Người này thật sự kín miệng, chỉ nói bọn họ là thấy Đường Phù cùng một tỳ nữ đi ở trên đường, chung quanh không có ai đi theo, liền động lòng xấu xa.
Loại này lời nói này vừa nghe là biết đang nói dối, nếu thật là như thế, bọn họ như thế nào biết nàng là tiểu thư Đường gia?
Quý Nam ở bên cạnh nhỏ giọng nói: “Đã lục soát qua, trên người đều không có cái đồ vật gì có thể chứng minh thân phận bọn họ.
Binh khí cũng đều rất bình thường, nhưng thấy thế nào cũng đều không giống người thường.
”
Phó Nghị Minh nhíu nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống.
Quý Nam có bao nhiêu bản lĩnh thì hắn cũng biết, nếu chỉ là mấy kẻ côn đồ tầm thường hoặc là đạo tặc linh tinh, liền tính bọn họ còn lo lắng cho hắn còn ở nơi này, không dám đuổi xa, cũng không có khả năng chỉ mang về được một tên, lại còn là một người thân bị trọng thương.
Không phải người ở kinh thành, lại đối với địa hình phụ cận thực sự hiểu biết, hơn nữa thân thủ đều cũng không tệ lắm, vừa thấy chính là biết có chuẩn bị mà đến, ủ mưu đã lâu.
Đường nhị phu nhân như thế nào cùng những người này cùng nhau cấu kết được?
Hắn quay đầu nhìn về phía Đường Phù, hỏi: “Nàng biết là người nào muốn bắt nàng không?”
Đường Phù siết chặt áo choàng của chính mình, cắn cắn môi không hé răng.
Nàng nếu không biết liền sẽ trực tiếp trả lời không biết, không nói lời nào chính là biết, nhưng có cái lý do gì đó khó nói.
Phó Nghị Minh hiểu rõ: “Không sao, không tiện nói thì……”
“Hoài Vương.
” Đường Phù bỗng nhiên phun ra hai chữ như vậy.
Không có gì không tiện hết, chỉ là cảm thấy nói ra có khi cũng không có ai tin, tin thì cũng không ai dám quản.
Phó Nghị Minh nghe vậy quả nhiên là cả kinh, Đường Phù cúi đầu nhìn giày của chính mình, trong lòng cười khổ, lại nghe đối phương ôn nhu đáp một câu: “Ta đã biết.
”
Nàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy sắc mặt Phó Nghị Minh không tốt lắm, nhưng cũng không phải là đối với nàng.
Hắn đưa mắt ra hiệu cho Quý Nam, Quý Nam gật đầu, giơ tay chém xuống.
Lần này lại khiến Phó Nghị Minh dọa giật nảy, nhanh chóng giơ tay dùng áo choàng của chính mình ngăn trở tầm mắt Đường Phù.
Đường Phù bị ngăn trở, thật ra cái gì cũng chưa thấy, nhưng Bội Lan bên cạnh liền không may mắn như vậy, nhìn rõ rành mạch, “A” một tiếng, thét chói tai chạy lại đây, ôm lấy tiểu thư nhà mình.
Giết người cũng không phải như là chém dưa xắt rau, nàng đời này vẫn là lần đầu thấy, sợ tới mức run bần bật.
Phó Nghị Minh đối với Quý Nam nổi giận gầm lên một tiếng: “Ngươi điên rồi sao? Ai bảo ngươi động thủ tại đây!”
Quý Nam gãi gãi đầu: “Ngượng ngùng a, quên…… Đã quên mất.
”
Thường thường, đều là hầu gia cho một ánh mắt nói giết liền giết, ai quản là cái trường hợp gì, có người nào đâu a.
Nhất thời đã quên hiện tại bên cạnh hầu gia của bọn họ chính là người trong lòng hắn, còn là một đại tiểu thư nũng nịu liền gà cũng chưa từng giết.
Sắc mặt Phó Nghị Minh thập phần khó coi: “Còn không nhanh chóng thu thập đi!”
Nói xong lại nhìn về phía hai người Đường Phù, đầy mặt xin lỗi: “Xin lỗi, hạ nhân của ta đã quen thô lỗ, làm các ngươi sợ hãi.
”
Đường Phù ôm Bội Lan đang run rẩy, một bên nhẹ nhàng vỗ về, một bên lắc đầu: “Không ngại, hầu gia cũng là vì giúp chúng ta.
”
Chính là……
“Ngài…… Ngài không sợ chọc phải phiền toái sao?” Nàng thấp giọng hỏi.
Đó là người của Hoài Vương, hắn biết rõ còn đem giết đi, không sợ Hoài Vương quay đầu lại trả thù hắn sao?
Phó Nghị Minh nghe vậy thì cười: “Sợ cái gì? Ta chính là kẻ phiền toái, ai chọc đến ta mới là gặp xui xẻo đâu.
”
Khi nói chuyện, không tự giác mà mang ra vài phần kiêu ngạo ương ngạnh ngày thường, vừa mới còn giống như công tử ôn nhu, nháy mắt liền đã lộ nguyên hình.
Đường Phù không biết vì cái gì có chút muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống.
Chờ Quý Nam bên kia đem thi thể cùng vết máu đều rửa sạch sẽ, Phó Nghị Minh mới đem áo choàng buông xuống, nói: “Vô luận như thế nào, ta trước tiê vẫn đưa nàng về Đường gia đi, vùng hoang vu dã ngoại này quá nguy hiểm.
”
“Còn về chuyện ta vừa rồi nói…… Nàng có thể chậm rãi suy nghĩ, nghĩ kỹ rồi phái người nói cho ta là được.
”
Nói xong lại cho người đem ngựa của các nàng dắt lại đây.