Vị Hôn Phu Của Phu Nhân Đã Trở Lại


Lão phu nhân đứng yên, cười lạnh một tiếng: “Thì sao? Nếu Võ An hầu kiên trì muốn cưới A Phù, ngươi cho rằng ngươi khẳng định thiếp canh kia là giả liền hữu dụng sao?”
“Trưởng công chúa tuy rằng đã lớn tuổi, nhưng nhiều năm qua vẫn luôn nhận được hoàng ân, bà ấy nếu tiến cung cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn, cũng chỉ là sự tình vô cùng đơn giản, đến lúc đó, ngươi chẳng lẽ dám kháng chỉ không tuân sao?”
Cao thị giật mình một cái, lúc này mới nhớ tới còn có một người là trưởng công chúa.

Tuy rằng thánh chỉ tứ hôn cùng thánh chỉ khác bất đồng, không phải là nhất định phải tiếp nhận, từ xưa đến nay, cũng không ít nhà tự cho mình thanh cao, không muốn tiếp thu chỉ hôn từ hoàng thất, công nhiên cự tuyệt tứ hôn.

Nhưng Đường gia bọn họ, hoặc là nói nhị phòng bọn họ, còn chưa có cái tự tin cùng dũng khí này?
Cao thị là muốn lợi dụng hôn sự của Đường Phù mang cho nhị phòng chỗ tốt, làm người ta có thể giúp cho người trượng phu không biết cố gắng của nàng ở trong triều tìm cái chức vị tốt.

Nhưng nếu bởi vậy chọc mặt rồng không vui, văn võ cả triều ai còn dám mạo hiểm giúp bọn họ chống đỡ?
Lão phu nhân thấy con dâu đã suy nghĩ cẩn thận, trầm giọng nói: “Võ An hầu nguyện ý cầm thiếp canh tới cầu hôn đó là xem ở mặt mũi của A Phù, tới trước cho chúng ta biết một tiếng, không phải tới trưng cầu ý kiến.


Ngươi nếu là dám giở cái thủ đoạn gì …… Dần Thuận chính là kết cục cho ngươi.


Nói xong liền xoay người đi mất, không hề để ý tới Cao thị đã ở trên mặt đất nằm liệt thành một bãi bùn lầy.

Phó Nghị Minh rời khỏi Đường phủ, lúc sau liền bắt đầu hối hận, cảm thấy động tác chính mình vừa mới hướng tới Đường Phù chớp mắt, có phải quá ngả ngớn quá càn rỡ hay không?
Hắn lúc sau trở về, đối diện với gương soi nửa ngày, không ngừng lặp lại động tác vừa rồi, thấy như thế nào cũng không vừa mắt, cảm thấy hình tượng chính nhân quân tử của chính mình ở trước mặt Đường Phù, sợ là đã sớm bị hủy hoại.

Quý Nam nhìn xem, mắt đều sắp muốn mù, đối với chủ tử nói: “Hầu gia, ngài đừng chớp nữa, gương đều sắp nứt ra rồi.

Ngài vừa rồi không phải nói muốn đi tìm trưởng công chúa sao? Còn có đi hay không?”
Phó Nghị Minh lúc này mới nhớ tới chính sự, vội vàng thay đổi xiêm y đi đến sân viện của trưởng công chúa.


Trưởng công chúa nghe nói Đường gia đáp ứng rồi, cũng không cảm thấy giật mình, nhưng muốn tỏ vẻ nhận được vinh sủng, hơn nữa cho Đường gia một ít áp lực, làm cho bọn họ biết, việc hôn nhân này rất quan trọng, cho nên vẫn là quyết định chọn ngày đi vào trong cung, cầu một đạo thánh chỉ tứ hôn.

“Ngoài ra ta còn chuẩn bị hai nha hoàn, quay đầu lại đưa tới Đường gia đi, cho Đường đại tiểu thư làm chút việc thô sử, tuy rằng không giúp được nhiều việc, nhưng hai người này có võ nghệ đều là rất tốt, nhất định có thể bảo đảm cho nàng bình bình an an đến khi gả vào hầu phủ của chúng ta.


Phó Nghị Minh vừa nghe, lập tức nhếch miệng cười.

“Ta chính là nghĩ muốn cầu ngài hỗ trợ an bài hai nha hoàn, không nghĩ tới ngài cùng ta đều nghĩ đến chuyện này, cảm ơn tổ mẫu!”
Gương mặt trưởng công chúa hiền từ mà cười: “Không cần cảm tạ, tổ mẫu chỉ ngóng trông ngươi nhanh đem cháu dâu cưới trở về cho ta, thật sớm cho ta bế được tằng tôn!”
Cái này nguyên bản chỉ là một cái nguyện vọng tốt đẹp của trưởng bối, lúc này cũng bất quá là thuận miệng nói mà thôi, nhưng Phó Nghị Minh nghe xong lại thiếu chút nữa không giữ được tươi cười trên mặt.

Hắn đem hết toàn lực mới không chế được biểu tình của chính mình, cười nịnh nọt nói: “Nhất định, nhất định!”
Trong lòng lại đang nói thầm: Thân là một kẻ “Yếu sinh lý”, hắn như thế nào mới có thể mau chóng hoàn thành tâm nguyện của tổ mẫu đây?




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận