Dư Tiêu bị xe ngựa xóc cho tỉnh lại.
Y nằm trên một tấm ván cứng, bị cộm khiến cho cả người đau nhức.
Y chậm rãi khôi phục thần trí, trợn tròn mắt tìm một mảng bóng tối trong xe.
Tai của y rất nhạy cho nên lờ mờ có thể nghe thấy được bên kia thứ gì đó giống với vách ngăn cách đỉnh đầu mình không xa có âm thanh truyền tới.
"....Tại sao lại bắt cả hai? Trên người tên nào có Kim Đan?"
" Mới vừa rồi kiểm tra qua đan điền của cả hai rồi.
Đều không có Kim Đan."
"Sao lại thế được.
Liệu nữ nhân kia có lừa chúng ta không?"
"Kim Đan lúc sinh ra đã bị mẫu thân y nuốt rất có thể đã dung hợp vào thai nhi bên trong cho nên mới không thấy.
Hay là trước hết cứ mang về rồi giết lấy tinh huyết...."
"Nhưng đã bắt cóc cả hai người bọn chúng rồi.
Có nên giết để lấy tinh huyết không? Ngươi cũng biết người ở khách điếm mà.
Lý Trì Doanh- nữ nhi của chưởng môn Thái Bạch Cung, kiếm tu Hóa Thần Kỳ.
Trong hai người ở đây có một người là nhi tử của nàng ta.
Nếu ta giết hắn Thái Bạch Cung sẽ đuổi giết chúng ta đến chân trời góc biển."
"Chân dung mà nữ nhân kia đưa ra không rõ ràng cho lắm.
Hiệu lực của ẩn tức đan chỉ còn chưa đến nửa nén hương.
Hai cái tên tiểu tử này ngủ cùng một chỗ.
Thân thể bọn chúng lại là phàm thai.
Làm thế nào có thể phân biệt được chứ."
"Thôi, thà đi lục soát thân thể bọn chúng thì hơn."
Âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, đám người kia đứng dậy, đẩy tấm ngăn ra khiến cho ánh sáng chiếu vào.
Dư Tiêu nhìn sang phía bên phải.
Y thấy Phương Hoài nằm cách đó một khoảng vừa mới tỉnh lại.
Hắn nhìn y, sắc mặt kinh ngạc có chút tái nhợt.
Dư Tiêu biết đám người này nhắm vào y liền kéo theo bằng hữu mà y mới quen mấy ngày xuống nước cùng.
Trong lòng băn khoăn, y làm khẩu ngữ nói:" Đừng sợ__" Y sẽ nói cho bọn chúng biết thân phận của mình để chúng thả Phương Hoài ra.
Phương Hoài mím môi không nói gì.
Dư Tiêu bị một tên đàn ông trưởng thành xách lên: "Cái này?"
Một tên khác xách Phương Hoài, Hai người bọn họ bị trúng mê hương, chân tay vô lực.
Dư Tiêu muốn mở miệng liền nói trước: "Mẫu thân ta là nữ nhi Thái Bạch Cung chưởng môn Lý Trì Doanh.
Phụ thân ta là Thiên Cơ Các Tử Vi đường chủ.
Các ngươi dám đụng đến ta?"
"Ồ là cái này?"
Ma tu xách Phương Hoài lắc lắc thân mình khiến đầu hắn bị chúi xuống.
Một khối ngọc bài rơi ra từ cổ hắn.
Chữ "Doanh" màu vàng kim khắc ở mặt trên ánh vào mi mắt của mọi người.
" Xem ra không tồi.
Chính là cái nó."
Ma tu nhận định xong liền nói:"Tiểu tử, người đầu thai thật tốt.
Giờ thì trở về hưởng phúc đi." Nói rồi vung tay lên, cánh cửa phần sau thùng xe mở ra làm gió lạnh tràn vào.
Ma tu liền nhẹ nhàng ném Phương Hoài khiến thiếu niên biến mất trong màn đêm mờ ảo ngoài xe ngựa.
Dư Tiêu nhìn theo hướng Phương Hoài biến mất.
Ván cửa đóng lại với một tiếng "Quang".
"Như vậy, đây chính là tên tiểu tiện chúng đấy."
- ----《 Kim Đan Ký 》.
______________________________________
Dự Châu, nhanh như vậy đã...!
Mặc dù có rất nhiều tình tiết Phương Hoài không nhớ rõ nhưng cốt truyện vào ngày thứ ba đoàn người vào Dự Châu thì hắn nhớ rõ rành mạch.
Thứ nhất đây là mở đầu của câu chuyện.
Thứ hai, những gì xảy ra với Dư Tiêu sẽ xảy ra vào buổi tối ba ngày sau khiến tính cách y thời thiếu niên đại biến.
Phương Hoài nhớ rõ ràng, ba ngày sau, bọn họ sẽ nghỉ chân tại một tòa thành nhỏ ở Dự Châu cảnh.
Buổi tối, một vài tên ma tu từ Ma giới đuổi tới, bắt cóc hắn cùng Dư Tiêu khi cả hai đang ngủ.
Phương Hoài bởi vì mang theo ngọc bài của Lý Trì Doanh nên nửa đường bị ném xuống xe ngựa.
Còn Dư Tiêu thì bị Ma tu đưa tới một cái miếu nát.
Kẻ sau màn sai khiến những ma tu đó là một nữ Ma tu ghen ghét với mẫu thân Dư Tiêu.
Ả ta tâm thư thâm độc, ả thấy Dư Tiêu có lông mày giống với mẫu thân nên trước khi giết y liền rạch lên mặt y một đao để giải hận.
Đao ả dùng là một loại chủy thủ đặc chế của Ma giới khiến vết thương trên mặt có thể liền lại nhưng sẽ lưu lại vết sẹo rất đáng sợ.
Dư Tiêu tuy rằng được cứu ra kịp thời nhưng trên mặt y lại có một vết thương sâu thấu xương.
Sau khi vết thương lành lại đã để lại một vết sẹo vặn vẹo xấu xí từ lông mày kéo dài đến xương gò má trái.
Người tu tiên phần lớn đều duy trì vẻ ngoài thanh xuân mỹ lệ nhưng Dư Tiêu cùng với vết sẹo trên mặt sau khi cùng cha mẹ trở lại Thái Bạch Cung liền nhận hết ánh mắt cười nhạo của đồng môn khiến tính tình dần trở nên quái gở, ít nói.
................!
Phương Hoài xem lại cốt truyện trong lòng một lần rồi hít sâu một hơi.
Không thành vấn đề.
Vẫn còn thời gian.
Chỉ cần hắn chuẩn bị sớm thì sẽ dễ dàng thoát khỏi hiểm cảnh.
Hắn lại nhịn không được mà nhìn về phía nam hài ngồi đối diện.
Có thể nói vị tác giả kia viết văn thật sự hợp khẩu vị của hắn, lúc đọc tiểu thuyết, hắn đã ôm một tâm thái bao dung và thương tiếc đối với vai chính.
Sảng văn thông thường, thực ra chỉ là để độc giả làm nhân vật chính trong sách hưởng thụ cảm giác khi bắt tiểu đệ, mở hậu cung.
Nhưng hắn nhìn một chút, lại nảy sinh tình cảm với nhân vật này.
Giống như "Dư Tiêu" là một người bằng xương bằng thịt, là một người bạn của hắn.
Lúc số mệnh của "Dư Tiêu" trớ trêu, trong lòng hắn cũng có chút dao động, thậm chí là thay y thở dài một hơi.
Thật lâu rồi Phương Hoài hắn chưa có cảm giác này.
Vì vậy, tới đoạn sau của cuốn tiểu thuyết, tác giả đổ nước nhiều hơn, cốt truyện cũng giống hệt nhau.
Hắn đã sớm bỏ quyển này thay quyển khác nhưng đối với quyển này hắn vẫn một mực kiên trì theo đuổi.
Mà ông trời dường như cùng hắn nói giỡn khi hắn hiện tại đang ngồi ở trước mặt vai chính.
Xe ngựa đi được một ngày.
Quả như đúng những gì Phương Kỳ Sinh nói, họ bước vào đất Dự Châu và tìm một nơi ngủ trọ khi chạng vạng như thường lệ.
Hiện tại Phương Hoài chưa bước vào đại môn tu tiên.
Thân thể chỉ là phàm nhân nên dù ngồi cả ngày trên "Bảo mã" vẫn có chút mệt mỏi.
Hắn cùng Dư Tiêu như thường lệ ngủ cùng một gian phòng.
Tiểu nhị khách điếm mang nước ấm tới.
Phương Hoài rửa mặt qua một cái rồi nhào lên giường.
Dư Tiêu ở sau hắn cũng chậm chạp bò lên theo.
Phương Hoài nhìn y so với mình còn thấp hơn nửa cái đầu, nhỏ hơn tận hai tuổi lại không như mình nằm chình ình trên giường nên không khỏi có chút ngượng ngùng mà nhường qua một bên cho y.
Dư Tiêu nằm ấp bên cạnh hắn.
Phương Hoài mỉm cười với y, nhìn lên thấy hổ con thành thành thật thật ngồi trên tủ, hắn thấy rất kỳ quái liền ngoắc ngón tay với nó: "Lại đây."
Hổ con khò khè trong cổ họng một tiếng không chịu tới.
Trên đường đi, nó cứ dính chặt lấy Phương Hoài nhưng giờ đây lại cứ rụt rè.
Phương Hoài nhìn sang Dư Tiêu.
Thấy người nọ thiên chân thuần lương (*)liền nhớ tới cái lúc bộ dáng run bần bật của nó khi hắn lấy từ tay Dư Tiêu, cười nói: "Hình như nó sợ ngươi."
(*)Thiên chân thuần lương: ngây thơ vô tội
Dư Tiêu chớp chớp mắt nói:" Đệ cũng không biết tại sao.
Vừa nãy lúc đệ sờ nó một chút thì nó liền né tránh không cho đệ sờ."
Linh trí của tiểu Bạch Hổ hiện tại chưa mở.
Nếu như nó mở rồi liền nghe hiểu ngay tiếng người thì nó nhất định sẽ kêu oan bởi nếu người này muốn làm gì nó, nó nhất định sẽ sợ đến không dám cử động.
Nào có lá gan để né tránh.
Phương Hoài nói:" Có vẻ như thể chất của người với người không giống nhau đi.
Thôi, lông nó xù, nằm bò trên ngăn tủ cũng không bị cảm lạnh."
"Vâng." Dư Tiêu kéo góc chân:" Hoài ca ca, đệ mệt quá.
Mình ngủ đi."
Phương Hoài nghe y nói xong liền ngáp một cái.
Mới vừa rửa mặt xong, hắn liền đem hai ngọn đèn lồng ra xa một chút.
Lúc này nói:"Ngủ đi." rồi mở màn che của cây đèn, thổi tắt di.
Hai đứa nhỏ nằm cạnh nhau trên giường.
Phương Hoài tuy mệt mỏi nhưng không ngủ được.
Hắn nhìn chằm chằm vào nóc giường, nghĩ thầm hôm nay hấp tấp tìm nơi ngủ trọ, sáng mai, nhất định phải nghĩ cách nói cho cha mẹ biết chuyện, để hai ngày sau không gặp tai hoạ.
Hắn suy nghĩ một hồi rồi lim dim ngủ.
Giấc ngủ này không biết kéo dài mấy canh giờ, mơ mơ màng màng, dường như nghe thấy bên tai tiếng thú nhỏ rên rỉ giống như gặp phải kẻ thù lớn.
Chuyện gì xảy ra? Phương Hoài cảm thấy có gì đó không đúng, cho dù hắn đi đường vô cùng mệt mỏi, nhưng cơ thể cũng không thể giống như nặng ngàn cân, không nhúc nhích được, thậm chí còn không thể mở được mắt.
Tiếng thì thầm kia lại luẩn quẩn bên tai, cuối cùng cũng giúp Phương Hoài lấy lại tỉnh táo.
Hắn ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào.
Từng chút từng chút một tựa như một tấm lưới bao trùm lên người hắn, Phương Hoài sắp rơi vào trạng thái mê man, đột nhiên cơ thể hắn giật mạnh một cái, thần thức trở lại được một nửa.
Đó là cái gì?
Phương Hoài bị choáng.
Vẫn không mở mắt được.
Người thả mê hương cũng không ngờ rằng trong cơ thể của vị tiểu thiếu gia này lại là thần trí của một nam tử trưởng thành, cho nên lượng mê hương hơi ít.
Trong lòng hắn vô cùng hoảng sợ.
Không có khả năng, hắn nhớ rõ, nhóm người kia muốn bọn họ đến Dự Châu, sau buổi tối ngày thứ ba mới bắt đầu đuổi theo, sao lại thế...!
Chẳng lẽ do hắn xuyên vào thế giới này, cho nên kịch bản cũng bị thay đổi ư? Nhưng mấy năm qua hắn ngoan ngoãn đi bên cạnh phụ mẫu, làm sao có thể thay đổi kịch bản?
Nhất thời Phương Hoài trở tay không kịp, thần trí đã thanh tỉnh hoàn toàn, lúc này hắn nghe thấy bên ngoài cửa sổ có tiếng động rất nhỏ, có tiếng người thì thầm đang dò hỏi:
"Chỗ này?"
"Chỗ này."
Phương Hoài gắng sức muốn há miệng nói, di chuyển chân tay, lại cảm giác giống như bị người nhét miệng rồi trói trên giường.
Nhưng hổ con ở trong hộc tủ không chịu ảnh hưởng của mê hương, bốn chân đứng thẳng, cong lưng, ngáp một cái để lộ hàm răng không có sức uy hiếp, trong cổ họng phát ra tiếng grừ grừ, nhưng dù sao nó cũng là ấu thú, linh trí không mở, bị hai kẻ này dùng uy áp trấn lại nhưng vẫn không lay chuyển được.
"Sao lại vẫn còn con linh thú?"
"Phẩm sắc không tệ.
Nếu không thì mang đi?"
"Ngươi mang một con vật còn sống, nếu như kinh động đến người ở phòng bên kia, chúng ta chắc chắn bỏ mạng ở đây!"
Hai người vừa thấp giọng trò chuyện, vừa trở mình vào trong nhà, lời còn chưa dứt đã đi tới bên giường.
Bên này Phương Hoài cố gắng giãy dụa nhưng vẫn không thể động đậy, hối hận phát điên, nghe được tiếng bước chân của hai tên ma tu kia bước tới gần, một kẻ "a" lên một tiếng, nói: "Vậy mà tiểu tử này đã tỉnh rồi."
Mặc dù Phương Hoài nhắm mắt lại, nhưng thần thức ma tu quét qua đã biết hắn đang trong tình trạng nào.
Kẻ kia nhấc Dư Tiêu nằm ở rìa ngoài lên: "Có hai người, đâu mới là tiểu nghiệt chủng?"
"Giấu hơi thở, dốc toàn lực nhanh lên.
Mang hết đi!"
Sau đó, Phương Hoài bị một kẻ bắt lại, kẻ kia duỗi ngón tay đặt lên trán hắn, điểm một chút hắn lại rơi vào giấc ngủ.
Tác giả có lời muốn nói: Quyển « Kim Đan ký » mà Phương Hoài đọc chính là kiếp trước của Dư Tiêu..