Vị Gió Praha (Chàng Trai Triệu Đô)

Hôm đó. Khi đôi Air Jordan 1 của chàng trai triệu đô biến mất, chiễm chệ nằm cạnh đôi Chuck Taylor của cô gái nhỏ là một đôi giày da khác. Đen. Bóng loáng.

———————-

Có những nỗi ám ảnh tựa dòng chảy ngầm quỷ dị luôn ẩn náu trong cơ thể con người. Đôi lúc, chỉ một mùi hương, một giọng cười hay một cái mấp môi cũng khiến dòng chảy lặng lẽ đó bùng lên cơn sóng hung hãn, làm người ta lạnh gáy, cơ bắp căng cứng, tâm trí đóng băng. Sau lần bị nhát dao sắc lẻm tước hụt mạng sống , Thiên Ly sẽ giật bắn mỗi khi có thanh âm đột ngột dội thẳng màng nhĩ. Nhịp tim cô gái nhỏ sẽ lệch như dây kim đồng hồ láu táu chạy sai.

Ít ai thể chất khỏe mạnh, tâm lý ổn định tuyệt đối, chỉ là ta, những người khiếm khuyết lại luôn sống chung một cách hoàn hảo cùng những trở ngại, nhược điểm.

Sau cánh cửa, là Tú Chi long lanh trong set đồ nửa nàng thơ dịu dàng nửa yêu nữ mạnh mẽ. Áo khoác denim, chân váy ren, giày Oxford, mũ fedora, túi Chanel. Tú Chi bẹo má Thiên Ly, nhờ cô bé lau hộ cầu thang trong khi mình đi khỏi. Một cái cớ còn thừa thãi hơn cả cái bánh xe thứ năm! Cuối tuần nào cô chị chả rong chơi xả láng, còn cô em quanh quẩn ở xó nhà hệt lớp người già hom hem. Hồi bà cụ non chưa được rước sang, hễ đến phiên nhà Tú Chi, hoặc bố mẹ Thiên Ly quét dọn tầng, bà lão góa bụa hiền hậu ở tầng dưới sẽ tự động lên làm giúp như đã thỏa thuận tiền nong. Dĩ nhiên lương hưu nhà nước chu cấp đủ cho bà tiêu xài thoải mái, nhưng bà quá rảnh rỗi, cần bận rộn tay chân để giết thời gian. Khi chính thức được rước sang, sự siêng năng quá trớn của bà cụ non Thiên Ly đã cướp mất thú tiêu khiển của bà lão góa bụa hiền hậu.

Bố Tú Chi thấy cô cháu gái bé cỏn con tay thoăn thoắt suốt ngày, đã thôi dung túng sự biếng nhác đến mốc meo của Tú Chi. Tuy nhiên cô mới cầm giẻ lau ướt choẹt quẹt quẹt mấy nhát, Thiên Ly đã tranh làm, chắc hẳn một phần do chướng mắt khi nhìn kẻ vụng động tay động chân. Tú Chi không cần nhờ, Thiên Ly cũng sẽ tự giác làm tất như cô bé ngoan điển hình trong những câu chuyện cổ tích. Nhưng cứ nghênh ngang bỏ đi chơi không một lời nhắn sẽ là thói ỷ lại cực kỳ vô ý thức.

Ánh mắt Tú Chi dời xuống ngực Thiên Ly, chị chép miệng ngán ngẩm. Đang ở tuổi phát triển mà lại không phát triển, cô thường bị bộ ba bác gái – mẹ – chị họ soi mói dữ dội. Rất kỳ quặc, tuy không bàn bạc trước nhưng câu từ của cả ba người luôn y chang như học thuộc cùng một mẩu giấy. Lúc ở tuổi mười lăm như Thiên Ly, họ đều phổng phao, mông ngực đầy đủ.

– Tối sang ngủ cùng chị! Chị bóp ngực cho to dần ra! – Tú Chi tuồn ra lời lẽ thẳng thừng, còn kèm theo làm động tác co co bàn tay như nắn nắn bóp bóp một quả táo.

Khi Thiên Ly gườm mắt lườm Tú Chi, một ánh nhìn bén nhọn khác trượt xuống ngực cô gái nhỏ. Thiên Ly tức thì quay sang trừng mắt lớn, dậm bộp một phát thật mạnh lên mu bàn chân đi tất trắng sọc đen Adidas. Chân Jay rất cứng, báo hại lòng bàn chân Thiên Ly đau tấy như mới dậm phải cục đá gồ ghề. Bực mình cô chị đang đứng phì cười trước cửa, bực dọc chàng trai lai đang đứng nín cười bên cạnh, Thiên Ly bực tức quay người bỏ xuống bếp một mạch.

Một lát Tú Chi nán lại nói chuyện sôi nổi cùng Jay, cô gái nhỏ đã nấu xong món canh củ dền, hoàn tất bữa trưa gồm thịt nướng cháy cạnh, tôm chiên xù vàng rộm, bún luộc trắng tinh, rau sống tươi xanh ngon mắt, nước chấm hấp dẫn. Jay đang ở đây! Đấy là Thiên Ly kìm nén dữ lắm mới không lôi hết đồ trong tủ lạnh lẫn tủ khô ra chế biến sạch bách, biến bữa ăn nhỏ thành tiệc buffet tại nhà. Các chàng trai thường thích khoe khoang thành tích trong các môn thể thao, các cô gái thường thích phô trương tài cán nấu nướng.

– Quỳnh Như ơi!

– Dạ!

– Mang ngay cái dạ xuống chị bảo!

Tiếng chạy bình bịch phát ra ngay lập tức. Quỳnh Như, cô bé lớn nhất đám đứng sau tủ lạnh thò đầu ra, tay lem mực bút màu cầm chiếc Ipad đang xem dở hoạt hình Disney. Thiên Ly dọn bàn ăn, nhả chữ chậm rãi để trẻ thơ không bỏ sót điều gì trong cái lệnh dài ngoằng:

– Quỳnh Như cùng mấy đứa dọn dẹp phòng khách cho chị đi! Đồ đạc sắp lại ngăn nắp, sách vở, tập vẽ để lên cao không Boo Boo cắn đấy! Cốc bọn em uống ấy, mang hết xuống đây chị rửa một thể! Rồi Quỳnh Như đưa mấy đứa đi rửa tay sạch sẽ, xuống ăn trưa.

Cô bé mềm oặt đứng dựa tủ lạnh như chiếc bánh ỉu, nũng nịu hỏi:

– Ăn trên kia được không chị? Trên kia vui hơn mà!

Những cái cớ của trẻ con có thể đựng hàng rổ. Sự cứng rắn của Thiên Ly thì có nện bể vụn những tấm gương. Cô thương cực đám trẻ, nhưng không nuông chiều. Một phần do bản tính nghiêm túc, phép tắc, một phần do Thiên Ly áp dụng cách nuôi dưỡng giáo dục trẻ của phụ nữ châu Âu. Mẹ đã nói KHÔNG, đứa trẻ dù khóc thét đến đỏ gay mặt hay la toáng đến khản cổ cũng sẽ không nhận gì sất. Hoặc, con muốn ư? Hãy tự bỏ tiền ra!

– Ở dưới này thôi! Chơi ra chơi, ăn ra ăn.

– Đi mà, chị ơi đi mà chị! Chỉ hôm nay thôi mà chị ơi!

Quỳnh Như xán lại ôm chân Thiên Ly, ầm ĩ dụi đầu vào đùi cô năn nỉ. Thiên Ly gỡ những ngón tay trắng trẻo, dễ ợt nói trúng phóc tâm lý trẻ:

– Chơi nhiều quá, giờ lười dọn phải không chị hai?

Bé con cười nhăn, lộ hàm răng sữa trắng bóc cùng chiếc lưỡi xanh lè do ăn nhiều kẹo. Thiên Ly kẹp lại tóc mái cho Quỳnh Như, giọng bâng quơ:

– Anh Bảo đang làm gì trên kia thế?

– Xếp lego chị ạ. Em nghĩ anh ý cũng thích ăn ở trên kia hơn dấy chị!

Gương mặt non choẹt trưng ra biểu cảm rất đỗi nghiêm túc khiến Thiên Ly phì cười. Rốt cuộc cô đồng ý một nửa. Nghĩa là ăn ở phòng khách, nhưng cứ phải dọn sạch đống bừa bộn của các cô các cậu. Thiên Ly cực dị ứng sự lộn xộn, thiếu ngăn nắp. Đến chơi nhà người khác mà thấy cảnh bừa bãi, cô chỉ ước ao mình sở hữu siêu năng lực có thể đông cứng gia chủ trong một thoáng, rồi xắn tay áo dọn dẹp mọi thứ thật tinh tươm.

Trong gian phòng khách phảng mùi thơm dìu dịu của hoa oải hương, một đôi mắt xanh lơ ngắm nhìn cô gái nhỏ. Khi cô quỳ hẳn trên sàn nhanh chóng thu dọn đồ chơi, khi cô đi sạc pin máy tính, nhặt điều khiển giảm nhỏ tiếng tivi, khi cô cúi người cầm giấy xì mũi cho cậu nhóc, thay đôi tất cọc cạch của cô nhóc, khi cô tươm tất bày biện đồ ăn trên bàn, khi cô nhắc nhở đám trẻ cất hết đồ điện tử, ngồi ăn đàng hoàng, khi cô cắt sẵn thịt thành từng miếng nhỏ cho đám nhóc, khi cô bế cậu em bé út ít ngồi lên đùi đút ăn, còn cả gắp thứ này múc thứ kia cho mấy bé còn lại, khi cô rót nước cam cho nhóc này rồi rót coca cola cho nhóc kia, khi cô cúi người nhặt chiếc thìa nhóc này làm rớt rồi lại đưa giấy ăn cho nhóc kia đang khua tay loạn xạ.

Khi cô ngoảnh sang hỏi Jay liệu anh có muốn uống thứ gì đó trong tủ rượu của bố cô không, anh đặt tay lên lưng cô cái rất khẽ:

– Em ăn đi! – Chất giọng trầm của Jay đọng một làn hơi ấm.

Thiên Ly chỉ tranh thủ ăn những lúc cậu út chậm rãi nhai đôi mắt tò mò hiếu động liếc nhìn ngó lung tung, đung đưa chân trêu đùa mấy anh chị. Cậu ngồi trên người Thiên Ly lại còn hay quậy cựa nên cô chẳng thể ăn thoải mái. Lúc Thiên Ly chật vật cúi đầu ăn tôm chiên, Jay đưa tay vén đám tóc lòa xòa và giữ chúng sau lưng cô gái nhỏ.

– Không cần đâu! – Thiên Ly bối rối hẳn.

Jay cẩn thận buông tay để tóc Thiên Ly không xõa bung, anh rời đi đến hộp đựng dây chun Milan của đám trẻ con. Nó mỏng dí, tóc cô gái nhỏ rất dày, Jay nhặt hẳn hai chiếc. Anh đứng sau buộc tóc cho Thiên Ly, cô cứ chộn rộn như có làn gió mơn man khắp bờ gáy, ngồi im re quên cử động.

Bỗng nhiên, Jay ném ra một câu thú nhận lạ lùng:

– Ban nãy anh nhìn Thiên Ly chằm chằm hơn ba mươi phút. Em không để ý!

Không cần cô gái nhỏ phản ứng, Jay đã tự giải thích:

– Em bận dọn dẹp, trông nom lũ nhỏ, soạn bàn ăn, mọi thứ.

Thiên Ly ngoảnh phắt đầu mù mịt nhìn lên đôi mắt xanh lơ phảng phất tia rung động, môi anh tách khẽ nét cười kỳ dị, câu anh nói sau đó cũng thật dị thường.

– Ban nãy, anh đã muốn cưới em ngay tức khắc!

Jay tự cười rộ như mới thốt ra một điều hài hước, ngớ ngẩn nhất đời. Thiên Ly cũng cười. Một nụ cười gắng gượng. Đắng nghét.

Hôm đó. Khi đôi Air Jordan 1 của chàng trai triệu đô biến mất, chiễm chệ nằm cạnh đôi Chuck Taylor của cô gái nhỏ là một đôi giày da khác. Đen. Bóng loáng.

———

Chào các bạn! Lâu lắm mới gặp lại ở fic vị ró ~ Mình sẽ ra đều đặn hơn sau đợt mất tích qua, thật đấy. Có một cái note nhỏ ở chap phím đàn vừa rồi khiến mọi người hơi thắc mắc. Là vị ró có phiên bản khác. Thế này ạ, không có nghĩa là vị ró sẽ thay đổi hoàn toàn. Đây cũng đã là bản thứ 3 rồi, đổi nữa thì các bạn cũng sẽ nản, mình cũng mệt chết bỏ luôn. Phiên bản khác mình đang nói đến được coi như là trang mới của vị ró, khi hai bạn Jay và Lily đã yêu thương nhau ~ Vị ró lúc đấy mới thật là một love story ~

Mình cũng từng nổi máu định đăng phiên bản vị ró đấy và vị ró này song song nhau. Vì đa phần các bạn đều sốt ruột đến lúc Jay, Lily yêu nhau mà. Nhưng mà thế thì hơi loạn. Mình cần trưng cầu ý kiến các bạn ạ ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui