cứ trườn bò khắp dạ dày anh suốt cả buổi chiều:

– Cậu quá quắt kinh khủng! Vì cậu, Lily mới nằm đây đấy!

– Chườn mặt ra tòa án đi. Không thể xét tội bà mẹ vì đã sinh ra tên sát nhân đâu, người đẹp! – Tia bông đùa đanh ác lướt trên đôi môi đang nhếch.

Andrew đủ khôn ngoan để không bật lại lý lẽ của một luật sư tương lai. Nhất là Jay Vũ đã nói A, sẽ chẳng cách nào bắt lưỡi cậu ta uốn sang chữ B. Andrew chán ngán ngồi thụp xuống đất, ngứa tay cào cào nhãn mác trên nắp thùng rác, bắn tiếng cười khinh rẻ vào không khí:

– Con mụ già cỗi mập ú đó có gì hay ho mà cậu không dứt ra được thế?

Mắt Jay tối sầm như cánh cửa đột ngột bị sập mạnh, những ngón tay siết chặt một cú đấm bạo lực rồi từ từ buông lỏng, thả cơn điên rơi tuột vào hành lang vắng tanh.

– Lần cuối mình nhắc cậu! Mình chưa bao giờ ép buộc hay thuyết phục các cậu quý mến Natalie. Đã ghét cay ghét đắng Natalie và không có gì tốt đẹp để nói về chị ấy. Phiền cậu câm đi!

– Thưa vâng, thưa vâng! Hễ nhắc đến bà cô ấy, cậu cư xử như thằng loạn óc!

Andrew vò đầu, nổi khùng vì không tìm ra nổi loại thuốc chữa khỏi bệnh của cậu bạn, suốt nhiều năm ròng cứ mất trí vì một bà thím lắm trò lắm tật. Anh chán nản nhìn Jay đang ngồi xuống cạnh, nghiêm túc cạo nốt góc nhãn mác thùng rác còn lại. Nhìn thoáng qua độ tập trung, hết mình qua bóng lưng của hai chàng trai trẻ, việc làm mang tính chất phá hoại bỗng trở nên vô cùng đứng đắn.

– Số 2191 to con hơn số 12 nhiều không?

Câu hỏi của Jay vụt nhanh ra như một viên đạn bắn khỏi nòng súng đen sẫm. Mặt Andrew thuỗn đơ, ngáo, ngố. Anh thân thiết Jay từ rất lâu, nhưng chưa bao giờ túm được nổi ý đồ, âm mưu của cậu ta trong những câu chữ lấp lửng, mập mờ. Andrew hừm một tiếng:

– Có, rất nhiều. Xem nào, gấp trăm mấy chục lần.

– Chính xác là gấp 182,5833 lần. – Jay tính toán gọn thơm. Giọng nói sắc ngọt hệt mảnh thủy tinh cắm sâu vào lớp da mỏng – 2191 là số ngày mình quen Natalie. 12 là số lần mình gặp Lily. Kể cả Lily bị đâm chết lúc sớm, mình vẫn sẽ xem nhẹ cái chết đó và đứng về phía Natalie!

Jay phủi tay, những bụi giấy rơi lả tả khắp sàn gạch lát hoa lạnh cóng. Anh rời đi.

Cơn buốt lạnh miết dọc sống lưng Andrew, âu yếm gáy anh và vờn trên những lỗ chân long đang co rúm. Mặt Andrew thuỗn đơ lần hai, khi đã thấu hiểu quyết định tỉnh táo đến vô đạo đức của cậu bạn thân.

(*) Dymaxion: Chế độ ngủ vỏn vẹn hai tiếng đồng hồ mỗi ngày, chia làm bốn giấc ngủ ngắn kéo dài 30 phút. Tuy nhiên phải có thể lực cực kỳ tốt, thể thao nhiều, kiêng khem đồ ăn nhanh, rượu.

(*) Vũ: Ở Séc, dùng họ để xưng hô, thưa gọi rất phổ biến. Họ nhiều vô kể, ít bị trùng lặp hơn là tên.

——

Hung thủ là ai và các cậu có ngờ được không? ;;)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui