Sau khi Đài Nguyên Gia đến, lập tức tiếp nhận việc trên bãi săn.
Tô Vân Chỉ thuận thế mặc kệ vạn sự, tránh hiềm nghi tránh đến thập phần triệt để.
Mỗi ngày nếu nàng không phải canh giữ ở bên giường Kiền Khánh đế, chính là đang cầu phúc trước Phật, thời gian ngủ đều rất ít, toàn thân nhìn như là một đóa hoa đang héo rũ.
Không ai có thể hoài nghi tâm ý của Thục phi nương nương đối với Hoàng thượng, một người xinh đẹp như vậy bởi vì Hoàng thượng hôn mê mà từ từ tiều tụy.
Chuyến này Đài Nguyên Gia mang theo không ít bí dược.
Những bí dược này tất nhiên không thể hoạt tử nhân bạch nhục cốt* thần kỳ như trong tiểu thuyết, nhưng mà có sâm và linh chi mấy trăm năm, tổng có thể phát huy một ít tác dụng a? Huống chi, trong bí dược kia còn có những thứ tốt mà Tô Vân Chỉ cũng không biết.
(*Làm người chết sống lại, làm xương trắng mọc ra thịt)
Tình huống của Kiền Khánh đế cũng không có chuyển biến tốt đẹp, chỉ là mệnh được kéo lại.
Đài Nguyên Gia lập tức bắt đầu tính chuyện hồi kinh.
Hoàng thượng không thể ở lại trong bãi săn, điều kiện nơi này thật sự là quá kém! Hơn nữa, so với Thường Hữu Phúc một lòng muốn cứu sống Kiền Khánh đế, Đài Nguyên Gia đối với chính trị nhạy cảm hơn.
Dù cho tới bây giờ hắn cũng không nghĩ muốn Kiền Khánh đế chết như thế, trong lòng của hắn tuyệt đối không có ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy, chỉ là nếu như Hoàng thượng thật sự gắng không nổi phải chết? Sau đó hắn phải làm như thế nào?
Cho dù Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, đó cũng là Hoàng thượng.
Cho dù Hoàng thượng sắp chết, đó cũng là Hoàng thượng.
Hoàng thượng cần phải về kinh tọa trấn.
Nói cách khác, Kiền Khánh đế chết ở trong kinh thành, tình thế kế tiếp đều tốt hơn so với hắn chết ở bãi săn.
Cho nên, Đài Nguyên Gia nhất định phải tận dụng thời gian đưa Kiền Khánh đế đến Kinh thành! Cũng may Thục phi nương nương quyết định thật nhanh, đã hạ lệnh cho đại doanh vùng ngoại thành, chỉ cần bên kia cho binh sĩ chạy tới, như vậy mặc kệ kế tiếp phát sinh chuyện gì, ít nhất Kinh thành là không thể nào đại loạn.
Tại thời khắc này, trong lòng Đài Nguyên Gia đúng là có chút bội phục Tô Vân Chỉ.
Một nữ nhân trong hậu cung thế nhưng thật sự có thể trấn trụ thế cục.
Đội ngũ hồi kinh chuẩn bị thỏa đáng rất nhanh, Tô Vân Chỉ canh giữ ở trong xe của Kiền Khánh đế, phía sau là đám đại thần đi theo tùy giá.
Bầu không khí trên đường đi đều thập phần trầm trọng.
Tô Vân Chỉ sờ lên ngực của mình, thánh chỉ trống đã đóng ấn ngọc tỷ được Tô Vân Chỉ tạo thành cái yếm mặc trên người.
Thế gian này đoán chừng chỉ có một mình Tô Vân Chỉ được mặc cái yếm xa xỉ như vậy.
Tô Vân Chỉ dùng cái ống rỗng được làm tinh tế, cẩn thận cấm lấy chén thuốc Thái y đã chuẩn bị tốt, từng chút một đút vào miệng Kiền Khánh đế.
Phần lớn thuốc theo khóe miệng Kiền Khánh đế mà chảy xuống, Tô Vân Chỉ liền không ngại phiền phức mà lau đi.
Toàn bộ thế giới trong mắt của nàng dường như chỉ còn lại có một mình Kiền Khánh đế.
Nhưng mà, đây hết thảy đều là biểu hiện giả dối, đều là ngụy trang cao minh nhất.
Kỳ thật, trong lòng Tô Vân Chỉ không có lúc nào là không nhớ tới Cung Khuynh.
Nàng luôn luôn đoán xem Cung Khuynh đã làm gì, lại dùng điều đó để suy đoán những gì chính mình nên làm.
Chuyện lần này phát sinh đột ngột như vậy, các nàng lại bị buộc phải cách xa nhau, giữa hai người không có cách nào để thương lượng, nhưng là các nàng vẫn phải hợp tác.
Các nàng nhất định phải trở thành thợ săn cao minh nhất trên cái thế giới này, dựa vào sự hiểu biết của mình đối với đối phương, tiến hành một cuộc săn bắn hoàn mỹ.
Đây là một loại ăn ý người khác khó có thể bắt chước được.
Xe đi hai ngày đường, Tống Thái y được Hoàng thượng cũng như Thục phi tín nhiệm nhất rút cuộc đã đến.
Hắn nhưng thật ra là từ Kinh thành xuất phát đồng thời với Đài Nguyên Gia, Cung Khuynh là một Hoàng hậu tốt luôn lo lắng cho Hoàng đế, sau khi biết Hoàng thượng đã xảy ra chuyện, tất nhiên trước tiên không thể không phái Ngự y tốt nhất đến đây.
Nhưng mà, Đài Nguyên Gia là người tập võ, có thể chạy cả ngày lẫn đêm, Tống Thái y nếu như cũng bị hành hạ như thế, đoán chừng đã sớm mệt chết ở nửa đường rồi.
Hơn nữa, Đài Nguyên Gia có thể cưỡi ngựa.
Tống Thái y lại chỉ có thể ngồi xe ngựa.
Kỳ thật Thái y đã đem hết toàn lực chạy đi rồi.
Tống Thái y còn chưa kịp ổn định lại hơi thở, liền lập tức bị mời lên xa giá của Hoàng thượng.
Hắn vừa kéo áo choàng muốn hành lễ, Tô Vân Chỉ liền thập phần lo lắng nói: "Ngươi rút cuộc đã tới! Mau mau, lúc nào rồi, Thái y không cần đa lễ! Bổn cung sẽ đem Hoàng thượng giao cho ngươi!"
Tống Thái y thuận thế đứng thẳng thân thể lên, bước nhanh đi đến trước mặt Kiền Khánh đế, dưới cái nhìn chăm chú của Tô Vân Chỉ và Thường Hữu Phúc, tỉ mỉ kiểm tra cho Hoàng thượng một phen.
Sau đó, lông mày của hắn càng nhăn càng sâu.
Trong lòng Thường Hữu Phúc cảm giác nặng nề, nếu như ngay cả Tống Thái y cũng không có cách nào, Hoàng thượng chẳng phải là muốn...!
"Hoàng thượng hồng phúc Tề Thiên, lão thần sẽ cố gắng hết sức." Tống Thái y nói xong, mở y rương ra.
Cố gắng hết sức ngụ ý chính là "Có thể cứu trở về hay không đều xem Thiên ý".
Thường Hữu Phúc căn bản nghe lời này không thuận tai, nếu không phải hiện tại an nguy của Hoàng thượng còn nằm ở trong tay Tống Thái y, hắn thậm chí còn muốn phun đầy mặtTống Thái y, trách cứ hắn là đang nói bậy nói bạ, lệnh cho hắn phải cứu Hoàng thượng trở về.
So với sự thất lễ của Thường Hữu Phúc, trong lòng Tô Vân Chỉ đã dự liệu đến loại tình huống này, chẳng qua là ở ngoài mặt còn nghiêng người qua xoa xoa nước mắt.
Tô Vân Chỉ theo bản năng mà sờ soạng lồng ngực của mình, động tác này của nàng làm rất tự nhiên.
Người đang thương tâm đương nhiên sẽ nhịn không được muốn xoa dịu trái tim, huống chi Thục phi nương nương vốn đã có nhược chứng.
Nhưng mà, Tô Vân Chỉ chẳng qua là đang sờ pháp mã* lớn nhất của nàng mà thôi.
Một cái thánh chỉ trống đã có ấn ngọc tỷ, đây chính là vật lúc này Cung Khuynh cần nhất a?
(*Quả cân, làm bằng đồng hay chì, có nhiều cỡ nặng nhẹ khác nhau.
§ Còn gọi là "kiếp mã")
Đã có đạo thánh chỉ này, Hoàng thượng có ra sao kỳ thật đã không quá quan trọng.
Từ sau khi Tống Thái y đến, cũng là ngày đêm canh giữ chiếu cố bênh cạnh Kiền Khánh đế.
Tô Vân Chỉ mặc dù có lúc tiếp xúc với hắn, chỉ là ở trước mặt Thường Hữu Phúc, lời nói giữa hai người luôn rất bình thường.
Dù cho Tô Vân Chỉ rất muốn biết kết quả chẩn bệnh chân chính của Tống Thái y, nàng cũng phải nhịn xuống.
Sau một ngày, Đại hoàng tử khóc rống không ngừng, như là đã chịu sự kinh hãi gì đó.
Bởi vì đám Thái y đều đang ở trên xa giá của Kiền Khánh đế, cho nên Khả Nhạc chỉ có thể đến cầu Tô Vân Chỉ, cầu nàng cho Thái y đến xem Đại hoàng tử một cái.
Tô Vân Chỉ thở dài, chỉ một Thái y có tư lịch thấp nhất đi theo nàng.
Tống Thái y chậm rãi nói: "Lão thần nơi này có một phương thuốc cổ truyền trong dân gian...!Tuy là y lý dân gian, lý thuyết y học thô sơ, lúc trước lão thần đối với đơn thuốc này cũng là bán tín bán nghi, chỉ là hôm nay tình huống đặc thù, phương pháp gì đều nên thử một lần.
Trong đơn thuốc cần loại thuốc dẫn là máu ở đầu ngón tay của thân tử (con ruột)."
Cẩu gấp đều sã nhảy tường, đến lúc này rồi, phương thuốc cổ truyền không đáng tin cậy trong dân gian cũng được dùng ở trên người của Hoàng đế.
Vì vậy, Tống Thái y liền cùng Tô Vân Chỉ đi lấy máu trên đầu ngón tay.
Đại hoàng tử vốn nên "Khóc rống không ngừng" chính là đang vô cùng nhu thuận mà tựa vào trong lòng Tuyết Bích, thành thành thật thật đưa ngón tay cho Tống Thái y, để hắn lấy máu.
Tô Vân Chỉ sờ lên đầu Đại hoàng tử, hỏi: "Hoàng thượng kia..."
"Lão thần có biện pháp để cho Hoàng thượng tỉnh lại." Tống Thái y nói.
Tô Vân Chỉ lập tức sẽ hiểu ra thâm ý trong lời nói, nói: "Nhưng cái giá phải trả là gì?"
"Sau khi tỉnh lại, tuổi thọ của Hoàng thượng cũng chỉ còn lại có một ngày." Tống Thái y vô cùng bình tĩnh nói.
Máu đã lấy xong rồi.
Cái gọi là lấy máu trên đầu ngón tay bất quá là một cái cớ của Tống Thái y mà thôi, tuy nói diễn trò phải diễn cho hết, vẫn phải đâm vào đầu ngón tay Đại hoàng tử một chút, nhưng hắn cũng không có lấy nhiều máu.
Chỉ cần thoa thuốc mỡ cho Đại hoàng tử, một chút vết thương nhỏ rất nhanh sẽ khép lại.
Tô Vân Chỉ có chút áy náy mà sờ lên mặt Đại hoàng tử: "Hài tử ngoan."
Chỉ còn lại một ngày tuổi thọ a, đó đương nhiên phải dùng vào chỗ thích hợp nhất rồi.
Tô Vân Chỉ cũng không tính để cho Kiền Khánh đế tỉnh táo lại ngay bây giờ, vì vậy "Gian phi" cùng "Nghịch thần" lại cúi đầu thương lượng một đôi lời.
Tống Thái y tỏ ý nói hắn có thể nhìn ánh mắt của Tô Vân Chỉ mà làm việc.
Trong lòng Tô Vân Chỉ nhịn không được lại lần nữa sùng bái Tô Quý Thái phi một chút.
Lúc trước nàng rút cuộc là làm thế nào lung lạc được Tống Thái y đây!
Sau khi xa giá về đến Kinh thành, rất nhiều người cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, phần lớn người chỉ cho là Hoàng thượng săn bắn trở về rồi.
Một vài người có tin tức nhanh nhẹn tuy đã biết được thứ gì đó, chỉ là coi như trong lòng có ý tưởng, cũng đã bỏ lỡ tiên cơ.
Thẳng đến hơn một ngày sau khi Hoàng thượng bị mang tới Cần Chính điện, tin tức Kiền Khánh đế trọng thương hôn mê mới từ từ truyền ra.
Tô Vân Chỉ cũng không trở về Hoa Dương cung, Hoàng thượng ở đâu, nàng ngay tại đó mà trông coi.
Toàn diện Cần Chính điện giới nghiêm.
Hết thảy phi tử trong hậu cung đều không thể tiến đến nhìn.
Nhưng phi tử là phi tử, Hoàng hậu là Hoàng hậu.
Hoàng hậu muốn vào Cần Chính điện, tuy rằng cũng tốn chút công phu, nàng vẫn có thể đi vào.
Cung Khuynh liếc mắt liền thấy được Tô Vân Chỉ đang dựa vào bên long tháp.
Kỳ thật người trông coi ở trong nội điện có rất nhiều, cố tình người duy nhất có thể lọt vào mắt Cung Khuynh chính là Tô Vân Chỉ.
Cảnh giới cao nhất của diễn xuất chình là lừa được cả bản mình, cho nên mấy ngày này Tô Vân Chỉ ra sức mà ép buộc thân thể của mình.
Nhìn thấy bộ dáng vô cùng tiều tụy của nàng, Hoàng hậu nén xuống xúc động muốn đem Thục phi trở về Chiêu Dương điện, từng bước một chậm rãi đi tới long tháp.
Hoàng hậu tìm Thường Hữu Phúc hỏi, tìm Thái y hỏi, lại tìm Thục phi hỏi, sau khi biểu diễn đầy đủ sự quan tâm của mình, nàng lại bắt đầu truy trách.
Nhưng mà, sở dĩ phát sinh chuyện lần này hoàn toàn là vì Kiền Khánh đế tự tìm đường chết, vì vậy đương nhiên Cung Khuynh tìm không thấy kẻ chủ mưu.
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, thời gian lại tiếp tục trôi qua.
Hôm nay bên cạnh gian phòng mà Kiền Khánh đế đang nằm còn có một căn phòng nhỏ, xem như là một tiểu phòng trà.
Ngày bình thường, cung nữ đang trực liền canh giữ ở trong tiểu phòng trà này, một khi Hoàng thượng có cần gì, các nàng sẽ nhanh chóng xuất hiện.
Hôm nay, Thục phi cùng Hoàng hậu đều tỏ vẻ muốn đích thân trông coi Kiền Khánh đế.
Vì vậy cái tiểu phòng trà này đã bị hai vị nương nương trưng dụng.
Thục phi nương nương có quan tâm Hoàng thượng đến thế nào đi nữa, nàng cũng không thể một mực không ăn không uống không ngủ không nghỉ a?
Lúc nghỉ ngơi, Tô Vân Chỉ đóng cửa phòng trà lại, biểu lộ bi thương trên mặt biến mất, nhưng mệt mỏi từ trong lòng phát lại tán không hết.
Gian ngoài còn có đám người cung nhân hầu hạ, cho dù Tô Vân Chỉ cùng Cung Khuynh muốn nói chuyện, cũng phải nhất quán với tình trạng các nàng đã thiết lập.
Bất quá, trong thời kì đặc thù này, Hoàng đế còn đang nằm đó a, các nàng dĩ nhiên là không thể cãi nhau.
Vì vậy, hai người nhìn nhau không nói gì, dường như đều khinh thường giao lưu cùng với đối phương.
Cùng lúc trầm mặc, Tô Vân Chỉ bắt đầu cởi quần áo.
Cung Khuynh bị động tác phóng khoáng này của nàng làm cho sợ hãi kêu lên một tiếng.
Đang ở trước mặt Cung Khuynh, Tô Vân Chỉ cởi áo khoác, cởi trung y, rất nhanh cũng chỉ còn lại có một cái yếm ở trên thân thể.
Cung Khuynh cảm thấy bản thân dường như là đang nằm mơ.
Tô Vân Chỉ không nói hai lời liền cởi cả cái yếm.
Bờ vai mượt mà cùng nụ đào đỏ trên nên ngực tuyết trắng của nàng hoàn toàn bại lộ trong tầm mắt của Cung Khuynh.
Tô Vân Chỉ hoàn toàn không biết lúc này mình là đang dụ người phạm tội.
Thục phi nương nương đem đạo thánh chỉ trống không còn mang theo nhiệt độ của mình nhét vào trong tay Hoàng hậu nương nương..