Đường Phù cũng biết hiện tại lại rời khỏi kinh là không có khả năng, về Đường gia, nàng còn có thể tạm thời nghĩ chút biện pháp ứng đối khác.
Lại đi lên phía trước khả năng lớn sẽ gặp phải người của Hoài Vương, nàng không chắc có thể lần nữa gặp được vận may gặp được người cứu nàng.
Vì thế Đường Phù gật gật đầu, tiếp nhận dây cương ngựa.
“Hạ nhân nhà ta liền ở sườn bắc của Lương Sơn, làm phiền hầu gia đem chúng ta đưa đến bên kia là được.
”
Người của Hoài Vương còn chưa bắt được hết, nàng thật đúng là không dám tự chính mình trở về.
Phó Nghị Minh nghe theo, làm bộ không nhận ra nàng là rời nhà trốn đi, đoàn người che chở nàng hướng về nơi hạ nhân Đường gia đang chờ.
Kết quả còn chưa tới sườn bắc, liền nghe từ nơi xa có người lớn tiếng khắp núi đồi mà kêu: “Tiểu thư, đại tiểu thư!”
Người còn chưa thấy, thanh âm cũng đã truyền đến.
Trong phủ có tiểu thư ở trong núi đi lạc đường, hạ nhân khắp nơi tìm kiếm vốn là thực bình thường, nhưng sắc mặt Đường Phù lại càng lúc càng trắng.
Nàng mới vừa rồi tuy rằng bị người của Hoài Vương đuổi theo một đoạn đường dài, nhưng cũng chỉ bất quá là nửa canh giờ mà thôi.
Bình thường nàng ở trên núi cũng phải đến một hai canh giờ, hạ nhân hẳn là biết thói quen của nàng, trừ bỏ Bội Lan, cũng không có người nào dám tùy tiện lên núi quấy rầy, hôm nay như thế nào lại nhanh như vậy đã tới tìm nàng?
Rõ ràng là…… Biết nàng sẽ xảy ra chuyện!
Lòng Đường Phù như rớt vào động băng, đối với nhị phu nhân, một chút quan hệ “Thân tình” kia, cuối cùng cũng đã không còn.
Nàng bỗng nhiên xoay người, đối với Phó Nghị Minh nói: “Lời hầu gia vừa mới nói…… Có thể hiện tại liền viết xuống cho ta thư hòa li, chính là thật sự sao?”
Phó Nghị Minh sửng sốt, chợt vội vàng đáp: “Thật…… Thật sự!”
Đường Phù nhìn hắn không nói gì, Phó Nghị Minh phản ứng lại đây, hướng về một bên duỗi tay: “Giấy…… Giấy giấy giấy giấy…… Bút!”
Kích động tới nói lắp một hồi.
Giang Bắc lập tức lấy ra giấy bút tùy thân cho hắn, đem túi nước đổ vài giọt vào nghiên mực, nhanh chóng nghiền mực.
Phó Nghị Minh tiếp nhận giấy bút, lại phát hiện không có cái bàn.
Vừa mới phạm sai lầm, Quý Nam nóng lòng muốn lập công, đẩy Giang Bắc ở trước mặt Phó Nghị Minh ra, tự hắn cong eo cúi xuống, chống trên đất làm bàn cho chủ tử viết.
Phó Nghị Minh nhanh nhanh chóng chóng, chữ đều như sắp bay lên, một phong thư hòa li liền viết xong.
Đường Phù nhìn nhìn, rũ mắt nói: “Hầu gia có thể ấn cái dấu tay không?”
“Có thể có thể!” Phó Nghị Minh vội nói.
Đừng nói ấn dấu tay, để hắn đem mực nước đắp lên trên mặt cũng đều được.
Hắn không chỉ ấn cái dấu tay, còn ấn thêm con dấu của chính mình, lúc này mới đem thư hòa li đưa cho Đường Phù.
Đường Phù tiếp nhận nhìn thoáng qua, nội dung thư hòa li đối với nàng không có bất luận cái trói buộc gì, bởi vì hiện tại còn chưa thành thân, không biết hôn kỳ tương lai của bọn họ sẽ định ở khi nào, cho nên không có viết ngày tháng.
Bất quá, mặt trên thư viết rõ, nàng có thể tùy thời điền ngày tháng, thư hòa li cũng không bởi vậy mà mất đi hiệu lực.
Thanh âm từ nơi xa càng ngày càng gần, mơ hồ có thể nhìn được bóng người, Đường Phù đem hòa li thư giao cho Bội Lan thu lại cho nàng, từ trong lòng ngực chính mình móc ra một tờ giấy hồng, đưa cho Phó Nghị Minh.
“Đây là thiếp canh của ta, có người hỏi ngài liền nói là tổ phụ của ta giao cho ngài.
”
Vừa dứt lời, có người phát hiện ra bọn họ, lập tức kêu gọi chạy tới.
Đường Phù sửa sửa tóc mai, hít sâu một hơi: “Nhớ rõ cho người tới cầu hôn, mau chóng.
”
Nói xong, xoay người hướng về mấy hạ nhân kia đi đến, sống lưng thẳng thắn, không chút nào nhìn ra bộ dáng nhu nhược khóc thút thít mới vừa rồi.