Cô nhớ đến những gì bản thân đã từng nói với Sở Thiên Vũ.
Suy nghĩ một chút liền thấy lạnh người.
Cô mà thật sự tham gia thì hắn không chừng sẽ coi cô là một người thất hứa, hứa suông cho có, để lời hắn bỏ ngoài tai.
Sau này mà xin đi chơi hay xem kiểu như thế này thì chính là bị từ chối.
Xác định cắm rễ ở nhà.
Cô nuốt nước bọt nhìn Dương Niệm Tuyết mà cầu cứu.
Dương Niệm Tuyết biết ý trong mắt cô liền hít một hơi trấn tỉnh tinh thần.
Cố gắng động não, muốn tìm cho cô một lí do để thoái thác cũng như cho bản thân Dương Niệm Tuyết có con đường sống.
Dù sao người mang cô đến đây là Dương Niệm Tuyết, tất nhiên sẽ có trách nhiệm với cô.
Trong đầu Dương Niệm Tuyết đủ loại lí do, nào là lấy việc cô đến tháng không tiện nhưng nghĩ lại thì rất mất mặt mà nhăn mày đành tìm cái khác, nói cô say xe không đi được cái lí do này cũng phù hợp nhưng nghĩ lại thì cứ thấy có vấn đề nên bỏ qua.
Xong lại nghĩ đến mấy cái lí do củ chuối khác.
Chỉ là mấy cái lí do này rất dễ khiến người khác phải xấu mặt mà độn thổ.
Dương Niệm Tuyết cứ nghĩ đến thì gương mặt lại thêm một biểu cảm kì lạ.
Cuối cùng lại nhìn cô mà lắc đầu.
Biểu cảm có phần tội lỗi trong mắt ý nói là không có cách.
Mộ Dung Thanh Huyền trên đầu đang bị chiếc áo của Dương Niệm Tuyết che kín.
Tuy vậy nhưng cũng biết được chuyện gì đang xảy ra.
Một tay níu chặt chiếc áo không cho rơi xuống, một tay kéo Dương Niệm Tuyết lại gần rồi nói.
" Tiểu Tuyết, cậu suy nghĩ cái gì mà lâu vậy! Chỉ cần nói Ninh Ninh thân thể yếu ớt không thích hợp tham gia hoạt động mạo hiểm này là được.
Thiếu gì lí do với người thuộc dạng liễu yếu đào tơ như Ninh Ninh chứ.
"
Cô nghe thấy Mộ Dung Thanh Huyền có lí do để giúp cô liền rất vui vẻ.
Nhưng nghe đến bốn chữ ' liễu yếu đào tơ ' thì sắc mặt trở nên trắng bệch đến độ mất luôn cả màu sắc.
Trong lòng thật sự rất ấm ức, tức đến nỗi muốn nôn ra máu.
Cô nghĩ bản thân sau hôm nay nhất định phải tham gia một khóa học đấm bốc mới được, phải có tí cơ bắp thì người khác mới không coi bản thân thành cái dạng yếu ớt đó.
Cô nắm chặt bàn tay thể hiện sự quyết tâm của mình.
Dù rằng cô còn không biết bản thân có được học không.
Cô có muốn đến mấy thì một lời nói của trưởng bối thôi, lập tức ý nghĩ đó sẽ bị dập tắt.
Dương Niệm Tuyết nghe xong trong lòng liền nảy ra một ý nghĩ, môi bỗng chốc cong lên nháy mắt nhìn cô rồi lập tức đứng dậy.
Dáng vẻ như thật sự rất tự tin.
Sau đó nhìn vào chiếc Flycam, lớn giọng nói.
" Thật xin lỗi.
Người chơi chọn trúng bạn tôi có thể chọn người khác được không.
Chứ người bạn này của tôi thật sự rất yếu, yếu đến mức một cơn gió cũng có thể thổi bay.
" Để cho thêm phân kịch tính Dương Niệm Tuyết liền phô trương, diễn xuất thật sự không khác gì diễn viên hạng A.
Tay chân như có mạch cảm xúc, mặt mày vô cùng chân thật mà diễn đạt từng chi tiết.
Đến nỗi cô và Mộ Dung Thanh Huyền nhìn mà mắt chữ O miệng chữ A.
Đứng hình mà nhìn theo.
Trong lòng cả hai người đều nghĩ.
Dương Niệm Tuyết đất nước nợ cậu một chiếc cúp vàng.
Diễn viên xuất sắc năm nay chính là Dương Niệm Tuyết.
Cứ nghĩ Dương Niệm Tuyết nói đến đó là hết, ai ngờ đâu những lời ngay sau đó thật sự khiến lòng cô ức không còn gì để nói.
" Không chỉ vậy, người bạn này của tôi đi vài bước liền thở hổn hển cực kì không có sức sống.
Nhìn gương mặt cậu ấy mà coi trắng bệch lắm luôn.
Đã thế tim lại không hề tốt chút nào.
" Càng nói càng hăng, thật sự chính là không hề dừng lại.
Đến nỗi những lời phát ngôn ra thậm chí còn nặng hơn cái gọi là liễu yếu đào tơ kia.
" Vận động một cái chính là muốn gãy xương luôn.
Thiên hạ này không ai yếu bằng bạn tôi đâu.
Vậy nên mong có thể chọn người khác.
"
Cả khán đài im phăng phắc.
Kì thật giọng nói Dương Niệm Tuyết không tính là quá lớn nhưng chiếc Flycam vốn dĩ không chỉ quay mà truyền luôn giọng nói khi quay trực tiếp.
Nên những gì Dương Niệm Tuyết nói tất cả mọi người đều nghe thấy.
Dương Niệm Tuyết lau mồ hôi trên trán xong liền nhìn cô bằng ánh mắt giống như muốn được khen ngợi khi giải quyết dùm cô một việc khó.
Nhưng Dương Niệm Tuyết không ngờ rằng bản thân không những không được khen ngợi, còn phải nhận ánh mắt không hề vui vẻ nào của cô.
Gương mặt cô vì bị nhiều ánh mắt xung quanh dò xét đánh giá mà xấu hổ, đỏ thành một trái cà chua chín.
Cô mím môi, trong lòng chính là vừa xấu hổ vừa mất mặt.
Lúc trước chỉ có một vài người nói cô yếu ớt thì bây giờ chính là hơn ngàn người nói cô yếu ớt.
Thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Rồi thì tính ra Dương Niệm Tuyết cũng đã giúp đỡ, cô ngậm ngùi mà cho dấu like.
Trong lòng chính là khóc không thành tiếng.
Sau hôm nay đảm bảo ai cũng biết đến cô.
Một người đến gió thổi cũng bay, yếu đuối đến mức nào.
Mà thiếu niên ở phía dưới đường đua kia, sau khi nghe thấy liền vô cùng lúng túng.
Thật sự không biết nên làm thế nào.
Mắt thấy mĩ nữ mà chọn, ai ngờ đâu chọn trúng một người yếu như cây liễu.
Thiếu niên chỉ biết ngậm ngùi thở dài một hơi.
Tiếc nuối không thôi.
Tính điều khiến Flycam chọn ngươi khác thì liền khựng lại.
Thông qua Flycam nhìn thấy gương mặt của Dương Niệm Tuyết môi cũng phải cong lên vài phần.
Thầm nói trong lòng mĩ nữ quả nhiên vẫn là chơi với mĩ nữ.
Người này nhìn hẳn không phải bệnh gì đâu.
Thiếu niên mượn míc nói: " Nếu người bạn của cậu không đi được.
Vậy cậu có muốn đi với tôi không?" Ánh mắt thiếu niên tràn đầy mong đợi nhìn Dương Niệm Tuyết.
Flycam cũng đã chuyển hướng qua Dương Niệm Tuyết.
Gương mặt Dương Niệm Tuyết bất ngờ đến đơ người.
Chớp mắt liên hồi giống như không tin vậy.
Sau đó liền chỉ tay vào người mình.
" Tôi á.
"
" Đúng, là cậu.
Đi cùng tôi chứ.
" Thiếu niên cười lên thật sự rất đẹp, tính ra cũng là một mĩ nam không kém cạnh.
Mái tóc màu nâu phất phới dưới ánh đèn cùng với đôi mắt màu tím ấy liền khiến lòng Dương Niệm Tuyết lay động.
Chần chừ một lúc cuối cùng Dương Niệm Tuyết cũng đồng ý.
Vui vẻ ra mặt, nói: " Được.
"
" Vậy thì mau xuống đây, sắp đua rồi.
" Thiếu niên dương cánh tay hướng về phía Dương Niệm Tuyết thành tâm muốn mời Dương Niệm Tuyết xuống.
Lúc sau Dương Niệm Tuyết đã ở dưới đường đua.
Còn cô với Mộ Dung Thanh Huyền ở trên khán đài nhìn xuống không khỏi nghĩ nhiều.
Mắt thấy Dương Niệm Tuyết cười như hoa liền nghĩ thanh xuân của Dương Niệm Tuyết đến rồi.
Dương Niệm Tuyết nhìn thiếu niên trước mặt chào hỏi làm quen một chút.
Biết thiếu niên ấy tên Đông Phương Hạo, gia thế cũng không hề tầm thường.
Nói chuyện vài câu liền đã có thiện cảm.
Đến nỗi còn không hề để ý gì đến Dương Tử Triết.
Dương Tử Triết nhìn người em họ mê trai của mình mà nhíu mày.
Rõ là đến xem anh họ thi đấu giờ đây là muốn cùng anh họ đối nghịch.
Dương Niệm Tuyết có mĩ nam nói chuyện thì Dương Tử Triết cũng không kém, Kiều Khả chính là đối tượng.
Sau một hồi lâu cũng đã chọn xong người.
Tiếng người dẫn chương trình lại vang lên.
" Các thí sinh đã lựa chọn xong bạn cặp.
Vậy cuộc đua cũng chính thức bắt đầu.
Tôi sẽ không dài dòng mà nói quy tắc nữa.
Bởi chính những thí sinh và các vị khách ở đây cũng đã biết hết rồi.
Đường đua 2.200 m đang chờ được chinh phục.
Các thí sinh chuẩn bị sẵn sàng.
"
Các thiếu niên, thiếu nữ đều được mang đồ bảo hộ rồi ngồi lên xe.
Tư thế chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ đợi tiếng xuất phát từ người dẫn chương trình.
Kiều Khả chỉ bám nhẹ vào vạt áo Dương Tử Triết mà không dám ôm chặt.
Lí do chính là ngại.
Mặt liền đỏ tía tai.
Kiều Khả ngại, Dương Tử Triết cũng ngại.
Dù sao đây cũng là lần đầu Dương Tử Triết đua xe cùng một mĩ nữ.
Tuy ngại là thế nhưng vì an toàn cho cả hai, Dương Tử Triết đã kéo tay Kiều Khả lên phía trước.
Giọng thì thầm nhắc nhở " Ôm chặt vào, không tí nữa gặp chuyện gì thì cũng đừng có trách tôi.
"
Bàn tay nhỏ bé của Kiều Khả bị kéo ra phía trước cũng không dám động đậy.
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của thiếu niên cũng biết sợ mà làm theo.
Nhưng cũng biết phải chừng mực.
Khác với Kiều Khả, Dương Niệm Tuyết không hề ngại chút nào.
Chắc cũng bởi vì nói chuyện với Đông Phương Hạo hợp quá mà quên luôn cái gọi là ngại.
Lời nói mời gọi của người dẫn chương trình.
" Các vị khách quý có mặt tại đây có muốn cùng đếm với tôi không.
"
Tiếng đồng thanh vang lên: " Có.
"
" Được.
Vậy cùng đếm nào.
"
" 3.
"
" 2.
"
" 1.
"
" Xuất phát.
".