“Lục Hi!” Một tiếng quát khẽ vang lên, nhưng không phải là Tô Trình Hải, mà là Tô Việt.
“Anh Tô tạm thời đừng nóng nảy.” Lục Hi hơi quay đầu, gật đầu với Tô Việt đang xù lông.
Tạm thời đừng nóng nảy? Tô Việt đang muốn nói gì đó thì bị người bên cạnh đè tay lại.
Anh sửng sốt, nhìn ba ngồi bên cạnh.
Tô Trình Hải lắc đầu với anh, sau đó ông nhíu mày nhìn Lục Hi ngồi ở chéo ở bên kia, sắc mặt có chút khó hiểu.
Tên nhóc này không nên là một người khoan dung rộng lượng như vậy mới đúng.
Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, suy nghĩ lại tập trung vào vấn đề, kẻ chủ mưu phía sau?
Mắt phượng xinh đẹp của cô khẽ chớp.
“Tha cho chúng tôi một con ngựa?” Hàn Tuyết Lam ngẩn người, khó tin lặp lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia mừng thầm.
Chẳng lẽ…… Chẳng lẽ hắn cũng không phải không có chút cảm giác nào với cô? Cũng đúng, cô và Tô Cẩm thật ra là cũng một kiểu mỹ nhân.
“Ừ.” Lục Hi cong môi, mắt đào hoa lại đầy xa cách đạm mạc, “Sẽ không mất tay mất chân, cũng sẽ không vào ngục giam hay bệnh viện tâm thần gì đó, có điều tôi sẽ đưa hai người đi Mỹ, vĩnh viễn không cần quay lại, thế nào?”
Mất tay mất chân, ngục giam, bệnh viện tâm thần…… Lục Hi nói ra một chữ, sắc mặt Hàn Tuyết Lam liền trắng thêm một phần, tâm tư kiều diễm vừa rồi nháy mắt bị dập tắt, dũng khí chịu trách nhiệm sinh ra khi nhìn người cha tuyệt vọng trước đó bỗng biến mất không thấy tăm hơi.
Cô ta vội vàng gật đầu, so với những tương lai đáng sợ đó thì vĩnh viễn không quay lại có là gì?
“Anh, anh muốn hỏi cái gì?” Cô ta thận trọng hỏi.
“Tôi muốn biết, người dẫn dắt cô tiếp xúc với tổ chức đó là ai?” Lục Hi thu lại ý cười, giọng nói thanh lãnh.
“Tổ chức đó?” Hàn Tuyết Lam rõ ràng có chút khó hiểu.
“Cô không biết?” Lục Hi khẽ nhướng mày, hơi bất ngờ.
Hàn Tuyết Lam lắc đầu, ánh mắt lộ rõ sự hoang mang.
“Người phụ nữ tên Hồ mà cô thuê để bắt cóc Cẩm Nhi là thành viên của một tổ chức lính đánh thuê quốc tế.
Nơi cô đăng nhiệm vụ là trang web giao dịch của tổ chức đó.” Thấy cô ta quả thật không biết, Lục Hi giải thích, “Đó không phải là thứ mà cô có thể tiếp xúc đến.
So với cô thì tôi tò mò rốt cuộc người đứng sau mượn đao giết người là ai hơn?”
“Lính đánh thuê quốc tế?” Hàn Tuyết Lam đã bị một loạt tin tức làm cho choáng váng, cô ta luống cuống, “Tôi, tôi tưởng bọn họ chỉ là mấy tên du côn gì đó……”
“Là ai dẫn dắt cô tiếp xúc với chúng?” Nhìn dáng vẻ hoảng loạn của Hàn Tuyết Lam, Lục Hi nhíu mày hỏi, giọng nói trầm mềm mỏng lạ thưởng, có phần trấn an.
Sắc mặt Hàn Tuyết Lam bình tĩnh lại một chút, cô ta nhíu mày suy nghĩ một lúc rồi mới nó: “Là một người bạn trên mạng.
Trước đó tâm trạng tôi không tốt uống rượu say dùng QQ tìm quanh đây rồi kết bạn với hắn.
Sau đó tôi kể lể với hắn về việc bất hòa với một người, hắn liền cho tôi link và mã giới thiệu của trang web này.
Nhưng……” Hàn Tuyết Lam vội nói, “Tôi thật sự cho rằng đó chỉ là mấy tên du côn lưu manh, chỉ muốn dọa Tô Cẩm một chút……”
Lính đánh thuê? Sau khi thực sự biết thân phận của đám người kia, Hàn Tuyết Lam mới bắt đầu sợ hãi.
“Có còn lịch sử trò chuyện không?” Lục Hi không quan tâm sắc mặt của cô ta, hỏi thẳng.
“A……” Hàn Tuyết Lam ngẩn người rồi mới trả lời: “Còn.”
“Được rồi, các người đi đi.” Sau khi có được thông tin mình muốn, thần sắc Lục Hi lại trở nên lãnh đạm, “Đi ngay trước đêm nay, tôi sẽ cho người mua vé máy bay cho hai người, đừng bao giờ quay lại.”
“Vâng, chúng tôi đi ngay, đi ngay đây.” Nghe vậy, Hàn Lỗi vội vàng túm con gái đang đờ đẫn đi ra ngoài, đến chào cũng không chào những người trong phòng, bước chân cực nhanh, sợ có người mở miệng kêu bọn họ ở lại.
Cũng may, không có ai lên tiếng.
Cho đến khi cửa phòng đóng lại, trong phòng vẫn yên tĩnh kỳ lạ.
Hàn Húc đưa tay sờ sờ mũi, đứng dậy cáo từ: “Công ty còn có việc, anh rể, em đưa Minh Hiên đi trước.
Lục tiên sinh, cáo từ.”
Nói xong liền đưa Minh Hiên rời khỏi phòng.
Ra ngoài phòng, Hàn Húc nhìn con trai mặc bộ đồ thể thao, đeo tai nghe trên cổ, lại nghĩ tới Tô Việt thành thục ổn trọng và tiểu thiếu gia Lục gia càng yêu nghiệt hơn trong phòng, ông tức giận gõ đầu con trai một cái.
Đột nhiên bị đánh, Hàn Minh Hiên ngẩng đầu nhìn ông già đang tức giận nhà mình, ấm ức kêu: “Ba! Sao ba lại đánh con?”
“Sao lại đánh con? Đánh là còn nhẹ đấy!” Hàn Húc có chút hận sắt không thành thép thở dài, ấn trán con trai: “Con xem lại con đi, cả ngày ngoài lái xe thể thao tán gái ra còn biết làm gì nữa? Ba cũng không mong con được như thiếu gia Lục gia, chỉ cần con học hỏi Tô Việt cũng được, con xem, người ta chỉ hơn con có một tuổi, nhưng đã nắm giữ hơn phân nửa công việc của Tô thị rồi……”
“Ba!” Nhìn ông già nhà mình lại có xu hướng càm ràm, Hàn Minh Hiên đảo mắt, vội vàng chuyển chủ đề, “Ba nói hôm nay chuyện của Tuyết Lam có phải xử lý quá nhẹ rồi không? Bác và Tô Việt không có ý kiến gì sao?”
Tô Việt chỉ hơn hắn một tuổi, hơn nữa quan hệ hai nhà vẫn luôn không mặn không nhạt, từ nhỏ hắn đã không gọi Tô Việt là anh.
“Cho nên ba mới nói Lục Hi lợi hại, chuyện ngày hôm nay, cho dù có ẩn tình gì đi nữa nhưng hai người đàn ông Tô gia chịu giao chuyện này cho câu ta xử lý chứng tỏ họ tin tưởng cậu ta, nếu xử lý nhẹ tay rồi, Hàn gia ta cũng phải ghi nhớ lần nể mặt này.
Có điều không biết cậu ta sẽ giải thích như thế nào.” Nói đến đây, Hàn Húc hơi lắc đầu, cũng lười quay lại chủ đề vừa rồi, trực tiếp cùng con trai đi xuống lầu, dù sao chuyện này cũng đã giải quyết viên mãn, thể diện nhà họ Hàn cũng được bảo toàn, hơn nữa từ đầu đến cuối ông chỉ giao mấy tờ giấy, Tô gia cũng sẽ không trách tội đến ông, về phần bên trong đã xảy ra gió tanh mưa máu gì thì có liên quan gì đến ông?
Trong phòng, bốn người ngồi quanh bàn, cũng không có gió tanh mưa máu như Hàn Húc nghĩ.
“Lục Hi, nói xem cậu nghĩ thế nào.” Thấy người ngoài đều đi rồi, Tô Trình Hải lên tiếng hỏi.
Lúc này Tô Việt cũng đã bình tĩnh lại, anh không tin người đàn ông nói ra câu “Tìm ra tất cả những kẻ liên quan đến chuyện này, băm thây vạn đoạn” sẽ dễ dàng buông tha Hàn Tuyết Lam như vậy.
Còn Tô Cẩm, cô cũng chống cằm, ánh mắt nhìn Lục Hi dù có chút tò mò, nhưng không hề có nghi ngờ và ấm ức.
Nhìn dáng vẻ, không riêng gì anh vợ và ba vợ tương lai tin tưởng hắn, ngay cả cô gái nhỏ cũng vô cùng tin tưởng hắn.
Nhận ra điều này, Lục Hi khẽ cong khóe môi, chỉ là…… những lời tiếp theo, phía Tô Việt và ba vợ còn đỡ, nhưng cô gái nhỏ……
Muốn giấu giếm ư? Hắn nhíu mày suy nghĩ, lại từ bỏ, trừ chuyện đó ra, hắn không muốn giấu cô bất kỳ chuyện gì nữa, huống chi, người mà mình đặt trong tim nhiều năm như vậy, sẽ không làm mình thất vọng đúng không?
“Lục Hi?” Thấy hắn ngây người, Tô Việt lên tiếng gọi.
Lục Hi phục hồi tinh thần lại, nhìn ba người trước mặt, nghiêm mặt nói: “Chú Tô, thứ cho cháu nói thẳng, nếu giao Hàn Tuyết Lam cho chú giải quyết, nhiều nhất có thể làm đến mức nào?”
Đến mức nào? Ba người đều sửng sốt.
Tô Trình Hải nhìn người thanh niên có thể nói là còn trẻ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư.
“Cánh tay? Chân? Ngục giam? Bệnh viện tâm thần?” Không chờ Tô Trình Hải mở miệng, Lục Hi đã nói tiếp, đúng là những thứ mà hắn vừa nói với Hàn Tuyết Lam.
Tô Trình Hải im lặng.
“Trước mặt Hàn gia, cho dù có trừng phạt nghiêm khắc, dù có đưa cô ta vào bệnh viện tâm thần giam cầm cả đời, cũng phải giữ lại mạng cho cô ta.
Nếu không chắc chắn Hàn gia sẽ không thỏa hiệp, đến lúc đó làm to chuyện lên bác gái sẽ biết, còn không biết sẽ biến thành dạng gì.” Giọng Lục Hi trầm thấp, nhưng mỗi một câu đều trúng hồng tâm.
“Đúng vậy.” Tô Trình Hải hít sâu, gật đầu.
“Nhưng, như vậy không đủ.” Lục Hi sắc mặt bình tĩnh, nhẹ giọng mở miệng.
Anh em Tô Việt và Tô Cẩm lập tức mở to hai mắt.
Lục Hi đây là…… Muốn mạng Hàn Tuyết Lam?
Chỉ có Tô Trình Hải sắc mặt không thay đổi, nhưng ánh mắt lại sâu hơn.
“Vậy…… Hàn Lỗi thì sao?” Tô Việt thấp giọng hỏi.
“Hàn Lỗi?” Lục Hi hơi lắc đầu, “Em thưởng thức ông ta, nhưng không có khả năng tha cho ông ta.”
“Ánh mắt Hàn Tuyết Lam nhìn Cẩm Nhi toàn sự oán độc, điều này đã trở thành chấp niệm của cô ta,” lúc này, không đợi Tô Việt mở miệng, Lục Hi đã nói tiếp, “Cô ta không thể từ bỏ ý định làm hại Cẩm Nhi, cô ta còn tồn tại một ngày, Cẩm Nhi sẽ nguy hiểm hơn một ngày, cho nên, cô ta phải chết.
Còn Hàn Lỗi,” hắn hơi nheo mắt, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ, “Một người cha có thể quỳ xuống vì con gái, sau khi biết con gái đã chết, ông ta sẽ làm ra chuyện gì không phải đã quá rõ ràng rồi sao? Vừa rồi, khi chú nói muốn lấy thân phận một người cha đòi lại công bằng cho con gái, trong ánh mắt ông ta không chỉ có tuyệt vọng mà còn ẩn chứa sự không cam lòng sâu sắc.
Cho nên, ông ta cũng phải chết.”
Tô Việt và Tô Cẩm đều hơi ngây người, còn Tô Trình Hải, cho dù đã đoán được một ít, nhưng khi nghe được những lý do này ông vẫn có chút kinh ngạc.
Một lúc lâu sau, ông thở dài.
Lục Hi nghiêng đầu nhìn cô gái vẫn còn đang sững sờ bên cạnh, sự lạnh băng trong mắt tan ra từng chút một, giống như hoa đào đầu xuân, nở rộ ra tầng tầng dịu dàng sủng nịch.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Trình Hải mang sắc mặt khó hiểu, nhẹ giọng nói, “Mỗi một phân tâm lý may mắn đều có khả năng trở thành nguồn gốc cuối cùng khiến ta thống khổ.
Cho nên, có những thứ, không dập tắt từ trong trứng nước, chẳng lẽ còn muốn giữ lại làm mình ngột ngạt sao?”
“Cháu tuyệt đối không cho phép có người động tâm tư với Cẩm Nhi trong phạm vi cháu biết.” Sắc mặt hắn bình tĩnh, ngữ khí lại cực kỳ nghiêm túc, “Cho dù, chỉ là tâm tư.”
Trong phòng trầm mặc một lúc lâu.
“Bên kia……” Tô Trình Hải hỏi: “Sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
Không khí im lặng tức khắc chùng xuống.
Trong mắt Lục Hi hiện lên ý cười.
“Ở một đất nước được cầm súng một cách hợp pháp như Mỹ, một hai người không có thân phận chính thức, có chuyện gì không thể xảy ra chứ?”.