Vị Hôn Phu Của Tôi Là Phản Diện

Dương Niệm Tuyết mặt mày cau có, hắng giọng nói: " Cậu cười cái gì? Buồn cười lắm sao? Mình chỉ nhắc nhở cậu thôi. Không ngủ chung thì không ngủ chung. Bổn tiểu thư không có cậu vẫn ngủ ngon. "

Dương Niệm Tuyết liếc mắt nhìn Hoa Nhan, nhận ra cô không sợ, Dương Niệm Tuyết tức muốn độn thổ.

Dương Niệm Tuyết lưỡng lự mãi vẫn không chịu rời đi. Hờn dỗi mà liếc xéo Hoa Nhan mấy lần.

Hoa Nhan cố nén cười, thân mật mà khoác tay Dương Niệm Tuyết, bộ dáng nũng nịu, giọng ngọt như mật nói:

" Ôi! Mình sợ quá! Tối nay chúng ta ngủ chung đi. "

" Tiểu Tuyết nhớ bảo vệ mình khỏi mấy con ma đó nha! "

Hoa Nhan cười trêu ghẹo. Ngón tay nhỏ nhắn ranh mãnh chọt một cái vào má Dương Niệm Tuyết.

" Dũng sĩ diệt ma Tiểu Tuyết mau mau hộ tống tiểu thư mềm yếu đến chỗ an toàn nào. "

Dương Niệm Tuyết bị trêu đùa ngượng đến đỏ mặt.

" Mình muốn chửi tục. Mình muốn mắng cậu. " Dương Niệm Tuyết thì thầm.

Dương Niệm Tuyết cố nén cơn giận trong lòng mình nói:

" Lâm Tố Ninh, cậu thu lại bộ dáng như trà xanh đó đi. Nếu hồi nãy cậu không cười, mình thật sự cho rằng cậu sợ thật đấy. "

" Mình diễn giỏi lắm sao? " Hoa Nhan phấn khởi, tựa hồ như đang được nhận lời khen vậy.

" Không! Cậu diễn rất tệ. Còn không bằng diễn viên tuyến mười tám nữa. " Dương Niệm Tuyết lắc đầu, cực lực chê.

" Ài. Mình còn tưởng sẽ được làm diễn viên chứ. " Hoa Nhan mặt buồn thiu, than thở.

Dương Niệm Tuyết nhìn Hoa Nhan một lượt từ trên xuống dưới. Sắc mặt khó coi.

" Chỉ dựa vào nhan sắc này cậu chắc chắn sẽ nổi. Nhưng mà thân thể này của cậu liệu có chịu được sự khắc nghiệt từ giới giải trí hay không? Cậu vật vã chưa được mấy ngày thì nằm liệt giường rồi còn đâu. "

" Quả thật là vậy. "

" Cậu muốn làm diễn viên lắm sao? " Dương Niệm Tuyết thấy Hoa Nhan buồn bã không nhịn được mà hỏi.

Tuy sức khỏe Hoa Nhan yếu thật nhưng tiềm lực kinh tế thì rất lớn. Nếu Hoa Nhan nhất quyết muốn vào cũng không phải không thể được.

Dương Niệm Tuyết nhớ đến vài năm trước trong giới thượng lưu có một tiểu thư danh môn muốn dấn thân vào giới giải trí.

Nhưng bị người nhà kiên quyết phản đối vì trong mắt bọn họ giới giải trí là nơi mua vui sâu trong đó còn rất bẩn thỉu và phức tạm, loại người gì cũng có.

Một tiểu thư danh gia vọng tộc được nuôi dưỡng như hoa trong nhà kính làm sao có thể tiến thân vào giới giải trí được. Càng huống hồ sức khỏe của vị tiểu thư đó cũng chỉ tốt hơn Hoa Nhan một chút.

Vị tiểu thư đó khi sinh ra bị mắc bệnh tim mạch bẩm sinh, chỉ cần ra đứng ngoài trời nắng chưa đến mười phút liền ngất đi, thẳng đến khi gần tuổi đôi mươi mới coi như tốt lên một chút.

Phải nói vị tiểu thư đó rất kiên trì, rùm beng được vài tháng cuối cùng gia đình cũng phải chấp nhận.

Đến nay cũng đã được hai năm rồi. Vị tiểu thư đó cũng có được một chỗ đứng nhất định trong giới giải trí, không ai dám đắc tội với cô, phải nói đi đến đâu đều vinh sủng đến đó. Mà những gì vị tiểu thư đó có được ngày hôm nay chín mười phần cũng vì có gia đình giúp sức.

Tiền tài đi đôi với tài lực mà. Nâng đỡ một diễn viên đối với một danh môn thế gia mà nói là chuyện dễ dàng.

Nếu Hoa Nhan muốn thì với tài lực của Lâm gia cô chắc chắn thuận buồm xuôi gió.

Hoa Nhan thật ra chỉ nói vậy thôi chứ cô hoàn toàn không hề có ý muốn làm diễn viên, càng chẳng muốn vào giới giải trí làm gì. Trong thâm tâm cô chính là muốn làm một con cá mặn chỉ việc nằm một chỗ thức ăn được dâng đến tận miệng, không có gì hạnh phúc hơn.

Hiện tại Hoa Nhan có thể ung dung mà nghĩ đến mình có thể làm một con cá mặn. Nhưng nếu là kiếp trước, cô chỉ hận không thể lao vào các công việc bán thời gian ngay lập tức.

Phải nói cuộc sống hiện tại của cô giống như một giấc mộng màu hồng vậy.

Hoa Nhan nói:

" Không có. "

" Thật không đấy. Nếu cậu thật sự muốn mình sẽ mở đường cho cậu. Đảm bảo trên con đường cậu đi chỉ thấy hoa nở thôi. "

" Ninh Ninh, cậu không việc gì phải lo hết. Tùy ý làm theo mong muốn của cậu đi. "

Hoa Nhan mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như vì sao, êm dịu lại nhẹ nhàng.

" Tiểu Tuyết, cậu thật tốt. "

Thanh âm Hoa Nhan mềm mại, tựa nước chảy mây trôi. " Hiện tại mình chỉ muốn hưởng thụ thời gian này thôi. Chúng ta cứ vui vẻ trong ba năm thanh xuân này đi. Còn sau này làm công việc gì chúng ta cứ từ từ nghĩ. Ba năm đủ mà. "

" Vậy là không làm diễn viên thật hả? "

" Không. " Hoa Nhan chắc nịch.

" Tiếc ghê. "

" Cậu tiếc cái gì? "

" Tiếc cho gương mặt thiên thần này của cậu này! Cậu chỉ cần đứng trên sân khấu bao nhiêu ánh mắt đều lay động vì cậu thôi. "

" Vậy cậu cứ mơ mộng đi. Sẽ chẳng bao giờ có ngày đó đâu. "

" Nói gì kì vậy. Sao lại không có chứ. Cậu từng biểu diễn rất nhiều lần rồi mà. "

" Hả! Biểu diễn? "

" Mấy cái giải thưởng piano ở nhà cậu, chính là cậu biểu diễn mà giành lấy không phải sao? Cậu có phải lúc trước ngã cầu thang mà quên mất không? " Dương Niệm Tuyết nhíu mày, lo lắng hỏi.

Hoa Nhan một lúc sau mới nhớ ra những giải thưởng được đặt trong tủ kính ở phòng mình.

" À, mình quên mất. "

" Cậu, thật sự không sao đấy chứ? "

" Không sao. "

" Thôi không nói nữa. Đêm khuya rồi, chúng ta mau mau đi ngủ thôi. Đứng đây lâu quá. Chân mình mỏi lắm rồi. " Hoa Nhan gượng cười.

" Ừ, đi ngủ thôi. " Dương Niệm Tuyết cũng không hỏi gì thêm. Thật sự cho rằng Hoa Nhan nhất thời quên mất thôi.

Sắc mặt của Hoa Nhan không tốt lắm. Cô đi từng bước lên cầu thang trông rất nặng nề.

Hoa Nhan nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay, lẩm bẩm cái gì đó.



Sở Thiên Vũ lạnh lùng nói: " Doãn thiếu biết gì không. Quan hệ giữa tôi và Ninh Ninh gắn bó không khác gì kéo sơn, chẳng ai chen chân vào quan hệ của chúng tôi được cả. Chúng tôi thân thiết đến mức không ai có thể chia cắt được. "

" Mộng tưởng của Doãn thiếu tốt nhất vẫn nên bỏ đi thì hơn. "

Doãn Tùng Khiết cười nhạt.

" Có phải là mộng tưởng hay không thì phải thử mới biết chứ. "

" Cậu đến lúc đó đừng quá thất vọng. " Sở Thiên Vũ gằn từng chữ một.

" Tôi cũng mong Sở thiếu đến lúc đó cũng đừng quá tuyệt vọng. "

Doãn Tùng Khiết nói xong liền tiến tới chỗ Dương Quân, hai người nhìn nhau đầy ẩn ý.

Dương Quân thở dài một hơi, cảm xúc nặng nề.

Khoảng một tiếng trước khi Dương Quân đến bữa tiệc đã nhận được một tin nhắn nặc danh. Ban đầu Dương Quân không mấy để tâm, nghĩ rằng đó là tin rác, lập tức muốn chặn tài khoản này, nhưng dòng tin nhắn tiếp theo được gửi tới đã khiến Dương Quân từ bỏ ý định này.

[ Tôi biết Sở Thiên Vũ lấy bằng chứng liên quan đến vụ thảm sát của con trai ông ra trao đổi để có được hải cảng Mata. Nếu ông hợp tác với tôi, tôi sẽ giúp ông xóa sạch những bằng chứng đó.]

[ Tất nhiên, ông có thể nhìn nó lần cuối để biết được ai là người đứng sau. Và hơn hết tôi có thể giúp ông che đậy những việc làm dơ bẩn từ con trai cả của ông. ]

[ Nếu ông không đồng ý thì tôi không biết được ngay sáng ngày mai các toà soạn sẽ viết gì về gia đình ông đâu. Anh em trong nhà tàn sát lẫn nhau không phải là chuyện rất mất mặt sao. ]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui