Thấy Cung Khuynh một mực nhìn mình chằm chằm, Tô Vân Chỉ đoán trong lòng nàng khẳng định đang mắng cái gì.
Lấy tâm tình chán ghét Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ cố ý cười cười đến phong tình vạn chủng, nói: "Như thế nào, Hoàng hậu rút cuộc phát hiện bổn cung thật sự là một người rất đơn thuần rất không biết giả tạo vì vậy khó có thể kháng cự dung nhan của bổn cung rồi sao?"
Cung Khuynh:...!
Máy tính và đồ uống:...!
Cung Khuynh từ trong tay áo rút ra một cái khăn tay.
Chiếc khăn tay này làm từ vải bông, không quý báu bằng khăn tơ lụa, cũng không thích hợp thân phận của Hoàng hậu, chỉ là Cung Khuynh rất thích cảm giác khi cầm vải bông.
Nàng đi đến trước mặt Tô Vân Chỉ, đem khăn tay trùm lên trên mặt của nàng, không khách khí chút nào nói: "Xấu hổ chết mất."
Tô Vân Chỉ kéo cái khăn ra, thuận tay liền nhét vào trong lòng ngực của mình, tức giận hỏi ngược lại: "Thẩm mỹ của ngươi có vấn đề a?"
"Ngươi tới kỳ sinh lý sao?" Cung Khuynh nhịn không được hỏi.
Âm tình bất định, vô duyên vô cớ phát cáu kỉnh, đây là biểu hiện của kỳ sinh lý a.
Còn không đợi Tô Vân Chỉ nói cái gì, trong lòng Cung Khuynh tính toán một cái, còn nói: "Đợi một chút...!Không phải bảy ngày sau mới tới kỳ sinh lý của ngươi sao?"
Tô Vân Chỉ theo bản năng mà nhìn về phía Khả Nhạc.
Ngày kinh nguyệt của nàng tuy rằng cũng rất quy luật, chỉ là mỗi tháng đều sẽ lệch vài ngày, bởi vậy cũng không cố định.
Kể từ sau khi găp được hai vị thị nữ mười phần toàn năng nhà mình, Tô Vân Chỉ liền không tự mình ghi chú những thứ lặt vặt trong cuộc sống nữa.
Khả Nhạc ước chừng có thể đoán được kỳ sinh lý Hoàng hậu nói đến là chỉ quỳ thủy, liền nhẹ nhàng gật gật đầu, xác thực những điều Hoàng hậu nói đều đúng.
Tô Vân Chỉ nhanh chóng xoay đầu lại, bởi vì tâm tình quá...Phức tạp, nàng dường như có thể nghe được trong cổ mình phát ra thanh âm.
Tô Vân Chỉ há miệng run rẩy dùng ngón tay trỏ chỉ vào Cung Khuynh, nói: "Biến thái a! Ngươi sao lại nhớ thời gian dì cả mẹ của ta?"
Trong lòng Cung Khuynh trợn trắng cả mắt: "Bổn cung là Hoàng hậu, ở chỗ của bổn cung vốn có sổ sách, ghi rõ kỳ sinh lý của tất cả phi tần trong hậu cung."
"Ngươi dám nói ngươi đều nhớ rõ kỳ sinh lý của Đức phi, Hiền phi sao?" Tô Vân Chỉ hỏi lại.
"Bổn cung từng giành vị trí thứ nhất cuộc thi tính nhẩm.
Nhớ mấy cái số liệu không phải dễ dàng sao?" Cung Khuynh không trả lời thẳng vấn đề này, nàng nhìn Tô Vân Chỉ, khẽ mở cặp môi đỏ mọng, ưu nhã nói, "Nhị tiểu thư, xin không cần hoài nghi năng lực của bổn cung, được hay không?"
Nhị tiểu thư Tô Vân Chỉ tức giận a! Nàng hít thở sâu một lần, tự nói với mình vẫn là phải cố gắng duy trì mỉm cười a.
"Không phải kỳ sinh lý, vậy là thời kỳ mãn kinh sao? Thật kỳ quái, thời kỳ mãn kinh của ngươi sao lại sớm đến ba mươi năm a?" Cung Khuynh còn nói.
Tô Vân Chỉ mặt không chút thay đổi mà nhìn qua Bình Quả, nói: "Gương mặt của chủ tử ngươi đâu? Có phải làm rớt ở bên ngoài quên nhặt về hay không?"
Bình Quả cúi đầu, nén cười.
Trong lòng nàng nghĩ, rất nhiều lời nói của Hoàng hậu và Thục phi đều có ẩn ý a, cho dù các nàng cãi nhau, cũng là dùng loại lời nói chỉ có các nàng mới hiểu nội dung.
Này là có ý gì đây? Có cần hạ nhân tham gia góp vui hay là không đây.
Cung Khuynh cũng nhìn về phía Khả Nhạc và Tuyết Bích, nói: "Ngươi muốn tiếp tục giữ lại các nàng bên người? Ta cũng thật thích các nàng, vậy cũng không cần đổi a.
Chuyện này cũng không coi là việc lớn, dù sao chỗ của Kiền Khánh đế vẫn giữ lại một Thường Hữu Phúc không có đổi, luôn có mấy người là có đặc quyền."
Khả Nhạc đều muốn khóc.
Hoàng hậu nương nương, ngài thích nô tài cũng không cần nói thẳng ra a, nô tài có một viên trung tâm luôn hướng về Thục phi nương nương a!
Cung Khuynh còn không có ăn trưa, chỉ là hiện tại đã qua thời gian dùng cơm, Huệ Phổ liền đến tiểu phòng bếp bưng một phần cháo tới.
Lúc Cung Khuynh ăn cháo, Tuyết Bích nhỏ giọng mà nhắc nhở Tô Vân Chỉ: "Nương nương, chúng ta là đến gây sự, ngài không cần luôn bị Hoàng hậu nắm mũi dẫn đi a."
Tô Vân Chỉ:...!
Đúng rồi, nàng là đến đây gây sự!
Chuyện của Khả Nhạc Tuyết Bích cũng không khó xử lý, thật ra trong lòng Tô Vân Chỉ đang nghĩ một chuyện khác.
Qua năm mới chính là kỳ thi mùa xuân, mặc dù Tô Vân Chỉ không thể đi thi học vị Tiến sĩ*, chỉ là nàng biết rõ đó là một cơ hội tốt để thiết lập mối quan hệ trong triều đình.
Nàng đã sớm muốn đá một cước với quan chủ khảo tuyển người rồi.
(*Danh hiệu được xác định trong kỳ thi bậc nhất của Thi Đình.
Có ba vị trí cao nhất là Trạng nguyên, Bảng nhãn và Thám hoa)
Tại Vân triều, kỳ thi mùa xuân tổng cộng có năm giám khảo, năm người giám khảo này có thể quyết định ai là người trúng tuyển và thứ tự trúng tuyển.
Khi chấm điểm, quan chủ khảo cũng không phải là nhất quan trọng, bởi vì bốn vị giám khảo khác chấm điểm cũng quan trọng tương đương.
Nhưng mà, trên danh nghĩa mà nói, tất cả sĩ tử đều muốn trở thành đệ tử môn hạ của quan chủ khảo.
Nói cách khác, sau khi nắm giữ được quan chủ khảo, thì tương đương với việc nắm giữ toàn bộ đệ tử khoa thi này.
Đây là khoa cử đầu tiên sau khi Kiền Khánh đế tự mình chấp chính.
Nếu như hắn muốn áp xuống những lão nhân không đủ nghe lời trong triều đình, nhân thể tất yếu đề bạt một ít người mới.
Nói cách khác, Trạng nguyên khóa này so với những Trạng nguyên khóa trước có càng nhiều cơ hội thăng tiến.
Tô Vân Chỉ không muốn bỏ qua cơ hội này.
Dựa vào sự hiểu biết của Tô Vân Chỉ đối với Cung Khuynh, Cung Khuynh khẳng định cũng không muốn bỏ qua cơ hội này.
Muốn hợp tác sao?
Đối với những chuyện liên quan đến triều đình, Cung Khuynh không có khả năng lại hợp tác với Kiền Khánh đế.
Kiền Khánh đế khẳng định cảm thấy quyền lợi trong tay bản thân là không được phép bị mạo phạm.
Đồng dạng, dù là Tô Vân Chỉ là "Chân ái" của Kiền Khánh đế, trừ phi nàng muốn chết, cũng không thể hợp tác cùng Kiền Khánh đế.
Nhìn tới nhìn lui, Hoàng hậu nương nương đều chỉ có thể hợp tác với Thục phi a! Nhưng mà, Thục phi có thể lựa chọn hợp tác với Tô gia ở sau lưng nàng.
Thục phi có chút ngạo kiều mà nghĩ, nàng chờ Hoàng hậu đến thỉnh cầu chính mình tốt hơn, hay là chờ Cung Khuynh đến thỉnh cầu chính mình tốt hơn đây?
Cung Khuynh đang dùng cơm ở chỗ khác, nghe nói Tô Vân Chỉ còn chưa rời đi, nàng liền sai Huệ Phổ pha một bình bạch trà.
Sau khi hai người điềm tĩnh uống được nửa ấm trà, đợi đến khi Tô Vân Chỉ cảm thấy bản thân không sai biệt lắm nên rời khỏi, nàng mới dùng ngón tay nhúng vào phần nước trà còn sót, viết xuống bàn một họ "Trần", một họ "Tào", hỏi: "Cái này, có người ngươi muốn không?"
Hai vị Trần, Tào là người có khả năng trở thành chủ khảo của khoa cử kỳ này nhất.
Cung Khuynh quả nhiên đang chú ý chuyện này, vừa nhìn hai cái họ này liền hiểu.
Nghĩ đến người nào đó đang ở trạng thái tiền mãn kinh, Cung Khuynh cảm thấy bản thân lúc này nên thẳng thắn thành khẩn một chút, liền dùng ngón tay chỉ chỉ vào một trong hai cái họ đó.
Cái này là hình thức thỏa hiệp của Cung Khuynh.
Tô Vân Chỉ thoả mãn gật đầu, từ trong lòng rút ra một cái khăn tay, lau nước trà trên ngón tay, cười nói: "Thật trùng hợp, ta cũng nhìn trúng vị này.
Chuyện này ngươi chớ xen vào, ta sẽ để cho người của Tô gia tham dự.
Như vậy, hợp tác vui vẻ?"
"Hợp tác vui vẻ." Cung Khuynh nói.
"Ngươi nợ ta một lần." Tô Vân Chỉ nói.
"Ta sẽ trả." Cung Khuynh nói.
"Tốt, ta đang mong đợi đáp lễ của ngươi." Tô Vân Chỉ rút cuộc triệt để hài lòng, "Lúc này, ta cam đoan sẽ để cho ngươi được như nguyện."
————————
Thân là Đại cung nữ bên người Tô Vân Chỉ, Tuyết Bích đương nhiên là không cần giặt quần áo.
Quần áo đều có tiểu cung nữ giặt.
Bất quá, có đôi khi sợ tiểu cung nữ làm hỏng này nọ, Tuyết Bích cũng sẽ giúp Tô Vân Chỉ giặt một chút vật thiếp thân, thí dụ như một cái khăn tay bằng vải bông Tô Vân Chỉ lấy được từ Chiêu Dương điện.
Tuyết Bích phơi tốt cái khăn, quay đầu lại tìm Khả Nhạc mắng: "Ai, ta phát hiện Bình Quả tỷ tỷ các nàng thêu thùa còn không bằng ta, tấm khăn kia của Hoàng hậu nương nương cũng không biết là ai trong các nàng thêu, những đám mây ở trên đó thêu cũng rất bình thường, mũi may không khít, đường may cũng không đủ nhỏ."
Khả Nhạc thương cảm mà nhìn Tuyết Bích, nói: "Ngoan, ngươi lại đi ngủ một giấc a.
Lần này khi rời giường ngàn vạn lần phải nhớ mang theo đầu óc a.".