Vị Hôn Phu Ác Ma Của Ta

Nguyên Tiêu cùng ba mẹ về nhà, nàng và Minh Quang Khải đều làm như không có chuyện gì xảy ra, trên thực tế việc này cũng không khó, kỳ thực nàng luôn luôn trốn tránh hắn.

Lần trước ở khách sạn, hắn giống như dã thú, vĩnh viễn sẽ không thoả mãn, một lần lại một lần chiếm lấy nàng, làm nàng toàn thân vừa đau đớn lại vừa chua xót, lại được thoả mãn trước nay chưa từng có, chẳng qua nàng vẫn cùng hắn giống như cũ vẫn chưa nói gì.

Nguyên Tiêu thực kinh ngạc hai người làm sao có thể phù hợp như vậy, tâm tình cũng xa xôi mà lãnh đạm như nhau.

Minh Quang Khải không có ý muốn thử cầu xin nàng cho hắn một cơ hội để giải thích, ngược lại, giống như hai người so với người xa lạ chỉ có chút quen biết mà thôi.

ðây không phải là kết quả nàng mong đợi, huống chi hắn biết được nàng rất tùy hứng.

Bởi vậy sau một thời gian, đối với chuyện hắn hôn Diêu Ái, tuy nàng vẫn rất khó chịu, nhưng ngẫm lại thấy sự tình có nhiều điểm không hợp lý lắm. Minh Quang Khải không phải không biết nhìn người, đã coi trọng nàng, cho thấy khả năng đánh giá người khác của hắn đúng là không tệ, hơn nữa hắn theo nàng từ nhỏ đến giờ đã hai mươi năm, chỉ trong vòng 8 tiếng như vậy, nàng nên sớm biết nhất định là do yêu nữ họ Diêu tác quái.

Cho nên…… Thật sự là nàng hiểu lầm hắn sao?

Thảm hơn là, An Ny mất tích, Bạch Tử Hiên cũng không thấy, nàng không có ai để bàn bạc, chỉ có một mình ở nhà miên man suy nghĩ.

“Tiêu Tiêu a! Nhìn con gần đây tâm tình không tốt, có muốn nhân dịp này đến Nhật Bản chơi đùa không a? Công ty của ba ba chiêu đãi, có thể đi ðông Kinh du ngoạn nha! Con vẫn muốn đi chứ?”

“Con…… ðúng vậy!” Nhưng ở tình huống hiện tại không lối thoát, làm sao nàng có tâm tình đi a!

“Nếu muốn đi, tốt lắm, cả nhà chúng ta cùng đi chơi, được không?”

“Vậy…… Minh Quang Khải làm sao bây giờ?”

“Hắn a! Hắn hôm qua đã trở về Anh quốc rồi, nói là có việc muốn xử lý, cho nên không cần lo cho hắn. Cả nhà chúng ta khó có dịp đều cùng nhau đi chơi, lần này nhất định phải mua sắm thả ga, đem túi tiền của lão ba con tiêu sạch……”

Mẹ Nguyên Tiêu rất vui vẻ, nhưng Nguyên Tiêu lại không thể vui vẻ nổi, bởi vì nàng không nghĩ đến việc Minh Quang Khải lại bỏ đi mà không nói lời nào.

Vì sao? Chẳng lẽ nàng thật sự thích…… Không! Là thật tâm yêu hắn sao?

Chẳng khó nhận ra, nàng nên sớm biết tâm mình kết quả là sẽ thế này.

Haizz, vậy trước kia nàng giãy dụa giận dỗi cái gì kia chứ?

Nguyên Tiêu một mình ngơ ngác đi tới phòng của Minh Quang Khải, quả nhiên, trong phòng đã được thu dọn sạch sẽ, laptop, di động……mọi thứ vật dụng cá nhân của hắn đều không thấy…

Nàng ngồi trên giường, sau đó chậm rãi nằm xuống, ý muốn cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn, ngửi chút mùi hương trên người hắn.

Nhắm hai mắt, nàng cảm thấy chính mình thật quá quắt, ít nhất nên nghe hắn giải thích một chút.

Nếu…… Hắn thật sự yêu nàng, thì hành vi đó của nàng chẳng phải cố tình đẩy hắn rời đi khỏi cuộc sống của nàng sao? Nếu như Diêu Ái lại nhân cơ hội này mà xông…..vào……

Nguyên Tiêu lập tức nhảy dựng lên, muốn đi tìm Minh Quang Khải ngay lập tức, cứ nghĩ đến hắn sẽ để khuỷu tay vòng qua eo một nữ nhân nào khác, nàng thật không chịu nổi nữa.


Nàng vội chạy về phòng mình, mở di dộng lên như điện, muốn gọi ngay cho hắn, nhưng kết quả là di động hết pin.

Chưa sạc pin!

ðáng giận! Cục pin khốn khiếp không hoạt động, căn bản chưa được sạc! Nguyên Tiêu vừa thật muốn khóc, thì nhớ ra chỉ trong danh bạ di động mới có số điện thoại của hắn, lúc trước cũng bởi vì dỗi hắn, mà chưa từng chủ động gọi điện thoại cho hắn.

Vội vàng cắm điện sạc pin, nàng nặng nề mà thở dài một hơi, trong lòng thầm mắng chính mình là đứa đại ngu ngốc, quỷ hẹp hòi.

Hắn nói có vẻ đúng, nàng lúc nắng lúc mưa, bất quá về sau sẽ không như vậy nữa, nàng đã quyết định, nàng phải gả cho hắn.

Tuyệt đối là vậy! Nàng phải gả cho hắn! Vì nàng chẳng sợ mạo hiểm, có lẽ từ lúc đó hắn đã xâm chíêm hết trái tim nàng, nàng cũng không muốn vì trốn tránh ngày hôm nay mà tiếc nuối ngày sau. Nói thật, kẻ ngốc kia đối với nàng luôn bằng một tấm thâm tình, nàng biết bản thân mình ý chí sắt đá, kết quả vẫn là không kháng cự hắn được.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đều muốn hắn, nàng muốn nói cho hắn biết là nàng thương hắn, nàng nguyện ý tin tưởng hắn.

Sau đó bọn họ nhất định có thể trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc cùng nhau, tốt nghiệp xong là có thể đính hôn trước, chờ đến khi kết hôn, nàng mới giúp hắn sinh một cục cưng mập mạp béo tròn, tạo nên một gia đình hạnh phúc lại mỹ mãn.

Cục cưng…… Nàng sờ sờ bụng của mình, lại nhớ tới lúc trước hai người bọn họ một lần lại thêm một lần lửa nóng ân ái càng lớn, nàng đều thúc hắn tìm cách tránh, chắc không may đến trúng thưởng chứ…… Nhưng mà ngày đó trong bể bơi……

Thật sao? Thật may mắn như vậy sao? Nhưng nàng tin tưởng nàng cùng hắn sẽ trải qua những ngày vui vẻ, hạnh phúc, đứa nhỏ cũng là kết tinh tốt đẹp nhất.

Tầm mắt của nàng dừng trên bó hoa hồng hắn tặng đang đặt trên bàn, được cắm trong một bình hoa thuỷ tinh trong suốt, Hoa hồng kiều diễm đỏ tươi, ướt át ngoại trừ gai nhọn cũng không có thêm thứ gì đẹp.

Hắn từng nói qua hoa có gai càng thêm ý nhị……

Aizzz! Tên đại ngu ngốc đó, đóa hoa có gai, hắn còn nằng nặc muốn chạm vào, hiện tại tay đầy vết thương, thấy vui chưa?

Bất quá đối với sự kiên trì của hắn, nàng đã muốn đầu hàng, vì nàng không hề kiên trì, nàng yêu hắn thật lòng.

Vừa thấy pin điện thoại sạc được hai nấc, nàng lập tức bấm số điện thoại của hắn, chuông reo cả buổi, nhưng không có người nhận.

Kỳ quái…… Nàng nhíu mày nhìn số điện thoại trên màn hình di động…… Cũng không có bấm sai a? Chẳng lẽ hắn cũng không mang theo điện thoại? Vậy muốn tìm hắn phải làm sao?!

Giờ này khắc này Nguyên Tiêu mới phát hiện, nàng chẳng hề quan tâm đến Minh Quang Khải chút nào, lúc trước khi hắn luôn ở bên cạnh nàng dây dưa không rõ, nàng đều ngại phiền, nay hắn không còn tại, nàng cảm thấy giống như đang thiếu cái gì đó, đầu óc trống rỗng.

Lúc này, nàng nghe được tiếng của mẹ, nghĩ tới chắc chắn mẹ nhất định biết số điện thoại của Minh Quang Khải, nàng liền gọi.

“Mẹ!”

“Chuyện gì a? Bảo bối.”

“Mẹ, người có biết số điện thoại ở Anh của Minh Quang Khải không?” Nàng cố tình nói như đang hỏi tình thình thời tiết, chẳng qua vẫn không thể qua được ánh mắt hoài nghi của mẫu thân.

“Tiêu Tiêu, không phải con yêu thằng bé đó chứ?”


“Con làm sao mà……” Nàng vốn nghĩ phải chối phang, phản bác, phủ nhận, nói dối, với một đống lý do trong đầu.

Mẹ kéo tay nàng, đi tới chiếc ghế dựa ngồi xuống một bên, tiếp theo ôn nhu nói: “Con phải biết đứa nhỏ A Khải đó là thanh mai trúc mã với con, hơn nữa hai đứa cũng có hôn ước, so với nam nữ xa lạ bình thường, không giống với quan hệ của con với nó, con thật sự không nên bắt nạt thằng bé như vậy.”

“Mẹ, con bắt nạt hắn bao giờ?”

“Có thật là không có? Mẹ sinh con, đừng cho là mẹ không biết tính bướng bỉnh của con, lúc trước không nói với con, tất cả bởi vì A Khải không muốn ép con, nó cũng rất tin tưởng có thể thu phục được con, để con tự nhận thức nó, nào biết nha đầu ngươi đối với hắn tất cả phá hư!”

“Con……”

“Con phải hiểu là, tình yêu chân thật đến không dễ, một khi đến, con nên cố gắng nắm chắc, nếu không mất đi, lại hối hận không kịp.”

“Mất đi?” Nguyên tiêu có chút bất an nói: “Cái gì mất đi a? Mẹ, mẹ nói mất đi cái gì a?”

“Mẹ không biết quan hệ hai đứa bây làm sao, mà thằng bé nói về sau chắc nó không đến nữa.”

“Cái gì?!”

“Hơn nữa thằng bé cũng nói với ông nội của nói, nếu nó không thuyết phục được con đồng ý gả cho nó, nó nhất định về Anh học tiếp, chuẩn bị tốt để tiếp quản xí nghiệp của gia tộc, đồng thời chuẩn bị giới thiệu các cô nhà khác cho nó…”

Sắc mặt Nguyên Tiêu trắng bệch, bên tai chỉ quanh quẩn mấy tiếng — hắn sẽ không trở về nữa, lại sẽ có hôn thê mới……

Vậy nàng…… Nàng…… Nàng…… Làm sao bây giờ a?

Nhìn đến sắc mặt trắng bệch của con gaí, mẹ của Nguyên Tiêu hiền lành vỗ vỗ vai nàng kiên,

“ðừng quá thương tâm, nếu ngươi thật sự không thích hắn……”

“Mẹ, con thương hắn! Con không muốn hắn có vị hôn thê mới đâu! Con không muốn…”

Nàng khóc nức nở, gục bên cái ôm ấm áp của mẫu thân, nàng khóc rất thương tâm, bởi vì cái sự tùy hứng của mình, mà nàng mất hạnh phúc cả đời. “ðứa ngốc, vậy mà con lại tra tấn thằng bé si tình kia, giờ biết đau lòng rồi phải không”

“Mẹ, không thể trách con, hắn vừa ưu tú, vừa đẹp trai, trong trường học có thể nói là hô phong hoán vũ, nữ sinh người nào lại không thích hắn. Con lại bình thường, lại không thông minh, làm sao có thể thắng người khác?” Nàng khóc sướt mướt, thiệt tình nói.

“ðứa con ngốc nghếch này, không phải con luôn dũng cảm, luôn là đứa chấp nhận sự thật, cũng luôn khinh thường chuyện con gái không dám đấu tranh vì tình yêu sao, vì sao vừa mới gặp được, đã lùi bước, chưa đánh đã bại? Kết quả đâu? Con đã như vậy hiểu lầm A Khải, làm tồn tình cảm của nhau, Con hồ ly tinh kia lại chẳng suy siễn g, ngược lại, làm không tốt, lại đem người mình yêu dâng lên cho kẻ khác, vậy chẳng phải càng rắc rối lớn sao?” Nguyên Tiêu rưng rưng trợn to hai mắt. Trời ạ! Nàng thật ngốc như vậy sao?

Quản thật không nghĩ tới!

“Ta là mẹ con, con cho là mẹ nói gạt con sao? Chẳng qua đến lúc con ngươi trưởng thành, ta hy vọng con có thể học tập cách yêu một người như thế nào, nhưng con lại học không tốt chút nào.”

“Con biết con sai rồi! Kỳ thật con đã sớm biết sai lầm rồi, nhưng con vẫn không thể khống chế lòng ghen tỵ, hơn nữa con rất sợ hắn thay lòng đổi dạ, nếu như hắn vì vậy mà vứt bỏ con, con nhất định sẽ chịu không nổi!” “Như vậy con đã tính buông tha cho thằng bé, cho nó có vị hôn thê mới, sau đó đã quên con?”


Nguyên Tiêu nước mắt càng chảy càng nhiều, liều mình lắc đầu: “Không phải, không phải! Con không muốn!”

“Nếu con đã quyết định muốn nam nhân này, vậy cso phải con nên toàn lực đi tranh thủ hay không?”

“Con……”

Lão nương của Nguyên Tiêu cư nhiên gõ đầu nàng một cái.

“A! Mẹ, đau lắm!”

“ðúng là con vẫn làm ta hoài nghi? Thằng bé đó yêu con sâu đậm vậy, tuyệt đối chính là một nửa của con!”

“Hắn có với mẹ hắn yêu con sao?”

“Có a! Thật sự còn nói rất chân thành!”

“Khi nào?”

“Mới trước đây, lúc hắn trộm thân của con bị ba ba con phát hiện.”

Một người đứng ban công một toàn biệt thự bên bãi biển, nhìn ánh trăng lóe ngân quang trên mặt biển, tâm Minh Quang Khải vẫn là âm ỉ đau. Hắn và Nguyên Tiêu hai người từng cùng nhau ngắm biển, nàng kiều diễm vô lực nằm trong vòng tay hắn, miệng còn ngọt ngào kêu hắn…… Khi đó hắn sớm đã bị nàng làm đến thần hồn điên đảo, không thể tự kềm chế, hắn chưa từng đối một nữ nhân nào ăn nói khép nép như thế, toàn tâm bao dung, nhưng nàng chỉ vì một chuyện nhỏ, dùng một nam nhân khác đến chọc tức hắn, ngay cả giải thích cũng không cho hắn cơ hội. Không tin tưởng hắn đó nguyên nhân làm hắn tổn thương nhiều nhất.

Đột nhiên, có một tiếng nói của nữ nhân từ phía sau truyền đến, hắn không quay đầu, bởi vì hắn mặc kệ nữ nhân kia là ai.

Vưu Hân Quyên, ông nội nói là đã thay hắn lựa chọn vị hôn thê khác. Hắn cười lạnh, đời này trong lòng hắn chỉ có cái “bánh trôi” kia, vị hôn thê của hắn cũng chỉ có thể là Nguyên Tiêu, về phần nữ nhân khác, hắn chả cần. Một đôi tay từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhưng hắn lập tức hung hăng bỏ tay đối phương ra.

“Không cho phép chạm vào tôi!” ðôi tay lại ôm lấy hắn, lần này ôm càng nhanh, tựa hồ không muốn buông hắn ra.

“Vưu Hân Quyên! Tôi đã nói với cô, không cho phép chạm vào tôi, bằng không tôi đánh cô thì đừng trách! Cho dù cô là con gái, tôi cũng không nể mặt!”

“Ngay cả em mà cũng không nể mặt sao?”

Nghe tiếng, lòng hắn đột nhiên nhảy dựng, lập tức quay đầu, phát hiện nữ nhân đứng phía sau chính là người hắn thương nhớ bấy lâu.

“Tiêu Tiêu?!”

“Ngay cả em mà anh muốn đánh sao?” Nguyên Tiêu ngắt lời hắn. Hắn chấn động, con ngươi đen ngưng đọng một chút, thân thủ muốn chạm vào nàng, nhưng nhớ đến trước đó làm nàng tổn thương, liền chần chờ. Nguyên Tiêu nhìn tay hắn đang giơ lên trên không, trong lòng không khỏi cảm thấy đau đớn, nước mắt không tự chủ được rơi xuống.

“Sao em lại khóc?”

“Vì sao anh không ôm em giống trước kia?” Trước kia nàng trăm ngàn lần không muốn, hắn lại mãnh liệt yêu, mãnh liệt ôm nàng, hiện tại vì sao hắn lại chần chờ?

Hắn trầm mặc một chút, sau đó liền dùng sức ôm lấy nàng, ôm thật nhanh, giống như đời này không bao giờ muốn tách ra nữa.

“Anh không phải đang nằm mơ chứ? Em muốn anh ôm bao lâu, anh sẽ liền ôm bấy lâu.”

“Thành thực xin lỗi, em lúc nào cũng tùy hứng.”

“Không! Tại anh đối với em rất thô lỗ, nếu em không thích, anh cam đoan anh sẽ sửa……”

“Em thích.”


“Cái gì?”

Nàng lập tức cúi đầu, sau đó xoay người đầu cúi đầu đi về phía trước, hắn cũng đi theo sau.

Phát hiện thấy hành lý của nàng đặt ở cửa, hắn không nói gì tiêu sái bước qua, nhắc va li vào trong phòng, khóa cửa.

“Không có vali em làm sao cũng không đi được!”

Hành vi của hắn chẳng khác gì của đứa trẻ con, hắn nghĩ làm vậy là có thể ngăn cản không cho nàng rời đi sao?

Bất quá, nàng đã đến đây, sẽ không tính chuyện bỏ đi, quyết định muốn hắn cho nàng công đạo.

“Không, em không đi.”

Con ngươi đen của hắn chợt lóe sáng, dừng trên khuôn mặt xinh đẹp thâm tình của nàng.

“Em nói lại lần nữa xem.”

Nàng không nói lời gì nữa, chỉ dùng một đôi mắt to ngập nước nhìn hắn chăm chú.

Hai người đều không nói nửa lời, bởi vì hết thảy đều không cần phải nói ra.

Bất quá……

“Anh muốn em rành mạch, rõ ràng nói ra.”

Mặt nàng chợt ửng hồng,“Minh Quang Khải……”

Hắn ôm nàng, lòng tràn đầy vui mừng, hoà vào mùi hương thơm toả ra từ tóc của nàng,“ Bánh trôi của anh, anh xin em!”

Hoàn toàn chôn trong cảm giác an toàn và ấm áp trong lòng ngực hắn, nàng cảm thấy một hạnh phúc chưa từng có từ trước đến nay.

“Anh mắng em đi! Em đối với anh thật không tốt.”

“Thật sự em muốn vậy sao?”

“Sao anh không muốn trách em?”

“Không! Anh không nỡ, anh yêu em còn không kịp rồi, làm sao chửi mắng em chứ, chẳng qua đúng là em thật sự rất nhẫn tâm, cứ như vậy mà hiểu lầm anh!”

“Em thành thực xin lỗi! Em nên bồi thường cho anh như thế nào đây?”

“Em chỉ cần trước mặt anh thề, em cả đời sẽ yêu duy nhất mình anh.” “Em cả đời sẽ yêu duy nhất mình anh” Chán ghét! Nổi cả da gà.

“Em còn phải thề, em đời này chỉ theo mình anh, em tuyệt đối không được liếc mắt với nam nhân khác, cũng không cho bọn họ chạm vào, nhất là……”

“Nhất là Bạch Tử Hiên, đúng không?” Nhìn vẻ mặt hắn, xem ra nàng là nói trúng rồi.

---Toàn Văn Hoàn---


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận