Thời gian chờ đợi dường như trở nên cực kỳ lâu.
Đầu óc Tô Vân Chỉ đang vận chuyển với tốc độ cao.
Nàng suy đoán Thái hậu sẽ làm gì tiếp theo, mà Cung Khuynh lại nên ứng đối ra sao.
Tô Vân Chỉ có lòng tin đối với Cung Khuynh.
Nhưng là, nàng lại lo lắng Cung Khuynh quá tự phụ, lo lắng nàng bởi vì tự phụ mà bỏ lỡ tiên cơ.
Bầu không khí trong Từ Ninh cung trở nên vô cùng trầm trọng.
Không bao lâu sau, người được Thái hậu phái đi Chiêu Dương điện đã trở lại rồi.
.
Truyện Light Novel
Người dẫn đầu vẫn là Ngụy ma ma.
Tô Vân Chỉ cũng chưa từng thấy qua vị cung nữ trẻ tuổi đang mặc y phục của Chiêu Dương điện kia.
Nàng có một loại dự cảm phi thường bất hảo.
Ngụy ma ma giơ một lên một bức huyết thư, cao giọng nói: "Khởi bẩm Thái hậu nương nương, nô tài dựa theo phân phó của nương nương, đã đưa Đông Chi đến Từ Ninh cung.
Không ngờ nàng vừa nghe nói nô tài phụng chi mệnh của Thái hậu, thần sắc liền bối rối.
Nô tài nhất thời lơ đễnh, lại để cho Đông Chi đập đầu vào tường tự vẫn ở trước mặt nô tài.
Bất quá nô tỳ có lục xoát qua phòng của Đông Chi, quả thật tìm thấy một phong thư, đây chắc là phong thư sám hối của Đông Chi."
Dự cảm bất hảo trở thành sự thật rồi.
Trong lòng Tô Vân Chỉ vừa phẫn nộ vừa sốt ruột, nhịn không được lại nhìn Cung Khuynh lần nữa, thấy nàng vẫn là một bộ dáng bình tĩnh.
Chẳng lẽ Cung Khuynh đã có suy tính trước sao? Nhưng là, nếu như nàng thật sự có suy tính trước, vậy tại sao ngay cả cung nữ của mình cũng giữ không được? Ngụy ma ma nói Đông Chi chết rồi, vậy Đông Chi khẳng định chính là chết rồi.
Ngụy ma ma rất được Thái hậu tín nhiệm, khi làm việc tuyệt đối sẽ không lưu lại sơ hở gì.
Tóm lại, mặc kệ Đông Chi thật sự là sợ tội tự sát, hai là bị Ngụy ma ma giết chết, chiếu theo tình thế bây giờ, Đông Chi cũng chỉ có thể là "Sợ tội tự sát" mà thôi.
Còn bức "Huyết thư" kia, Tô Vân Chỉ không cần nhìn cũng biết rõ trên đó viết cái gì, nhất định là đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu Cung Khuynh.
Trong xã hội hiện đại văn minh khi pháp luật đã dần dần hoàn chỉnh, điều quan trọng nhất chính là bằng chứng.
Nếu như các cơ quan có thẩm quyền muốn định tội một người, vậy tổ tư pháp nhất định phải đưa ra được chứng cớ phạm tội của người này, nếu không hắn chính là vô tội.
Cái này gọi là nghi ngờ vô căn cứ.
Nhưng mà ở thời đại này, sẽ không có khái niệm nghi ngờ vô căn cứ.
Thái hậu nói Cung Khuynh có tội, như vậy Cung Khuynh chính là có tội.
Nàng không cần chứng cứ gì khác, chỉ cần một phong huyết thư này là đủ rồi.
Ngược lại là Cung Khuynh, giờ phút này nếu như nàng muốn chứng minh bản thân vô tội, mới cần phải nghĩ biện pháp đưa ra chứng cứ.
Nói cách khác, Cung Khuynh đã lâm vào tình cảnh bị động.
Tô Vân Chỉ quả thực muốn điên rồi! Cung Khuynh không phải rất thông minh sao? Người thông minh sao lại có thể để cho bản thân lâm vào tình cảnh này?
Thái hậu tiếp nhận huyết thư, nhìn về phía Cung Khuynh, nói: "Hoàng hậu, ngươi còn gì muốn nói sao?"
Cung Khuynh bình tĩnh mà nói: "Từ khi nhi thần vào cung đến nay, tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, nghiêm theo tổ huấn, không dám nói càng vất vả công lao càng lớn, chỉ là xác thực chưa từng làm sai chuyện gì.
Nhi thần không biết vì sao Nội ti luôn miệng ấn định bổn cung sai người ám hại Trịnh quý nhân, cũng không biết tại sao Đông Chi liền đập đầu tự vẫn, chỉ cầu mẫu hậu làm chủ cho nhi thần." Khi nàng nói những lời này, trong giọng nói không có vẻ run rẩy, dường như cục diện bất lợi trước mắt cũng không có ảnh hưởng tới nàng.
Đầu óc Tô Vân Chỉ đều muốn bị bổ làm hai rồi.
Một mặt, nàng cảm thấy Cung Khuynh khẳng định có tính toán, nói không chừng đã sớm biết rõ âm mưu của Thái hậu, đang muốn tương kế tựu kế; một mặt khác, Tô Vân Chỉ lại cảm thấy lúc này không chừng Cung Khuynh đã bị hành động nhanh như điện chớp của Thái hậu khiến cho mất đi khả năng suy nghĩ.
Ai có thể nghĩ tới Thái hậu sẽ dùng tới âm mưu lộ liễu thế này đề giải quyết triệt để mọi thứ chứ? Có lẽ, Cung Khuynh căn bản cũng chưa có chuẩn bị tốt a?
Cung Khuynh là người từ xã hội hiện đại xuyên qua, căn bản sẽ không coi thường sinh mệnh giống như những người có địa vị cao ở thời đại này.
Nếu như nàng thật sự đã chuẩn bị tốt, nàng sẽ tùy ý để cho Đông Chi mất mạng sao? Nàng sẽ không! Nhưng bây giờ Đông Chi chết rồi, vì vậy trong nội tâm Tô Vân Chỉ cảm giác bất an kia dần dần chiếm thượng phong.
Tô Vân Chỉ cúi đầu tính toán thế lực trong tay mình, nghĩ đến chính mình nên trả giá như thế nào mới có thể cứu lấy Cung Khuynh.
Sau khi Nội ti nghe thấy lời nói của Cung Khuynh, lại bắt đầu kêu oan, luôn miệng nói quần áo của Trịnh quý nhân đúng là bị Đông Chi đánh tráo.
Thái hậu trầm mặc.
Đức phi, Hiền phi cùng một đám phi tần cũng không dám nói một câu.
Hầu như tất cả mọi người ở đây đều biết rõ Hoàng hậu nương nương là bị oan uổng, các nàng rất rõ ràng trong chuyện này tồn tại ẩn tình ở bên trong.
Chỉ là như vậy thì sao chứ? Thắng làm vua thua làm giặc, từ xưa đến nay người tốt bị vu oan trong chốn hậu cung này còn thiếu sao?
Chỉ cần lửa không có đốt tới trên người mình, tất cả mọi người có thể ngồi yên xem cuộc vui.
Thật lâu, Thái hậu mới thở dài một hơi, ném huyết thư lên bàn, thất vọng nói: "Hoàng hậu, ai gia cũng muốn tin tưởng ngươi, nhưng là ai gia càng thương tiếc hài tử trong bụng Trịnh quý nhân! Đứa bé kia là vô tội! Như vậy đi, ai gia sẽ tiếp tục sai người điều tra chuyện này, hy vọng ngươi thật sự là vô tội, là có người mượn tay Đông Chi hãm hại ngươi, mà nếu không phải...!Trước khi chân tướng được điều tra ra, ngươi trước hết đem..."
Ngay khi Thái hậu muốn Cung Khuynh giao phượng ấn ra, mọi người bỗng nhiên nghe thấy tiểu cung nhân ở cửa cung Từ Ninh cung thông báo nói "Hoàng thượng vạn tuế".
Rất nhanh, Kiền Khánh đế liền mang theo Thường Hữu Phúc đi đến.
Mọi người đang muốn đứng dậy hành lễ, Kiền Khánh đế cau mày, nói: "Trẫm ở bên ngoài Từ Ninh cung nghe thấy trong điện huyên náo ồn ào, như thế nào, ai làm mẫu hậu mất hứng? Nếu có người không hiếu thuận với mẫu hậu, trẫm nhất định là không tha cho người đó!"
Thái hậu cười nói: "Đã có những lời này của hoàng nhi, chính là sự hiếu thuận lớn nhất.
Ai gia rất tốt, ai dám làm cho ai gia tức giận chứ?"
Kiền Khánh đế đi đến bên cạnh Thái hậu ngồi xuống, cười nói: "Vậy là tốt rồi."
Hiển nhiên một đôi mẫu tử không có liên hệ máu mủ này đều đang phòng bị đối phương, lại vẫn có thể ăn ý diễn vai mẫu từ tử hiếu.
Sau khi Thái hậu hỏi qua Kiền Khánh đế những ngày gần đây ăn uống thế nào rồi mới nói đến chuyện của Trịnh quý nhân, nói đến chuyện quần áo bị người động tay chân cùng với Đông Chi cô nương trong Chiêu Dương điện.
Kiền Khánh đế hỏi: "Đông Chi bên cạnh Hoàng hậu? Là Đông Chi nào?"
"Hoàng nhi nhật lý vạn ky, tự nhiên là không thể nhớ danh tự của một tiểu cung nữ, vẫn là để Ngụy ma ma giải thích cho ngươi nghe a." Thái hậu nói.
Vì vậy, Ngụy ma ma đứng dậy, trước tiên là nói đến chuyện nàng làm thế nào phát hiện ra quần áo có vấn đề, lại nói Nội ti kêu oan ra sao, còn nói nàng đi mời Đông Chi nhưng Đông Chi lại đập đầu tự sát, cuối cùng nói đến nàng phát hiện huyết thư ở trong phòng Đông Chi.
Nàng nói năng rõ ràng, lời nói rất có trật tự, dù cho nói gần nói xa cũng không có nói bậy cho Hoàng hậu một câu, nhưng là, nếu như Hoàng thượng suy diễn theo lời của nàng, lại có thể định tội Cung Khuynh.
Có thể nói, Hoàng hậu xác thực đã triệt để lâm vào trong vũng bùn.
Tô Vân Chỉ thầm hận trong lòng.
Coi như là Cung Khuynh đem mọi chuyện đều đẩy cho Đông Chi, nàng cũng chạy không thoát tội danh quản người không nghiêm a!
Đức phi và Hiền phi trao đổi một cái ánh mắt.
Này phượng ấn bất quá mới ở trong tay Hoàng hậu được mấy tháng, bây giờ đã muốn đổi chủ a.
Mọi người đang chờ Kiền Khánh đế trách cứ Hoàng hậu, Thái hậu càng là như vậy.
Lại không nghĩ đến, Kiền Khánh đế vẫn là lặp lại câu nói kia: "Trẫm biết rõ bên cạnh Hoàng hậu có vị cung nữ tên là Đông Chi, chỉ là lúc này các ngươi nói đến vị Đông Chi nào?" Trong ngữ khí của hắn mơ hồ lộ ra một loại hưng phấn khó nén nổi.
Ai cũng không biết tại sao sự tình lại phát triển như vậy.
Chẳng lẽ bên cạnh Hoàng hậu có hai vị Đông Chi sao?
Giờ phút này Hoàng thượng hỏi cái này lại là có ý gì đây? So với chuyện Long tự bị hại, chẳng lẽ chuyện Đông Chi nào còn quan trọng hơn sao?
Hoàng thượng lại đang hưng phấn cái gì?
Thái hậu lờ mờ cảm thấy có cái gì đã thoát ly ra khỏi tầm khống chế của chính mình.
Nàng một mực làm Lã Vọng buông cần bỗng nhiên lại có một loại tâm hoảng không khó hiểu.
Tô Vân Chỉ đồng dạng cũng không biết trong hồ lô của Cung Khuynh đang bán thuốc gì.
Nàng đăm đăm mà nhìn chằm chằm vào Cung Khuynh, chỉ thấy Cung Khuynh vốn luôn mang thần sắc lãnh đạm nay có chút nhếch lên khóe môi, lộ ra một dáng tươi cười có thể dễ dàng bị bỏ qua.
Đây là dáng tươi cười chỉ có một mình Tô Vân Chỉ trông thấy, là dáng tươi cười nắm chắc thắng lợi trong tay.
————————
Ta muốn mưu tính không phải hậu vị, không phải phượng ấn, mà là thiên hạ.
—— Cung Khuynh..