Quý Nam ngẩn ra: “Đánh thật sao?”
“Đánh thật, nhanh lên!” Phó Nghị Minh nói.
Quý Nam do dự một chút, theo sau liền hướng về phía nắm tay của chính mình hà hơi: “Đây chính là ngài bảo ta đánh a, xong việc cũng không thể truy cứu.
”
Nói xong liền một quyền vung đến Phó Nghị Minh.
Mắt thấy nắm tay sắp rơi xuống trên người Phó Nghị Minh, Phó Nghị Minh lại bỗng nhiên xoay thân sang một bên trốn thoát.
Quý Nam thu lại lực đạo, toàn bộ thân mình hướng về phía trước, nguyên bản lảo đảo hai bước là có thể đứng lại, ai biết Phó Nghị Minh lại nhấc chân ở đầu gối hắn đẩy nhẹ nhàng một chút.
Đầu Quý Nam liền bùm một tiếng ghé vào trên mặt đất, liên tục đau hô, chọc mọi người chung quanh cười to một trận.
Phó Nghị Minh không cười, đứng ở tại chỗ, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Đau không?”
Quý Nam: “…… Đau.
”
Phó Nghị Minh khẽ gật đầu: “Đây chính là thật sự a……”
Nói xong lại nhảy cao ba trượng, cười lớn hướng về trong chính viện như bay: “Nàng đáp ứng gả cho ta, nàng đáp ứng gả cho ta!”
Trưởng công chúa nghe nói tôn tử nhà mình nửa đường lại lộn trở lại tới, cũng không cảm thấy kỳ quái, ngồi ở chính viện một bên uống trà một bên chờ hắn lại đây, một ly trà còn chưa có uống được một nửa, liền thấy một bóng người giống như pháo đốt vọt tiến vào.
“Tổ mẫu, tổ mẫu! Ta muốn đón dâu! Ta muốn đón dâu!”
Phó Nghị Minh hưng phấn mà vọt tới trước mặt trưởng công chúa, lôi kéo tay bà nói.
Trưởng công chúa cười vỗ vỗ mu bàn tay hắn: “Nhìn ngươi cao hứng như vậy, ở trong nhà chính mình thì thôi, ở bên ngoài cũng không thể như vậy, đặc biệt là ở trước mặt Đường đại tiểu thư, bằng không để nhân gia cho rằng vị hôn phu của nàng đã chết lại mang cho ngươi cao hứng như vậy thì không ổn.
”
Phó Nghị Minh hắc hắc mà cười, cười đến một nửa lại ngừng lại.
“Tổ mẫu, ngà i…… Ngài biết ta sẽ trở về, biết ta…… Muốn cưới Đường đại tiểu thư?”
Trưởng công chúa liếc xéo hắn một cái: “Trình công tử đã chết, Đường đại tiểu thư liền không còn hôn ước nữa, ngươi biết rồi còn có thể không trở lại sao? Sẽ trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác?”
Phó Nghị Minh bị nói trúng tâm sự, khó được lộ ra vài phần thẹn thùng: “Liền biết không thể gạt được lão nhân gia ngài.
”
Trưởng công chúa khẽ cười một tiếng: “Hiện giờ tang sự của Đường phủ còn chưa có xong xuôi, không tiện đi cầu hôn trước, chờ mấy ngày nữa, ta liền tiến cung cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn, nghĩ đến người Đường gia sẽ không thể không đáp ứng.
”
Phó Nghị Minh nghe vậy ngẩn ra, lắc lắc đầu: “Không cần, tổ mẫu, ta…… Ta tự chính mình đi cầu hôn là được! Ngày mai liền đi!”
Trưởng công chúa nhíu mày: “Như vậy không ổn đi? Nào có chuyện thời điểm trong phủ người ta đang làm tang lễ lại tới cửa cầu hôn? Hơn nữa chính ngươi đi…… Vạn nhất bọn họ không đáp ứng thì sao?”
“Sẽ đáp ứng.
”
Phó Nghị Minh đem thiếp canh lấy ra, đơn giản mà nói một chút tình huống Đường gia hiện tại, cùng với việc vừa mới ở trên núi gặp được Đường Phù.
Đương nhiên, hắn không nói chuyện Đường Phù có tính toán rời nhà trốn đi, cũng không có nói đến Hoài Vương, chỉ nói nàng là ra ngoài giải sầu gặp được kẻ xấu, vừa vặn bị hắn đụng phải.
Trưởng công chúa nhăn mày càng sâu, sắc mặt hơi trầm xuống: “Đường đại tiểu thư tuy rằng không cha không mẹ, nhưng nói như thế nào cũng là đích nữ đại phòng Đường gia, nhị thẩm kia của nàng thế nhưng có thể làm ra việc quá mức như thế? Ngươi có chứng cứ không? Đừng trộn lẫn vào gia sự của người ta, lại có hiểu lầm thì không hay.
”
“Không phải hiểu lầm,” Phó Nghị Minh nói, “Ta vừa rồi cho người ra roi thúc ngựa chắn ở trên đường từ Lương Sơn trở lại kinh thành, cản được người muốn trở về báo tin cho Đường nhị phu nhân.
”
“Người nọ lại rất nhát gan, tùy tiện hù dọa liền nói hết toàn bộ, nói là Đường nhị phu nhân cùng An Quốc Công thế tử là cùng một giuộc, tính toán…… Tính toán huỷ hoại trong sạch của Đường đại tiểu thư, để nàng ấy không thể không gả đến An Quốc Công phủ.
”